Côn Côn làm sao biết nhiều như vậy, nghe được Tần Mặc Hàm nói cho nó thịt nướng, lập tức vui vẻ xoay vòng trong tay áo, nhô ra cái đầu nhỏ, chăm chú nhìn chằm chằm một phiến thiên địa âm u hỗn loạn kia. Mà trong tay áo Tần Mặc Hàm, một đóa tiểu liên hoa cũng thò đầu chui ra.
Tần Mặc Hàm vuốt lên cánh hoa, nói khẽ: "Nhớ kỹ lời ta vừa nói sao?"
Thánh Liên giơ lên một sợi rễ nhỏ, vòng lấy ngón tay Tần Mặc Hàm, sau đó trên dưới điểm một cái.
Mà bên kia, nhóm người Tần Chỉ Đình đã mở ra một con đường máu, tiếp cận đến bên dưới cọc gỗ. Tần Chính Tiêu cố ý gia tốc, nhìn như là muốn đem người mang đi, lập tức một đoàn ma khí cuồn cuộn đánh tới, đem bốn người Tần Chính Tiêu phân tán ra, trong không khí linh lực lắc lư.
Tần Mặc Hàm lập tức nháy mắt với Tô Tử Ngưng, hai người nhanh chóng hư không tiêu thất.
Mấy đệ tử Tần gia phát hiện hai nàng đột nhiên biến mất, đang lúc kinh ngạc trợn mắt nhìn quanh, lại nghe phía chân trời vang lên một tiếng kinh hô, đầu kia Ma Lang hung tợn lại lần nữa xuất hiện, bổ nhào đến sau lưng Tần Chính Tiêu.
Tần Chính Tiêu đã Phân Thần trung kỳ, một đầu Ma Lang sơ kỳ tự nhiên không đủ sức uy hiếp. Nhưng theo sát Ma Lang chính là gã ma tu Phân Thần đỉnh phong, dáng người nhỏ con, cằm nhọn mũi quằn tràn đầy ngoan độc. Hắn tay cầm một thanh trọng kiếm cuồn cuộn khí xanh, trong chớp mắt tiếp cận bên trái Tần Chính Tiêu, trong tay trọng kiếm uy áp trùng điệp hung ác bổ xuống, để Tần Chỉ Đình cách đó không xa kinh sợ đến tuôn mồ hôi lạnh.
Ngay lúc Ma Lang sắp cắn vào cổ Tần Chính Tiêu, một quả cầu nhỏ tròn vo phá không mà đến, tốc độ hết sức kinh người!
Ma Lang còn chưa kịp phản ứng liền bị Côn xuyên thủng bụng, nó hú lên một tràng tiếng kêu đau đớn, thân thể khổng lồ như sao chổi rơi xuống. Theo sau một thanh kiếm vàng óng bay xuyên qua cự lang, mang theo kiếm khí bén nhọn trực tiếp phá tan một mảnh ma khí nồng đậm, đồng thời một chuỗi phù văn óng ánh bay ra, bốn phía bao lấy tên ma tu nhỏ con kia!
Lần này người đến ra tay nhanh như chớp, khiến gã ma tu trở tay không kịp, thế nhưng hắn cũng đã Phân Thần hậu kỳ, phù văn kia chỉ có thể cản trở chốc lát, cũng không thể tổn thương được hắn, rất nhanh liền bị hắn phun ra hỏa linh lực đốt thành tro tàn.
Gã ma tu xoay người tránh thoát Tần Mặc Hàm tập kích, thấy đối phương mới Nguyên Anh kỳ, hắn có chút chủ quan cười nhạt, không ngờ từ đâu bay đến Càn Khôn Phiến, mạnh mẽ đập thẳng vào hắn. Một bên Tiên Khí một bên Thánh Khí hai phía giáp công, Tần Mặc Hàm dù mới Nguyên Anh nhưng nàng có sức mạnh luân hồi, mà Tô Tử Ngưng tuy Kim Đan nhưng tu vi sâu không lường được, hai nàng phối hợp mười phần ăn ý, trình độ so ra cũng không kém Phân Thần đỉnh phong bao nhiêu.
Tên ma tu bị Tô Tử Ngưng đánh đến đầu váng mắt hoa, lại bị Tinh Lạc chém đứt cánh tay trái, hắn đau đớn hú lên một tiếng, khiến cho một đám ma tu phía sau nhìn thấy không khỏi sửng sốt.
Tần Bách Xuyên bí mật truyền âm cho những người khác, đợi Tần Mặc Hàm ra tay xong liền đồng loạt tiến lên. Thừa dịp đám ma tu kia còn đang ngưng trệ, một nhóm Phân Thần tu sĩ cấp tốc áp sát cọc gỗ, hơn mười đạo linh lực điên cuồng quét tới, trong lúc nhất thời khiến cho ma tu xung quanh đều lui tán, sáu mươi ba cọc gỗ trực tiếp bị đánh bay lên trời.
