Bộ phần dân sự thành phố Liễu rất coi trọng vấn đề này.
Đây là đứa trẻ mồ coi của liệt sĩ.
Cha mẹ đều là những anh hùng đã hy sinh vì đất nước.
Không thể nào để một cô gái như vậy được phép về xuống nông thôn.
Kiều Quân Tịch nhiều lần nhấn mạnh rằng cô tự nguyện xuống nông thôn, muốn kế thừa đức tính của cha mẹ và góp phần xây dựng đất nước, các nhà lãnh đạo gần như cảm động rơi nước mắt trước sự chính trực của cô.
Cô xứng đáng là con gái của liệt sĩ, có ý thức cao, suy nghĩ tích cực, gốc rễ tốt, là một thanh niên tốt cho đất nước, có thể làm tấm gương, không ngại gian khổ.
Cuối cùng, người lãnh đạo xua tay đồng ý, nhấn mạnh nhiều lần rằng nếu cô gặp khó khăn gì thì phải đến tổ chức, tổ chức nhất định sẽ đưa ra quyết định cho cô.
Sau khi Kiều Quân Tịch rời đi, người lãnh đạo nhìn thông tin trong tay, lòng tràn đầy cảm xúc và ngưỡng mộ, lập tức gọi điện cho cơ quan chính quyền liên quan nơi Kiều Quân Tịch sắp chuyển xuống.
Sau khi giải thích mọi việc, ông ấy mong bọn họ có thể quan tâm nhiều hơn đến đứa con ngoan và thanh niên tốt của đất nước, một đất nước thịnh vượng và phát triển.
Kiều Quân Tịch không biết chuyện này, cô đang chậm rãi đi về nhà, đoán chừng Diệp Hướng Hồng sẽ sớm về thôi.
Quả nhiên, không lâu sau khi cô trả lại sổ hộ khẩu, cô nghe thấy tiếng cửa mở.
Diệp Hướng Hồng đóng cửa lại, vẻ mặt có chút choáng váng, trong mắt có chút hoảng sợ.
Bà ta đứng sau cửa vỗ ngực, thời đại này không có trò giải trí, chuyện Lưu Ma Tử chết đuối lan truyền nhanh chóng, bà ta cũng không biết sự tình hắn đã chết hay chưa? Nhưng khi phát hiện ra đã đưa anh ta đến bệnh viện.
Người ta nói cho bà biết rằng anh ta vẫn còn sống nhưng bất tỉnh khi được đưa đến bệnh viện.
Bà ta rất hoảng hốt và luôn cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Lưu Ma Tử không phải là người có thể coi thường, chuyện này có liên quan trực tiếp đến bà ta, không biết Lưu Ma Tử có tính toán với bà ta sau khi anh ta bình phục hay không.
Bà ta hít sâu vài hơi rồi chậm rãi bước về phòng, ngồi trên giường, nhất thời không biết phải suy nghĩ gì.
Khoảng 5 giờ chiều, hai anh em Tần Tư Hoa và Tần Tư Nhị đi học về.
Hai người đều đã 18 tuổi và bắt đầu đi học muộn nên vẫn đang học phổ thông năm thứ hai trung học.
Tần Tư Hoa về nhà, kéo rèm đi vào trong, bắt đầu làm bài tập, ra vẻ học sinh ngoan.
Tần Tư Nhị nhìn thấy Kiều Quân Tịch có chút kinh ngạc, vội vàng đi vào phòng Diệp Hướng Hồng thấp giọng hỏi: “Mẹ, sao vậy? Kiều Tiểu Tịch còn ở nhà sao? Người như thế nào bình thường vậy?"
Diệp Hướng Hồng trừng mắt nhìn con gái, ở ngoài gọi lớn: "Kiều Tiểu Tịch, đi nấu cơm cho tôi đi.
Cô không có mắt, có cần tôi chuẩn bị cho cô không?"
"Ồ được rồi, dì Diệp." Kiều Quân Tịch rất ngoan ngoãn đáp lại, đi vào phòng bếp.
Nghe thấy Kiều Quân Tịch vào bếp, Diệp Hướng Hồng đóng cửa phòng lại, thì thầm chuyện hôm nay.
"Cái gì? Lưu Ma Tử suýt chết đuối, làm sao có thể như vậy?" Tần Tư Nhị vẻ mặt phẫn nộ cùng không cam lòng.
"Con khốn này sao lại may mắn như vậy? Cơ hội tốt như vậy, chỉ là..." Vừa nói, cô vừa vỗ mạnh vào ván giường.
Khi còn nhỏ, cô đã mong mỏi sự trở lại của người cha anh hùng, nhưng người cha anh hùng cha của cô đã trở lại, nhưng đi cùng ông là một cô bé xinh xắn và trầm mặc.
Sau này, cô gái này đã đánh cắp tất cả tình yêu thương của cha mình và sự chú ý của bạn bè, bạn cùng lớp.
Tại sao? Cha rõ ràng là cha của cô, bạn bè và bạn học của cô rõ ràng là những người đầu tiên cô gặp được!
Cô ấy rõ ràng là trẻ hơn cô, điểm cao hơn cô, học cao hơn cô và xinh đẹp hơn cô, có thể nói chỉ cần đứng cạnh cô ấy thì cô thấp kém như một hạt bụi trong đám bụi.
