Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

          
Ba người ăn nhịp với nhau, quay đầu lại nhìn nhìn Tiêu Hiên, Tiêu Hiên đồng dạng hào sảng nói: "Các nàng đều chuẩn bị tốt rồi, ta tự nhiên không dị nghị, nói thật, ta đối nó chính là rất tò mò."
Quyết định xong, Tần Mặc Hàm đơn giản dặn dò mấy người theo cùng, đi vào nhất định đánh lên vạn phần tinh thần, tùy thời ứng phó sự cố bất ngờ, không được tùy tiện tách ra.
Sao đó Tần Mặc Hàm nhìn xem trong tay áo còn đang ngủ Côn Côn, khẽ lắc đầu, Tô Tử Ngưng cười nói: "Này tiểu béo cá, vừa tham ăn vừa tham ngủ."
Tần Mặc Hàm nhìn Côn, ý cười thiển thiển: "Chê bai nó cũng là nàng, mà sủng nó khen nó đáng yêu cũng là nàng."
Tô Tử Ngưng bĩu môi: "Rõ ràng là nàng sủng nó, ta khi nào khen nó đáng yêu?"
Tần Mặc Hàm thấp thấp thò lại gần nói: "Đêm ấy có nữ nhân say rượu nào đó bảo Côn là xấu cá, bị nó hôn môi, lập tức ngây ngốc khen nó đáng yêu."
Tô Tử Ngưng sắc mặt ửng đỏ, quay đầu đi không nói tiếp, chọc chọc ngủ say Côn, theo sát mấy người Tần Hạ tiến vào sơn cốc. Một đường thoạt nhìn không có bất luận trở ngại gì, nhưng vừa bước vào các nàng liền phát hiện không đúng, nơi này có kết giới. Các nàng vừa tiến vào kết giới liền đóng lại, căn bản nhìn không thấy bình nguyên rộng rãi bên ngoài.
Tô Tử Ngưng cũng không phải thực kinh hoảng, duỗi tay ở sau người hư hư vạch một cái, nhướng mày khẽ cười: "Thật đúng là thú vị."

Cảnh tượng bên trong hoàn toàn bất đồng với những gì trước đó bọn họ nhìn thấy, chỉ là kia mùi hương linh thảo thơm ngào ngạt vẫn như cũ, trước mắt tràng cảnh so với sơn cốc bình thường cũng không khác biệt, một ít hoa cỏ đều rất phổ thông, nhưng màu sắc lại hết sức xanh biếc, thảm xanh giống như một dòng suối tuôn chảy, thập phần khỏe mạnh tươi tốt.
"Nơi này cây cối sinh trưởng thực tốt quá, ta chưa bao giờ gặp qua một mảnh sơn cốc sum xuê đến như vậy." Tiêu Hiên vươn tay nhéo nhéo cành lá trước mắt, thịt lá no đủ, màu xanh biếc dạt dào đẹp đẽ.
"Đích xác như thế." Tần Mặc Hàm tiếp tục đi sâu vào bên trong, Bạch Liễm theo sát bên nàng: "Nơi đó là khởi nguồn của linh khí, hẳn là chỗ linh thảo sinh trưởng dày đặc."
Đoàn người nghe nói liền tăng nhanh tốc độ, Bạch Liễm vẫn nghiêm túc phân biệt ngửi ngửi, lông mày có chút nhíu lại: "Chỗ kia linh lực đích xác nồng đậm, nhưng ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, linh khí thoạt nhìn cũng không phải tinh khiết, ẩn ẩn mang theo...."
Lời còn chưa nói xong, các nàng đã bị tràng cảnh trước mắt làm cho chấn động, kia một mảnh dược viên bạt ngàn chỉnh tề trồng các loại linh thảo, liếc mắt xem qua, chủng loại vô cùng phong phú, phía ngoài đa số là linh thảo cấp bốn cấp năm, bên trong đều là cấp sáu trở lên, thậm chí có cấp chín Bạch Ngọc Quả, cấp bảy Diệp Linh Chi, kia cấp tám La Hán Quả, Long Tu Thảo thẳng một mảnh dày đặc! Hết thảy đều mọc vờn quanh một gốc Long Tiên Trà bốn người ôm không hết, thân cây nằm ở giữa giống như một tòa đình viện, cành lá cường tráng vươn rộng, mỗi tầng cây điểm điểm vô số ánh sáng xanh biếc, theo phiến lá lưu chuyển, cuối cùng rơi xuống linh thảo bên dưới, toàn thân cây giống như được đặt ở trong một hải dương xanh lục.