Tần Bách Xuyên cùng các vị tông chủ cũng theo sát ra tay, trong nháy mắt đoạt về toàn bộ thi thể, nhưng ngay lúc bọn hắn vừa rút lui, từ giữa hư không bầu trời giống như bị xé rách, một bàn tay khổng lồ hung hăng chụp xuống, sức mạnh khủng khiếp đến bực này, chỉ có thể là Tiên Thiên đại ma đầu! Quả nhiên lại là phân thân của Nữ Nguyên!
Mấy người Tần Bách Xuyên nhìn thấy mà thất kinh, toàn thân tuôn ra mồ hôi lạnh, quả nhiên Ma Tộc đã bày sẵn lưới chờ bọn hắn lọt vào! Tần Bách Xuyên khẩn trương nhìn về phía Tần Mặc Hàm, gấp giọng hô: "Hàm Nhi, trở về!"
Cái tay kia chụp vào hư không, chỉ là dừng một chút, lập tức chuyển hướng vỗ thẳng vào Tần Mặc Hàm, đối diện với bàn tay khổng lồ kia, Tần Mặc Hàm quả thực chỉ như một cây nấm nhỏ bé tùy người bóp nát, lực bất tòng tâm.
Tần Bách Xuyên điên cuồng bay qua muốn cứu tôn nữ mình, đã thấy Tô Tử Ngưng đem Càn Khôn Phiến ném lên trời, Tinh Lạc trong tay Tần Mặc Hàm réo vang một tiếng, thân kiếm biến lớn, hợp cùng Càn Khôn Phiến mạnh mẽ chống đỡ bàn tay khổng lồ kia.
Va chạm mãnh liệt để Tinh Lạc toàn thân run lên, Tần Mặc Hàm lập tức lui về sau tránh thoát, nhưng chỉ là trong nháy mắt, bàn tay kia liền theo sát không bỏ, cũng không chút nào giảm xóc.
Bàn tay khổng lồ đột nhiên bị chặn giữa không trung, bất quá một hơi thở, mọi người liền nhìn thấy chân trời tối xầm lại, một thân thể khổng lồ dài cả ngàn dặm vắt ngang bầu trời, theo một tiếng lanh lảnh kêu vang, Côn Bằng mở ra miệng lớn, cắn đứt một ngón tay cái, thân thể rộng lớn cấp tốc xoay tròn, vây đuôi tráng kiện đong đưa ngang dọc, quét bay vô số ma binh lên giữa trời!
Côn sức mạnh cường hãn cắn xé, phối hợp với tốc độ xoay tròn, uy lực to lớn, để cái tay kia đau nhức vạn phần, nó cố gắng hất ra Côn, liền rụt về hư không biến mất vô ảnh.
Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đã được Tần Bách Xuyên kéo lại, Tô Tử Ngưng vội vàng hô: "Côn Côn trở về!"
Vừa mới nói xong, Côn Bằng sừng sững giữa trời lập tức biến thành một khối cầu nhỏ, miệng gặm lấy thi thể Ma Lang, trực tiếp bắn trở về.
Côn mặc dù hóa thành cá con, tốc độ vẫn như cũ nhanh như tia chớp, đám người còn đang há mồm kinh hãi chỉ nhìn thấy một cái bóng lóe qua, Côn đã chui ở trong ngực Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm bưng lấy Côn, ngón tay sờ lên thân thể nó, nhìn nó không bị tổn thương, đang muốn buông xuống lo lắng, trong tay lại một trận mát lạnh.
Côn Côn khóc đến thảm thương, nó cũng mặc kệ một nhóm người đang vây xung quanh, thút tha thút thít chôn ở vạt áo Tần Mặc Hàm, vừa khóc vừa thút thít lẩm bẩm, Tô Tử Ngưng nghe được muốn cười, lại sợ Côn càng ủy khuất nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tần Mặc Hàm vừa đau lòng vừa có chút muốn cười: "Ngoan, là ta không tốt, không nên gạt ngươi, thịt sói không thể ăn, vậy ta trở về làm cho người ba đầu cá đuôi phượng, đền bù vừa vặn rất tốt?"
Côn Côn vẫn là ủy khuất, lại lẩm bẩm vài tiếng lên án: Không phải là không thể ăn, mà là quá khó ăn, vừa tanh vừa thối, còn không cắn nổi, cứng!
"Ha ha!" Tô Tử Ngưng thực sự nhịn không được cười ra nước mắt: "Mặc Hàm cũng không nói sai, sói kia đích thực vượt xa sói bình thường, khó ăn đến không cách nào so sánh được."
Bị nàng cười một tiếng, Côn Côn không thuận theo, tiếp tục dùng vây cá ngắn cũn sờ lên răng của nó, ô ô kêu.
