Từng trùng lần lượt xuất hiện trên thảm đỏ, cuối cùng, không biết qua bao lâu tất cả đã có mặt đầy đủ trong hội trường.
Sau khi các vị lãnh đạo thay phiên nhau phát biểu, chương trình chính thức được bắt đầu.
Trên sân khấu, các nghệ sĩ của công ty Lục Lục đều ra sức biểu diễn, vận dụng cả một thân thủ đoạn, nói đùa chứ, một nhóm lãnh đạo cấp cao ở dưới khán đài nhìn lên thì làm sao mà không diễn tốt cho được.
Nếu như lọt vào mắt các lãnh đạo, tài nguyên không phải sẽ thi nhau đổ xô vào sao.
Nhìn ánh đèn sân khấu cứ chớp chớp lóe lóe, Phong Tảo cảm thấy lóa hết cả mắt.
Lóa mắt tới nỗi chẳng còn nhìn thấy gì nữa, chủ yếu là thấy đói thôi!
Tham dự thảm đỏ xong thì trở lại khách sạn nghỉ ngơi một lúc rồi lại tới đây xem biểu diễn, Phong Tảo cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời.
Phong Tảo thò tay vào trong túi áo lục lọi, móc ra ba viên kẹo dẻo chanh dây.
Ây, cái này là do cậu tình cờ mua được ở siêu thị gần khách sạn, hiện tại có vẻ như nó đã có thể phát huy công dụng rồi.
Phong Tảo cẩn thận nhìn trái nhìn phải, rồi tới gần bên tai Tu Tư hạ thấp giọng: "Tu Tư ơi, cho anh hai viên kẹo nè."
Phong Tảo đoán Tu Tư cũng đã đói bụng, lén nhét hai viên kẹo vào trong tay Tu Tư.
Tu Tư nhìn hai viên kẹo trong tay, trong lòng đầy ngọt ngào.
Anh biết Phong Tảo hẳn đã nghĩ là anh đang đói bụng.
Kẹo này Tu Tư cũng biết, thời điểm bọn họ đi mua đồ trong siêu thị Phong Tảo đã tiện tay lấy nó, hơn nữa chỉ lấy có ba viên, bây giờ trong tay anh có hai viên, điều đó có nghĩa là Phong Tảo chỉ chừa lại một viên cho bản thân.
Thật là một tiểu trùng đực đáng yêu mà, kỳ thực tố chất thân thể của quân thư rất cường tráng, nhịn đói mấy ngày liên tục cũng không có việc gì, nhưng cái này là hùng chủ của anh đau lòng anh đưa cho, Tu Tư đương nhiên sẽ không đưa lại.
Anh lập tức xé nó ra rồi bỏ viên kẹo vào trong miệng, Phong Tảo bên này cũng lén mở gói kẹo ra rồi nhanh chóng nhét viên kẹo vào miệng.
Phong Tảo tưởng hành động lưu loát của cậu sẽ không bị ai nhìn thấy nhưng thật ra đã sớm bị máy quay ở gần đó quay lại hết rồi, nói chung là mấy người làm truyền hình đều biết rõ người xem thích xem cái gì nhất.
Không phải, Phong Tảo vốn đã rất nổi tiếng, cho nên công ty đã sớm an bài một cái máy quay chỉ tập trung quay hình một mình cậu, chỉ cần cậu có bất kỳ động tác gì, cái máy quay kia sẽ lập tức quay lại rồi đưa lên phát sóng trực tiếp ngay.
【 Trời đất ơi! Chết trùng rồi, ngọt quá đi! 】
【A A A A A! Tôi sắp ngất rồi nè.
】
【Không hổ là công ty giải trí Lục Lục, quá hiểu chúng ta luôn.
】
【Chỉ có tôi phát hiện ngài Phong Tảo lấy ra ba viên kẹo, mà lại đưa hai viên cho thiếu tướng Tu Tư chỉ để lại cho mình một viên thôi à.
】
【Tôi cũng có thấy nha, a a a ngọt ngào quá đi, tôi muốn tìm loại kẹo giống như vậy.
】
【Tôi cũng muốn, chỉ có tội là không tìm được hùng chủ giống như vậy thôi, còn kẹo thì phải tìm giống loại đó mới được.
】
【 Bổn trùng đã chốt đơn.
】
......