Bạch Liễm ngơ ngác nhìn gốc Long Tiên Trà, lẩm bẩm nói: "Cây Long Tiên Trà này đã dựng dục xuất tinh hoa." Ngay sau đó nàng liền cảm thấy không thích hợp, chóp mũi ngửi thấy một cỗ thanh hương ngào ngạt mê người, nàng nhịn không được hít lấy một hơi, phảng phất mỗi hơi thở đều làm cả người tinh thần sảng khoái. Chỉ là, nàng tinh tế nhận ra trong đó mang theo một tia dị thường, một luồng tử khí. Suy nghĩ đột nhiên thanh minh, chờ nàng lấy lại tinh thần, liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Giờ khắc này nàng đã không còn đứng ở bên ngoài nhìn gốc Long Tiên Trà, mà đã tiến vào bên trong dược điền, tình huống hiện tại càng khiến nàng kinh sợ, hai đầu gối của nàng bị chôn sâu xuống lòng đất, cấp tốc nhìn quanh, nàng có thể thấy Tô Tử Ngưng, Nhạc Phồn đều giống như bị trồng trên mặt đất, chôn xuống nửa người!
Nàng rất nhanh phát giác được dưới lòng đất có thứ gì đang chuyển động, kịch liệt quấn lấy bàn chân của nàng, nàng lông tơ đều dựng lên, mãnh liệt nguy cơ khiến nàng lập tức từ mặt đất vụt lên, cao giọng hét: "Nhạc Phồn, Tử Ngưng, các ngươi đều tỉnh tỉnh, nguy hiểm!"
Đồng thời với tiếng hét của nàng, một sợi rễ to bằng cánh tay mạnh mẽ vươn lên, phá vỡ mặt đất trực tiếp đuổi theo quấn lấy nàng, nhưng nó hiển nhiên đã đánh giá sai năng lực của nhóm người trước mắt. Bạch Liễm một tiếng thét kinh hoàng đã làm thức tỉnh Nhạc Phồn, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng.

Tô Tử Ngưng cảm giác được dưới mắt cá chân bị một cỗ sức mạnh đáng sợ quấn quanh, siết đến cổ chân nàng đều mau bị cắt đứt, tiếp theo nó liền ra sức kéo nàng lún sâu xuống, suýt nữa nàng bị chôn tới ngực rồi, chỉ là tay của nàng đã chống được mặt đất, lập tức chặn đứng tốc độ kéo xuống, mà kia đồ vật thô cứng tức khắc cùng nàng giằng co. Nàng bất chấp còn chưa thoát thân, gấp giọng gọi Tần Mặc Hàm: "Mặc Hàm, nàng thế nào rồi...."
Tô Tử Ngưng còn chưa nói xong, Tinh Lạc đột nhiên sắc bén bổ lại đây, trực tiếp chui vào lòng đất, trong chớp mắt chém đứt đồ vật đang cuốn lấy chân nàng. Nó cũng không phóng trở lên, mà thẳng dưới nền đất hướng chân Tần Mặc Hàm triền tới, cực kỳ tức giận mà chặt đứt sợi rễ kia. Nó vừa ra tới liền bị Tần Mặc Hàm thúc giục đi giải vây cho Tô Tử Ngưng, giờ khắc này oán niệm tràn đầy, vừa cắt đứt trói buộc dưới chân Tần Mặc Hàm, liền hung hăng bổ ngang chém dọc, rất nhanh đám rễ đang cuốn lấy mấy người xung quanh đều đứt đoạn, rễ cây trong nháy mắt bị thương nặng, toàn bộ mặt đất đều chấn động lên! Gốc Long Tiên Trà tán cây vặn vẹo, bạo nộ phi thường, tức khắc từ dưới đất bắn ra một chùm sợi rễ, hung hăng quấn lấy mấy người vừa thoát thân.
Nhạc Phồn ôm Bạch Liễm chạy nhanh tránh đi, tiện tay kéo lên một đệ tử Tiêu gia, mà rễ cây càng lúc càng nhiều đan xen khó gỡ, quả thực giống như quần ma loạn vũ, ngăn cản các nàng cứu người cùng chạy thoát.