"Có phải vật kia quá thúi lại cứng, làm ê ẩm đến răng của ngươi?" Tô Tử Ngưng nhìn nó nước mắt rưng rưng, tranh thủ thời gian hống nó.
Côn Côn ủy khuất gật đầu, một đôi mắt ướt nhẹp nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, nhất định phải để nàng an ủi nó.
Tần Mặc Hàm tự nhiên hiểu rõ tiểu tâm tư của nó, bật cười vươn tay thay nó dọn dẹp sạch sẽ miệng, ngón trỏ sờ lên nó răng: "Ngoan, không ủy khuất, răng ngươi vẫn còn rắn chắc đấy. Sói kia tuy không thể ăn nhưng nội đan hương vị cũng không tệ, ngươi giữ lại làm ăn vặt, trở về nhà ta sẽ làm cho ngươi nhiều món ngon, chỉ cần Côn Côn thích ăn, bắt tới ta đều làm cho ngươi, có được hay không?"
Côn Côn ba ba miệng, liên tục gật đầu, Tần Mặc Hàm thay nó lau lau nước mắt: "Cho nên, không khóc nữa nha?"
Côn Côn ngoan cực kỳ, uốn tại trong ngực Tần Mặc Hàm, đầu nhỏ nhưng vẫn cọ lấy nàng, lẩm bẩm một câu. Tần Mặc Hàm sững sờ, mắt nhìn Tô Tử Ngưng, thấp mắt cười đến ôn hòa: "Được rồi, là ta không tốt, không nên gạt Côn Côn, về sau sẽ không. "
Tô Tử Ngưng phát giác đám người xung quanh sắp đem con mắt trừng rớt ra ngoài, lại thấy Tần Bách Xuyên mấy lần muốn nói lại thôi, liền ra hiệu Tần Mặc Hàm, đem Côn Côn ôm lấy.
Tần Bách Xuyên mặc dù hiếu kỳ đến muốn mạng, nhưng cũng biết nơi này không tiện nói chuyện, liền mang hai người Tần Mặc Hàm trở về trước.
Bên kia các gia tộc đều bởi vì Côn hiện thân mà kinh ngạc, cũng vì cướp được di thể người trong tộc về mà reo hò không ngớt. Côn Bằng sức mạnh chấn nhiếp ma tu, mà một màn kia để lại ấn tượng khắc sâu, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đánh bại Ma Sứ Phân Thần đỉnh phong, trực tiếp giết chết đầu Ma Lang, vì vậy khiến cho tu sĩ tinh thần phấn chấn, tiền tuyến một mảnh hô giết rung trời, phẫn hận kích động hóa thành chiến ý điên cuồng xông tới.
Sau khi nhóm người Tần Mặc Hàm rời đi, Văn Nhân Sinh, Lạc Viêm cùng Phó Kình đều nghi hoặc không thôi. Văn Nhân Sinh trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Thấy rõ đó là vật gì sao?"
Lạc Viêm gật đầu, cảm khái nói: "Chỉ là không thể tin được, trên đời này thật có bực này thần vật tồn tại. Nha đầu Tần gia kia, thật sự khiến người ta hâm mộ, khó trách Tần gia đời đời cường thịnh, bực này kỳ ngộ khí vận, vạn năm khó được." Trong giọng nói vừa có chút chua vừa bất đắc dĩ.
"Bắc Minh có cá, tên là Côn, Côn thân thể lớn mấy ngàn dặm. Tu Chân giới đã vạn năm không thấy bóng dáng Côn, chẳng lẽ là từ Hư Không Huyễn Cảnh mang ra?" Phó Kình dù có chút ghen tỵ, nhưng trong lòng vẫn thêm nhiều an ủi, có Côn tương trợ, trận chiến này càng tăng thêm một phần hi vọng.
Văn Nhân Sinh không nói thêm gì, trực tiếp trở về doanh trướng Văn Nhân gia, trên mặt chứa đầy nộ khí, chuyện lần này Văn Nhân Thu một chữ cũng không nhắc đến, thật sự là phế vật!
Trở về Tần gia cứ điểm, Tần Bách Xuyên trên đường đều cuồng nhiệt mà nhìn chằm chằm Côn. Côn bị hắn nhìn đến có chút hoảng, nhưng là Tô Tử Ngưng nói cho nó biết, kia là gia gia của chủ nhân nó, nó mới ngoan ngoãn ghé vào vạt áo Tô Tử Ngưng, tùy ý Tần Bách Xuyên dò xét.
"Hàm Nhi, đây là... Đây chính là thần thú thời kỳ Thượng Cổ, Côn Bằng? !" Tần Bách Xuyên kích động đến râu mép đều phát run, ánh mắt sáng rực hỏi.