Một số khách khứa biết Phong Tảo lúc này họ đều đang quan sát cậu, phát hiện Phong Tảo rõ ràng đang rất đói bụng nhưng cậu vẫn đem bò bít tết cắt ra rồi đưa tới trước mặt Tu Tư để anh ăn trước.
"Thiếu tướng Tu Tư rất được yêu thương a" đây chính là tiếng lòng chung của những trùng xung quanh.
Dù sao thì trùng đực ở Trùng tộc đều tương đối ích kỷ, ngay cả thư quân của bọn họ thì cũng chỉ là kẻ hầu người hạ cho bọn họ mà thôi, còn muốn trùng đực chăm sóc họ sao? Cái đó cũng chỉ là mơ mộng hão huyền!
......
Đúng lúc này, có một trùng đực đi tới, "Ta biết ngươi nấu ăn không tồi, đem tài nghệ của ngươi giao cho đầu bếp trong nhà hàng của ta, giá cả tùy ý."
Trùng đực đang nói chuyện có vẻ mặt kiêu ngạo ngữ khí bá đạo, nói chung là làm cho trùng đều chán ghét.
Phong Tảo ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên trùng đực này, lớn lên nhìn cũng được, nhưng chính là cậu không thích hắn ta nên cũng lười trả lời hắn.
Trùng đực ngạo mạn thấy Phong Tảo không thèm để ý tới mình, sắc mặt hắn lập tức thay đổi: "Chậc, ta chưa bao giờ nhìn thấy trùng đực nào kiêu ngạo giống như ngươi, đúng là không biết điều."
Quần chúng trùng xung quanh nghe xong liền yên lặng, hay, hay quá trời, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.
Tu Tư thấy con trùng vừa tới này có giọng điệu không tốt liền nắm chặt nắm đấm, anh rất muốn đấm một phát vào mặt cái đồ trùng đực không biết trời cao đất dày này.
Nhưng bây giờ có rất nhiều trùng ở đây, Phong Tảo còn chưa nói gì thì anh nhất định không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu không thì những trùng khác sẽ chê cười Phong Tảo, đường đường là một trùng đực thế mà lại co đầu rụt cổ núp phía sau thư quân.
"Vị trùng đực không biết tên này, vậy là ngài không biết rồi, thứ nhất, ở lần phát sóng trực tiếp đầu tiên tôi đã có nói rõ và ghi rõ ràng ở trên trang cá nhân của tôi, các món ăn tôi phát trực tiếp chỉ là để phục vụ cho công chúng và tôi cũng không có ý tưởng muốn mở quán ăn.
Thứ hai, kiêu ngạo hay không gì gì đó, tôi nghĩ là chỉ cần trùng có mắt thì đều có thể nhìn ra được thôi.
Cuối cùng, xin đừng quấy rối tôi và thư quân của mình dùng bữa." Nói xong, Phong Tảo rút ra một tờ khăn giấy giúp Tu Tư lau đi vết sốt salad dính trên môi.
Trùng đực kiêu ngạo giờ phút này cảm thấy vô cùng không có mặt mũi, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Phong Tảo như muốn bốc cháy.
Đây là lần đầu tiên hắn trải qua loại tức giận này, đột nhiên, hắn vươn tay ấn vào một thiết bị trông giống như một cái đồng hồ đeo trên cổ tay.
Ở khoảnh khắc hắn giơ tay, lập tức Tu Tư liền dự cảm được sắp có chuyện không hay xảy ra, anh nhanh như chớp duỗi thân, mở rộng đôi cánh vây lại, bao bọc Phong Tảo ở bên trong.
Phong Tảo không ngờ tới cái đồ trùng đực không có đầu óc này lại thiếu suy nghĩ như vậy, hắn đột nhiên tấn công một cách bất ngờ.
Không chỉ có một mình Phong Tảo không nghĩ tới, mà tất cả trùng ở đây cũng không nghĩ tới.
Ở đây chính là công ty lớn nhất Trùng tinh, đầu óc của cái tên trùng đực này bị lừa đá rồi sao? Làm loạn ở lễ kỷ niệm, cái này là chán sống rồi chứ còn gì nữa.
Cũng may, cái vũ khí trông giống đồng hồ đó uy lực cũng không mạnh lắm, nó chỉ phun ra khói mù cùng với một số kim châm nhỏ, bất quá động tĩnh ở bên này cũng đã thu hút mấy vị cấp cao đi đến.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, trùng đực kia cũng đã bị bắt đi.
Tuy nói ở Trùng tộc, trùng đực dù có phạm tội cũng sẽ không bị xử phạt gì cả, nhiều nhất là tốn một chút tinh tệ thì có thể giải quyết được ngay, nhưng lần này thì khác, trùng đực tấn công trùng đực thì sẽ bị xử phạt.
Xem ra cái tên trùng đực này muốn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi.
Trùng đực bị mang đi trong miệng vẫn không ngừng mắng nhiếc: "Ngươi, không phải vừa rồi còn nói hay lắm sao? Như thế nào, gặp nguy hiểm còn phải cần tới trùng cái bảo vệ nữa à."
Nghe thấy lời này, Phong Tảo cũng không tức giận mà ngược lại còn rất vui vẻ trả lời: "Đúng rồi đó! Ta cần Tu Tư nhà ta bảo vệ đó, làm sao nào, hâm mộ à? Ây, vậy thôi ngươi cứ hâm mộ đi nha, dù sao thì ta lớn lên cũng đẹp hơn nhà người nhiều, với cái diện mạo này cùng với cái tính cách đó của ngươi thì chắc cũng chẳng có trùng nào nhìn trúng ngươi đâu."
Phong Tảo làm ra bộ dạng tiếc nuối làm cho trùng xung quanh đều lén che miệng cười.
Mọi người cười thì cười vậy thôi nhưng bọn họ đều rất hâm mộ Tu Tư, nếu là những trùng đực khác mà nghe được có trùng nói bọn họ cần dựa dẫm vào trùng cái thì đã sớm nổi trận lôi đình rồi, mặc dù sự thật là cả đời bọn họ đều sống dựa dẫm vào trùng cái, mười ngón tay của bọn họ đều không phải dính một giọt nước.
Sau khi mọi chuyện qua đi, Tu Tư phát hiện có rất nhiều á thư với trùng cái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh.
Nhìn vào những đôi mắt lấp lánh đầy sao của bọn họ, Tu Tư liền có thể biết được mấy người đó đang cố gắng tìm ra cách để khiến trùng đực yêu thích từ trên người anh đây mà.
Vì sao mà Tu Tư có thể nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ trong nháy mắt sao? Bởi vì trước kia anh đã từng thấy qua những ánh mắt giống như vậy.
......
"Aizzz! Cuối cùng cũng xong, bữa tiệc gì mà nhàm chán dài dòng thấy sợ luôn." Phong Tảo nằm phịch xuống ghế sô pha trong chiếc xe đã tới đón cậu và Tu Tư lúc sáng.
Nhìn bộ dạng Phong Tảo giống như sắp ngủ, Tu tư liền nói: "Hùng chủ đừng ngủ, ba phút nữa là về tới nhà rồi, về nhà rồi ngủ nhé."
Nghe thấy sắp về tới nhà, Phong Tảo liền bật người ngồi dậy, không thể ngủ không thể ngủ, tối nay còn có chuyện lớn cần phải làm nữa.
......
Sau khi xuống xe, Tu Tư và Phong Tảo cùng đi vào nhà.
Ngay khi Tu Tư vừa mới đem áo khoác cởi ra thì từ phía sau anh liền nghênh đón một đôi tay vuốt ve sờ tới sờ lui.
"Tu Tư ơi, chúng ta tiếp tục công việc dang dở hồi sáng thôi nào." Tu Tư xoay người lại liền nhìn thấy đôi mắt chói lóa của Phong Tảo, trong đó viết ba chữ thật to: EM MUỐN ANH.
Từ trước tới nay, Tu Tư đều bị bộ dạng thèm ăn này của Phong Tảo làm cho anh không thể nào cưỡng lại được, nghĩ tới một màn hồi sáng khiến cho thân thể anh có chút nhũn ra.
Phong Tảo nhìn thấy bộ dạng giống như cô dâu nhỏ bị bắt nạt này của Tu Tư liền không nhịn nổi nữa, trực tiếp ở ngay trong phòng khách tiếp tục làm việc lớn sinh con nối dõi vẫn còn đang dang dở lúc sáng.
42.
Toàn dân xem cẩu lương 1
Trên mạng lộ ra thông tin chủ của một nhà hàng nào đó bởi vì tấn công một trùng đực ở bữa tiệc tối nên đã bị xử phạt 300 vạn tinh tệ cùng với án phạt sáu tháng tù giam.