Bên này Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng phối hợp Tinh Lạc khắp nơi trợ giúp người bị rễ cây túm chặt, hai thân ảnh nhất hồng nhất bạch giống như đôi bướm, nhẹ nhàng bay xuyên qua trùng điệp rễ cây, đem một đám người cứu thoát. Mà Tinh Lạc chính là một cái cuồng bạo lực, điên cuồng cắt chém, đầy trời rễ cây như mưa rụng xuống, kia Long Tiên Trà càng thêm cáu kỉnh.
Giờ phút này tất cả mọi người đều từ trong mê muội tỉnh lại, nhanh chóng lui về phía sau tụ họp. Tầm Mặc Hàm nắm chặt Tinh Lạc trong tay, trầm giọng nói: "Mọi người trước tiên lùi lại!"
Vừa dứt lời, một trận tiếng xé gió vù vù nổi lên, liên miên mấy dặm mặt đất đều rung chuyển, toàn bộ rễ cây từ lòng đất nhảy ra tới, giương nanh múa vuốt. Rễ cây Long Tiên Trà vậy mà trải dài mấy dặm, giờ phút này toàn bộ rút ra, cơ hồ đem mặt đất lật nhào, bùn đất bắn lên đầy trời, từ bốn phía chồng chất về trung tâm, đầy trời tạp vật gì đó màu trắng như mưa rơi xuống. Mấy người Tiêu Hiên chạy như bay, ngự kiếm khắp nơi né tránh, ánh mắt vừa chuyển, tức khắc biến sắc mặt.
Đoàn người Tần Hạ cũng là sởn tóc gáy, trừng mắt há to miệng, thấp thấp nói: "Trời ạ."
Đầy trời tạp vật màu trắng kia không phải gì khác, chính là hài cốt! Nhìn xem rơi rụng đầy đất xương sọ các loại cùng khung xương vụn vặt, vô số kể, trừ bỏ hài cốt người còn có rất nhiều linh thú. Đoàn người sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy nổi da gà!

"Khó trách nơi này linh thảo cùng thực vật như thế sum xuê, đây là trực tiếp bắt người làm phân bón." Tô Tử Ngưng cũng bị chấn tới rồi, nhiều như vậy xương trắng, dưới lòng đất này chôn biết bao nhiêu sinh mệnh.
Tần Mặc Hàm thoáng nhíu mày, nhìn chằm chằm gốc Long Tiên Trà, trầm giọng nói: "Vốn là Linh thụ hiếm có, lại phát rồ đến mức này. Cắn nuốt nhiều như vậy sinh linh, chỉ sợ sớm hay muộn hóa thành ma."
Côn Côn giờ phút này bái ở đầu vai Tần Mặc Hàm liên tục gật đầu, nó có chút không vui, nếu đó là linh thú, nó liền trực tiếp hóa thành bản thể mà áp chết, nhưng đám rễ cây kia như một trời loạn tiễn, nó nếu hóa thành bản thể chính là tấm bia sống, mặc người xỏ xiên, vì vậy chỉ có thể duy trì dáng vẻ nhỏ bé, một chút đều không uy phong.
Vừa lúc một sợi rễ cây không một tiếng động đánh tới sau lưng Tần Mặc Hàm, Côn tức giận kêu một tiếng, bơi đi qua một ngụm liền cắn lấy, sợi rễ thô cứng ở trong miệng Côn tựa như một sợi mì, lập tức đứt lìa, chất lỏng màu xanh biếc liền phun trào ra.
Tần Mặc Hàm ánh mắt ngưng lại, nhìn sợi rễ co quắp muốn rụt trở về, trong nháy mắt di chuyển đi qua, mạnh mẽ nắm chặt, nàng đem linh lực bao lấy, lôi kéo rễ kia không buông tay, lại xoay người cấp tốc tránh đi một chùm rễ đang công kích đến.
Tô Tử Ngưng phát giác cây Long Tiên Trà tựa hồ rất kiêng kị, nó vô cùng gấp muốn rút sợi rễ bị thương trở về, vì vậy bốn phía vây công Tần Mặc Hàm. Tô Tử Ngưng lập tức tế ra Càn Khôn Phiến, nhanh chóng chặt đứt hết thảy sợi rễ muốn tới gần Tần Mặc Hàm.