( cô ấy là chỉ nữ chủ)
Cô còn nhớ hồi còn nhỏ, có lần cô giật được chiếc kẹp tóc của Kiều Quân Tịch, bị cha cô phát hiện, ông lấy một cây tre to bằng ngón tay đánh cô suốt 10 phút, một tuần trước khi cô đi học.
Đôi mắt vô cùng lạnh lùng của cha cô khiến cho cô rùng mình ngay cả khi cô nghĩ đến, cô dường như không phải là con gái ông mà là kẻ thù không đội trời chùng của ông vậy.
Từ lúc đó, không chỉ cô mà cả anh trai, mẹ cô đều biết thân phận của Kiều Quân Tịch trong gia đình này.
Cô ấy là công chúa nhỏ của gia đình này, bọn họ chỉ là người hầu của cô ấy.
Dù sau này cha cô đã trở lại với thái độ hiền lành, nhưng cô sợ hãi không bao giờ dám xúc phạm Kiều Quân Tịch nữa và luôn khiêm tốn.
Những năm qua, Kiều Quân Tịch đã dần trưởng thành và giờ đã là một cô gái xinh đẹp, không còn quá phụ thuộc vào cha nữa.
Cô ở bên cô ấy nhiều hơn, còn cố mượn đồ của cô ấy, Kiều Quân Tịch kỳ thật cũng không nói cho cha cô biết.
Nhưng cô không dám đi quá xa, sợ bị cha phát hiện nên chỉ dám lừa một chút những việc nhỏ hoặc số tiền nhỏ.
Nhìn con gái đang ngơ ngác, Diệp Hướng Hồng cau mày nói: “Tư Nhị, con sao vậy?”
Tần Tư Nhị bừng tỉnh, lắc đầu, trong mắt có chút tà ác nói: “Không sao đâu mẹ, nói cho con biết, chẳng lẽ chính con chó cái này đã đẩy Lưu Ma Tử xuống nước sao?”
Diệp Hướng Hồng nhìn con gái như nhìn một kẻ ngốc: "Con đang nghĩ gì vậy? Với thân hình và lòng dũng cảm của Kiều Tiểu Tịch, con nghĩ nó có thể làm được không?"
“Hơn nữa lúc đó còn có mấy người đi xuống cứu người, nếu như ở gần còn có những người khác, làm sao không nhìn thấy nó được chứ?”
Tần Tư Nhị kìm lại lời nói của mình, Cô cũng biết ý nghĩ của mình quá xa hảo huyền, nhưng lại cho rằng con chó cái này thật sự may mắn, cô không cam lòng hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?”
Diệp Hướng Hồng sờ đầu, thấp giọng thở dài: “Chúng ta tính từ từ thôi, chuyện này còn chưa biết như thế nào kết thúc.”
Điều bà ta lo lắng nhất bây giờ là Lưu Ma Tử khi tỉnh dậy có gây rắc rối cho bà ta hay không và mẹ Lưu là người đặc biệt khó đối phó.
Một khi nghĩ tới những rắc rối, việc chúng ta sát hại Kiều Tiểu Tịch sẽ bị vạch trần, hậu quả sẽ rất nặng nề.
Có lẽ hai ngày tới bà ta phải tìm cơ hội đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng của Lưu Ma Tử.
Tần Tư Nhị ôm Diệp Hướng Hồng, nũng nịu nói: “Mẹ ơi, sao chúng ta không gả cô ấy cho chú Trương ở tầng 3.
Anh ta có công việc ổn định, chúng ta lại thân nhau, có nhiều cơ hội hơn.”
Chú Trương mà cô nói đến là một người đàn ông khoảng 30 tuổi có hai đứa con, một trai và một gái, vợ cũ của anh ta đã bị bạo lực gia đình bị đánh chết.
Diệp Hướng Hồng lắc đầu, trước đây bà ta đã từng nghĩ đến người đàn ông này, nhưng cô gái này dù sao cũng là một đứa trẻ mồ côi con liệt sĩ.
Lưu Ma Tử tuy điều kiện và danh tiếng không tốt, nhưng đối phương vẫn chưa có vợ con, ít nhất nghe có vẻ dễ chịu hơn.
Tần Tư Nhị nắm cánh tay Diệp Hướng Hồng lắc lắc: “Mẹ ơi, tại sao không?”
Diệp Hướng Hồng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Để xem sau.”
Phòng bếp.
Kiều Quân Tịch kiểm tra phòng bếp và nhanh chóng phát hiện ra một việc, trong thùng gạo vẫn còn hơn 10 ký, cô thu hết 8 ký vào không gian, để lại 2 ký để nấu cháo trong nồi lớn.
Trong giỏ có hơn 26 quả trứng, 20 quả được gom vào không gian, 6 quả còn lại để hấp.
Ngoài ra còn có khoảng 5 ký ngũ cốc nguyên hạt, tất cả đều được đều thu vào trong không gian.
Cô không thích dưa chua còn một ít, vì vậy cô để nó lại.
Ngoài ra còn có một nắm rau xanh, một ít rau khô, khoảng 2 ký khoai lang, tất cả đều được thu vào trong không gian.
Sau đó còn có dầu, muối và nửa chai nước tương nhỏ.
Cô có những thứ này trong không gian của mình nên cô sẽ không thu những thứ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...