"Vâng, bởi vì Côn Côn thân phận đặc thù, cho nên sau khi trở về con vẫn một mực không có cùng các ngài giải thích. " Tần Mặc Hàm trong lòng không muốn quá mức bại lộ Côn Côn, cũng không tính là giấu giếm, chỉ là nghĩ thuận theo tự nhiên.
Tần Bách Xuyên liên tục gật đầu: "Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ." Hắn thấy qua Côn Côn mấy lần, chỉ nghĩ tiểu béo cá tham ăn này là một linh thú bình thường, khi đó Tần Mặc Hàm cùng hắn thương lượng kế sách, nàng nói có một trợ lực vô cùng tốt ở bên mình, hắn vẫn không hiểu ra sao, nhưng bởi vì tín nhiệm Tần Mặc Hàm nên cũng không hỏi nhiều, nơi nào nghĩ đến chính là Côn!
Thế nhưng... Hắn nhíu nhíu mày: "Vừa rồi đám người kia đều nhìn thấy, Côn bại lộ sẽ thế nào?"
"Gia Gia yên tâm, trước đó Hàm nhi không nói nhiều vì sợ dẫn đến phân tranh không cần thiết, nhất là có một ít người khi thấy được Côn, tất nhiên sẽ ăn ngủ không yên. Nhưng hiện giờ Ma Tộc xâm lấn, đại nạn trước mắt, dù cho đám người kia có tư tâm cũng sẽ tạm thời an phận xuống." Tần Mặc Hàm đạm nhiên nói, Côn bây giờ tu vi tương đương với Động Hư đại viên mãn, cho dù là tu sĩ nửa bước Tiên Thiên cũng khó mà uy hiếp được nó, chỉ là nó quá mức đơn thuần, dễ bị người tổn thương. Bất quá Côn đi theo các nàng, được các nàng dạy rất nhiều, cũng được các nàng che chở, đợi một thời gian Côn đột phá, liền tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên cũng không làm gì được nó, tự nhiên không cần sợ hãi có người đối nó nảy lòng tham.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. " Mấy ngày nay Tần Bách Xuyên sứt đầu mẻ trán, tâm tình mười phần ngưng trọng, thoạt nhìn Ma Tộc cũng không phải dốc toàn lực, chúng chỉ đưa ra một con Ma Lang cùng vài tên tu sĩ Phân Thần kỳ, dĩ nhiên vẫn còn đang kiêng kỵ cái gì.
Nữ Nguyên vẫn còn chưa tự mình suất lĩnh ma binh ra trận, Tu Chân giới còn có cơ hội thở dốc. Nhưng nếu tiếp tục, đó chính là khổ chiến dài dằng dặc, cho đến khi Nữ Nguyên hoàn toàn khôi phục, hoặc là phong ấn Kỳ Sơn bị phá vỡ.
Tần Bách Xuyên hít một hơi thật sâu: "Hàm Nhi tạm thời không nên đến Lạc Thủy Chi Tân, trước đây Ma Tộc một mực muốn lấy tinh huyết của con, hôm nay con xuất thủ dĩ nhiên đã trở thành mục tiêu số một của chúng, nơi đó không an toàn. Tần gia dù không tiếc bất cứ giá nào chống cự Ma Tộc, nhưng gia gia vẫn phải che chở con thật tốt, hiểu không?"
Tần Mặc Hàm biết gia gia mình rất kiên quyết, cũng không thể làm gì. Nàng trầm mặc một lát: "Gia gia, con sẽ cẩn thận, nhưng nếu cần thiết... Hàm nhi không thể không ra trận."
"Gia Gia hiểu rõ, còn có chuyện trọng yếu cần con làm, Kỳ Sơn vẫn không tung tích, việc tra xét nơi phong ấn liền giao cho con. Mấy ngày tới con cũng không cần thay chúng ta nghĩ nhiều, nên dành thời gian chiếu cố Tử Ngưng, có biết không?"
Tần Mặc Hàm sững sờ, mắt nhìn Tô Tử Ngưng, nhẹ gật đầu.
"Gia gia đưa tiễn Hoài Vũ cùng các huynh đệ trở về, con cùng Tử Ngưng bồi tiếp ta một chút." Tần Hoài Vũ là trưởng lão cùng thế hệ với Tần Bách Xuyên, chính là người đứng đầu trong sáu vị trấn ải, bọn hắn ngã xuống để Tần Bách Xuyên thương tiếc vạn phần.
Tần Mặc Hàm đáp lại, ba người chậm rãi ra khỏi phòng. Các vị kia mấy trăm năm nay vẫn luôn đóng giữ tại Lạc Thủy Chi Tân, bây giờ bọn họ tử trận rồi, các thế hệ Tần gia nhất định phải hộ tống di thể bọn họ an toàn trở về nhà.
--------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...