Tin tức vừa được tung ra, tất cả trùng ở Trùng tộc đều sôi trào, trùng ở Tinh cầu Thủ Đô đã sớm biết tới danh tiếng yêu vợ bất chấp của Phong Tảo, nhưng còn trùng ở những tinh cầu xa xôi khác thì biết được tin tức này tương đối chậm, chờ tới khi tất cả mọi người biết hết, thì cái tên Phong Tảo chân chính bùng nổ ở khắp mọi nơi.
Những buổi phát sóng trực tiếp trước đó không ngừng được mọi người đào lên và xem lại, tỉ lệ nhấp chuột tăng vọt làm cho A Địch Lực vui vẻ tới hỏng người luôn rồi, đồng thời các lời mời tham gia các hoạt động lớn cũng xuất hiện nhiều vô kể như những bông tuyết thi nhau bay tới.
Trong nhà.
Phong Tảo nhận được cuộc gọi từ A Địch Lực nói về chuyện đó nhưng cậu vẫn là từ chối tất cả những lời mời.
Hiện tại cậu đều dùng quang não để phát trực tiếp, cậu chỉ cần chỉnh sửa quang não một chút là nó có thể đi theo cậu mọi lúc mọi nơi, còn cái thiết bị phát sóng trực tiếp kia thì.........!Thôi bỏ đi, tuy Phong Tảo đã có nộp thuế IQ cho Trùng tộc, mặc dù cái thuế IQ đó giá có hơi cao một chút.
Phòng phát sóng trực tiếp được mở ra.
【Wow, tôi là người đầu tiên nha.】
【Ha ha ha, tôi đã chuẩn bị xong đồ ăn vặt ngồi đây từ lâu rồi.】
【Lầu trên + 1.】
【Cuối tuần mà ở nhà xem cơm tró ngọt ngào là số dzách.】
Sau khi phòng phát sóng trực tiếp mở ra, Phong Tảo liền chào hỏi mọi người một lúc rồi đi làm việc khác.
Dù sao thì đây cũng là phát trực tiếp cuộc sống sinh hoạt thường ngày, nếu mà nói nhiều quá thì cũng không được chân thật lắm.
Hai trùng an tĩnh ngồi ăn bữa sáng.
【Tôi cảm thấy ngôi nhà của ngài Phong Tảo trông thật ấm áp nha.】
【Cái này hình như là theo phong cách của địa cầu cổ đó, nhìn ấm áp quá.】
【Ha ha ~ tôi thấy thiếu tướng Tu Tư ăn hai chén cháo tôm khô, mà hai chén này đều là do ngài Phong Tảo phục vụ đó nha.】
【Phong Tảo thật là chu đáo quá đi, thiếu tướng muốn uống sữa bò cũng là do trùng đực hâm nóng rồi lấy cho.】
......
"Tiểu Hắc, mau đi đóng vòi tưới nước tự động trong vườn đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ ra nhổ cỏ, cũng cần một ít đất để trồng rau nữa." Tu Tư vừa nói vừa thong thả ăn cơm.
"Nga, được." Phong Tảo giống như một cô vợ nhỏ nghiêng đầu trả lời.
【Giống như cô dâu nhỏ quá đi, giọng nói nhỏ nhỏ đáng yêu quá.】
【Dễ thương quá nha, muốn mang về nhà nuôi quá đi.】
......
Sau đó, hai bình luận này đã được rất nhiều lượt yêu thích.
Ăn xong bữa sáng, Phong Tảo đem tất cả chén bát để vào trong máy rửa chén, lau lau tay rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh Tu Tư, giống như một chú chó con dụi dụi rồi gối đầu lên đùi Tu Tư.
......
Phong Tảo cực kì thích gối đầu lên đùi Tu Tư, nhưng Tu Tư lại cảm thấy cơ thể của anh quá cứng rắn cho nên mỗi lần như vậy thì anh đều lặng lẽ thả lỏng cơ thể.
Cố gắng làm cho cơ bắp của mình không trở nên căng chặt.
【Loại quân thư cứng ngắc như vậy thì làm sao mà dựa người vào được chứ.】
【Ngài Phong Tảo nhìn tôi nè, cơ thể của á thư mềm mại hơn nhiều.】
【Tuy thiếu tướng Tu Tư rất lợi hại, nhưng dù sao thì cũng chỉ là quân thư thôi, dáng người loại này tôi nhìn còn thấy chán ghét đây, vừa cao lớn lại vừa thô kệch.】
【Lầu trên mang mặt mũi của mình ném mất rồi sao, ngươi là cái thá gì chứ?】
【Ngài Phong Tảo đã nói là ngài ấy chỉ thích một mình thiếu tướng Tu Tư thôi.】
【Lêu lêu lêu ~ cái đồ không biết xấu hổ.】
......
Trên màn hình xuất hiện vô số viên đạn, chúng là của những bình luận từ hai phe gây chiến với nhau.
Đặc biệt có một ít trùng đã kết hôn khi thấy có vài trùng muốn gả cho Phong Tảo làm thư hầu với cả làm thư nô, bọn họ thấy một người liền mắng một người.
"Hùng chủ, chúng ta đi nhổ cỏ thôi, nếu không tí nữa mặt trời lên cao là phơi nắng luôn đấy." Tu Tư mở miệng nói.
"Ai nha! Dậy đây dậy đây, gối đầu lên đùi anh làm em muốn ngủ quá trời luôn." Phong Tảo bò dậy ôm lấy Tu Tư làm nũng nói.
......
Hai người đội mũ rồi đi vào vườn, Phong Tảo mở lòng nuôi ong ra, đàn ong thi nhau ùa ra ngoài.
Bời vì loài ong nhỏ này không chích trùng, cho nên Phong Tảo đem tụi nó thả ra ngoài cũng không sợ bị chúng đốt.
Hai trùng ngồi gần nhau nhổ cỏ trong vườn, Phong Tảo thường hay lén lén nhìn Tu Tư rồi cười trộm, còn Tu Tư cũng hay lén lén nhìn Phong Tảo rồi đỏ mặt
【Mọi người có cảm thấy Hùng tử Phong Tảo cùng thiếu tướng Tu Tư thật sự rất rất yêu thương nhau hay không? 】
【Đúng vậy đó, khi hai người họ ở bên cạnh nhau tạo cho người khác một cảm giác rất kỳ lạ, cảm giác đó giống như, họ sinh ra là giành cho nhau vậy.】
【Cuộc sống có thể bình yên như vậy sao?】
【Đây có phải gọi là tiên đồng ngọc nữ trong ngôn ngữ của địa cầu cổ không?】
......
Khán giả xem phát sóng trực tiếp, trừ bỏ á thư với trùng cái ra thì số lượng trùng đực xem cũng không ít.
Một bộ phận trùng nhất định sẽ nói rằng Phong Tảo đã ném hết mặt mũi của trùng đực và không có lấy một chút uy nghiêm nào của một hùng chủ, cũng sẽ nói Tu Tư cậy sủng mà kiêu không có tư cách làm thư quân.
Nhưng cũng có một số trùng cho rằng cuộc sống như vậy mới là cuộc sống của trùng, một gia đình nhỏ ấm áp, cuộc sống đơn giản nhưng hạnh phúc.
Có thể là do cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Phong Tảo và Tu Tư quá mức ngọt ngào, hoặc cũng có thể là một vài trùng đực nhìn thấy những bình luận của trùng cái viết đột nhiên họ cảm thấy chính mình đã quá lạnh nhạt và vô tình với trùng cái của mình.
Thụy là một trùng đực quý tộc mới vừa thành niên không lâu, bởi vì trong ngày tốt nghiệp có uống hơi nhiều rượu nên khi về đến nhà hắn đã vô tình đi vào nhầm phòng của người hầu trong nhà, trong căn phòng đó hắn đã xảy ra quan hệ với một trùng cái tên là Hạ.
Chờ tới khi tỉnh rượu, nhìn thấy Hạ đang ngủ ở bên cạnh hắn mới nhớ lại chuyện mình đã làm, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc thân mật với một trùng khác cho nên lúc ấy hắn không biết phải xử lý như thế nào, cuối cùng vẫn là do thư phụ của hắn nói cho hắn cách giải quyết, Thụy nạp Hạ làm thư nô.
Hạ, người đã trở thành thư nô, một tháng sau đã bất ngờ té xỉu trong nhà, bác sĩ được gọi tới kiểm tra phát hiện Hạ đã mang thai, nhưng cái thai lại là một trùng cái.
Trong khoảng thời gian này, Thụy vẫn luôn chú ý tới Phong Tảo, cũng biết được Phong Tảo vô cùng yêu thương Tu Tư.
Mà mới vừa nãy khi nhìn thấy Phong Tảo cùng Tu Tư cho dù là ngồi xổm nhổ cỏ trong vườn thì trên gương mặt của hai người họ đều là vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, hắn đột nhiên muốn đi xem vị thư nô kia của mình.
Thụy đi tới nơi ở của Hạ, hắn mới phát hiện người đó vẫn đang ở nơi ở của người hầu, ngay lập tức hắn liền hiểu ra, trùng trong nhà thấy hắn chưa bao giờ gọi Hạ tới hầu hạ, cộng thêm việc Hạ đang mang thai một trùng cái, vì vậy căn bản là chẳng có trùng nào nói cho hắn biết điều này.
Trong lúc nhất thời Thụy cảm thấy có một chút khó chịu, bởi vì hắn chính là nguyên nhân đã gây ra việc này.
Thụy đi tới phòng của Hạ, cửa phòng không khóa.
Thụy thấy Hạ đang ngồi trước cửa sổ phơi nắng, trong tay còn đang may cái gì đó.
"Bé con ơi, hai tháng nữa thôi là con chào đời rồi, Thư phụ đã may cho con rất nhiều quần áo đẹp đó nha." Có lẽ là do sắp làm Thư phụ cho nên giọng nói của Hạ tràn ngập ôn nhu.
Thụy cố ý khụ một tiếng rồi đi vào.
Hạ quay đầu lại, nhìn thấy là Thụy liền vô cùng hoảng sợ, vội hàng đứng dậy hành lễ: "Hùng chủ, sao ngài lại tới đây?"0
Thụy không trả lời, ánh mắt lại nhìn về phía bụng của Hạ, Hạ đã mang thai hơn ba tháng, tại sao bụng có to ra nhưng lại không được lớn lắm?
Thời gian mang thai ở Trùng tộc là sáu tháng, này còn hai tháng nữa là sẽ sinh rồi, sao bụng lại nhỏ như vậy.
"Ngươi mang thai cũng hơn ba tháng rồi, sao cơ thể lại gầy như vậy?" Thụy phát hiện không chỉ có mỗi bụng của Hạ không lớn mà cơ thể của em ấy cũng rất gầy.
Hạ không dám nói lời nào, bởi vì hắn là thư nô, không có tài sản, cũng không có tiền để mua dịch dinh dưỡng bồi bổ cơ thể, thứ đó rất đắt.
Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy của Hạ, Thụy liền ôm em ấy lên bế kiểu công chúa trở lại nhà chính.
Thụy triệu tập tất cả người hầu trong nhà ra, tuyên bố: "Từ ngày hôm nay, Hạ sẽ được thăng vị trở thành thư hầu, mỗi ngày các ngươi đều phải chú ý tới chuyện ăn uống của em ấy."
Tuyên bố xong, hắn mặc kệ bộ dạng đang ngây người của Hạ, liền cho gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra cho em ấy.
"Tình huống của em bé ở trong trứng không được tốt lắm, không được bổ sung chất dinh dưỡng nên trông bé rất nhỏ, còn nữa thân thể của Hạ thư hầu cũng bị thiếu hụt dinh dưỡng, trong khoảng thời gian này cần phải bồi dưỡng nhiều hơn."
Toàn bộ quá trình kiểm tra, Thụy không nói một lời nào, Hạ nhìn Thụy như vậy cũng có chút sợ hãi, không biết vì cái gì mà Thụy đột nhiên nhớ tới mình, hắn có chút lo lắng xoa xoa bụng.
Thụy vốn tưởng rằng mình sẽ không để ý tới đứa bé trong bụng, nhưng tới khi nghe thấy những lời nói đó của bác sĩ trái tim hắn như bị kim đâm trúng, hắn đi tới bên cạnh Hạ, đưa tay ra đặt lên bụng của em ấy, chạm vào chỗ hơi hơi nhô lên, trái tim hắn cảm thấy vô cùng mềm mại.
......
Sau này, Thụy rất yêu thương bé con đầu lòng của hắn kể cả đứa bé đó là trùng cái, mà Hạ cũng đã trở thành thư quân của hắn.
Về phần Thụy, Hắn cũng không có cưới thêm trùng cái nào khác nữa.
Ngay lúc này, khi hắn nhìn thấy Hạ cùng bé con thư trùng đang cười nói vui vẻ trong vườn hoa thì Thụy mới hiểu ra tại sao trước kia hắn lại hâm mộ cuộc sống của Phong Tảo và Tu Tư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...