Xuyên Sách 70 Nữ Phụ Yêu Kiều Thành Bảo Bối Trong Lòng Nam Chính
Kiều Nhiễm Nhiễm nhìn mấy que diêm còn lại, mặt nhăn nhúm.
Hộp diêm có bao nhiêu que, cả nhóm thanh niên trí thức đều biết hết, nếu đến lượt cô lại lãng phí quá nhiều, chắc chắn hôm sau sẽ bị người ta nói chết.
“Nhóm lửa không phải như thế đâu.
”
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nam quen thuộc và dễ nghe, Kiều Nhiễm Nhiễm lập tức sáng bừng cả mắt.
Cô quay đầu nhìn, trong bóng tối chỉ mơ hồ thấy được một bóng người dong dỏng cao.
“Để tôi giúp.
”
Nghe anh ta nói thế, Kiều Nhiễm Nhiễm vui mừng như nghe thấy thánh ca từ thiên sứ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:
Gò đất cằn nhà cô được cứu rỗi rồi.
Kiều Nhiễm Nhiễm vừa tính làm sao để lừa anh ta khen mình một câu vừa chăm chú nghe anh ta giảng giải cách nhóm bếp.
Thì ra lửa cháy chưa đủ to, cô đã vội nhét vào lòng bếp nên mới không cháy được tiếp.
“Anh lợi hại ghê.
”
Kiều Nhiễm Nhiễm buột miệng tán thưởng.
Cùng là thanh niên thành phố bị ép xuống nông thôn, vì sao người ta có thể nhanh chóng học được những thứ này nhỉ?
Tuy không phải lần đầu nghe thấy lời khen ngợi kiểu này nhưng không biết vì sao, đáy lòng Dư Nhuận Hoài chợt dấy lên một niềm vui sướng khó hiểu.
Trong bóng đêm, ánh mắt xa cách lạnh nhạt kia đã dịu đi rất nhiều.
Dưới sự hướng dẫn của Dư Nhuận Hoài, Kiều Nhiễm Nhiễm lúng túng bỏ rau dại vào nồi nước.
Hai người trẻ tuổi không am hiểu bếp núc nhưng một người dám chỉ, một người dám làm theo.
Cứ thế, hai người vừa rì rầm trò chuyện vừa làm bữa sáng cho cả đoàn người.
Khu nhà yên tĩnh chỉ loáng thoáng nghe thấy giọng nữ mềm mại ngọt ngào thỉnh thoảng lại phát ra một câu tán thưởng, ngẫu nhiên sẽ có những tiếng cười khe khẽ vui vẻ của nam giới lẫn vào.
Bầu không khí thật hài hòa.
Trần Diễn vừa từ trong phòng bước ra, nghe thấy hai âm thanh hài hòa trong bếp vọng lại, anh nhếch môi cười nhạo.
Nhưng không biết vì sao, cổ họng lại như có thứ gì chặn cứng, khó chịu thật.
Anh cắn rắng, quay đi.
Kiều Nhiễm Nhiễm làm xong bữa sáng thì các thanh niên trí thức khác cũng lục tục trở dậy.
Mảnh sân yên tĩnh dần trở nên náo nhiệt.
Nhìn món ăn xanh xanh vàng vàng trong tay, Kiều Nhiễm Nhiễm ngây mặt, thứ này thật sự có thể ăn được chứ?
Liếc sang Dư Nhuận Hoài, thấy anh chàng cũng đang trầm mặc nhìn ‘thành quả lao động’, Kiều Nhiễm Nhiễm càng thiếu tự tin.
Cô dám chắc, hương vị thứ này không ra sao rồi.
Nhưng Kiều Nhiễm Nhiễm vẫn thấp thỏm ôm một tia hi vọng, nhỡ đâu, ‘chẳng may’ thật sự có người sẽ khách sáo khen cô một câu thì sao?
Lát sau, quanh bàn cơm đã ngồi kín người.
Kiều Nhiễm Nhiễm bắt đầu chia bữa sáng cho từng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...