Tần Mặc Hàm bình tĩnh nói: "Sợi rễ này chảy ra chất lỏng màu xanh biếc, hẳn là rễ chính, những cái khác bị hủy cũng không gây tổn thương đến Long Tiên Trà, riêng cái này liền dao động đến tận gốc của nó."
Quả nhiên cây Long Tiên Trà có chút kinh hoảng, đám rễ vươn đến càng thêm điên cuồng, dưới cường độ này rất nhiều người đã tiêu hao phần lớn linh lực, một cái sơ sẩy liền bị quất bay, thậm chí vài người đã bị chọc mấy cái lỗ thủng.
Tần Mặc Hàm thấy tình huống không tốt, lập tức ném ra Tinh Lạc: "Những người bị thương, không nên chống đỡ nữa, lập tức theo Tinh Lạc ra ngoài!"
Tinh Lạc đao to búa lớn bổ ra một đường thoát, mấy người Tần gia tuy trên mặt khó chịu giãy giụa, nhưng cũng biết kiên trì không được, ngược lại liên lụy thiếu chủ, vì vậy đỡ nhau nhanh chóng rời đi.

Nhạc Phồn bên kia tình huống dễ thở hơn nhiều, nàng tuy không thể cùng lúc điều khiển tám ngàn quỷ linh, nhưng Tử Linh cùng Thiên Thương liền có thể tự mình thống lĩnh hai đội, vừa rồi cây Long Tiên Trà lộ ra nguyên hình, tử khí cùng âm khí tụ tập nồng đậm, đối quỷ linh mà nói quả thực phi thường thoải mái. Một đám quỷ ồn ào kêu lên, rất nhanh bu đầy trên chạc cây, đem cành cây làm cho tơi bời tan tác, thậm chí hung hăng xé đứt một chùm sợi rễ. Quỷ thể tuy sẽ bị đánh tan, nhưng bọn hắn tụ về Ngự Hồn Kỳ liền lần nữa ngưng kết, thập phần khó chơi.
Long Tiên Trà không đoán được sẽ đụng phải một đám người như vậy, kia tu sĩ Nguyên Anh, Kim Đan đỉnh phong, trong tay lại cầm Thánh Khí, Tiên Khí, để nó không thể làm gì được. Càng tức giận hơn chính là, nữ nhân kia rõ ràng yếu nhất, lại rất nhanh từ trong mê huyễn thuật của nó tỉnh lại, nếu không phải nàng hét lên đánh động đám người kia, nó đã đem hết thảy chôn xuống đất.
Nó nhìn Bạch Liễm vẫn luôn được Nhạc Phồn bảo hộ bên người, trong lòng cừu hận phi thường, một bước sai từng bước sai, kia tiểu Trúc Cơ thân thể đều lộ ra cổ mộc hệ linh lực quang hoa, thập phần thích hợp làm nó phân bón.
Nó đem sợi rễ chậm rãi di chuyển dưới lòng đất, vừa rồi một trong những rễ chính bị đứt đoạn, lại bị Tần Mặc Hàm túm chặt, tinh nguyên hao tổn khiến nó càng giận không nhịn nổi, lập tức lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai phóng thẳng sợi rễ vào Bạch Liễm. Nhạc Phồn cả kinh đẩy Bạch Liễm tránh thoát, nhưng tay trái vẫn không buông nàng ra, vì vậy cánh tay trực tiếp bị sợi rễ xuyên thấu. Nhạc Phồn đau đớn kêu lên một tiếng, liền thu lại linh kiếm, tay phải muốn nắm lấy Bạch Liễm đem nàng ôm trở về.
Bạch Liễm lảo đảo hít một hơi, thất thanh gọi: "Nhạc Phồn!"
Chỉ là Nhạc Phồn còn chưa kịp ôm nàng, hai sợi rễ lại vụt đến, một cái quấn lấy Bạch Liễm, một cái trói chặt tay Nhạc Phồn, tàn nhẫn đem Bạch Liễm kéo vào bên trong cành lá.
"Liễm Nhi!"
Tử Linh vẫn hết sức chú ý động tĩnh bên này, liền hóa thành một đoàn sương quỷ bám vào trên người Bạch Liễm, theo đi vào bên trong tán cây.
--------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui