Xuyên Qua Trọng Sinh 70 Sơn Dã Hằng Ngày


Hứa Tú Phương mặt đỏ lên, nghe mẹ Tạ Lật khen con trai và cháu ngoại mình, cô cảm thấy không nên nhắc lại chuyện học hành của Tạ Lật, để tránh làm anh xấu hổ.


Trong lòng, Hứa Tú Phương cảm thán rằng đúng là cha mẹ luôn thấy con mình tốt đẹp nhất.


Tạ Lật nghe mẹ khen, nhìn lén phản ứng của Hứa Tú Phương, thấy cô gái cười nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ được sự lễ phép, anh cũng cảm thấy chút xấu hổ.


Khụ! Tạ Lật lên tiếng, cắt ngang lời mẹ: "Mẹ, mẹ xem thử cháu có phải vừa tè không?" Lư Xuân Hoa vỗ đùi, cười ha ha nói: "Thật đúng là tè rồi! Trời ơi, tè nhiều quá.


Cái tã ướt đẫm rồi.


Đúng là cháu ngoại của mẹ, ăn nhiều hơn người ta, tè cũng nhiều hơn người ta.

" Lời nói khoa trương nhưng tự hào của Lư Xuân Hoa làm cho Hứa Tú Phương, Tạ Lật, và Tạ Thanh đều buồn cười.


Tạ Thanh giận lườm mẹ mình một cái, nói: "Mẹ con thật là khoa trương, con chẳng cần con mình thông minh lắm đâu, chỉ cần không giống cậu nó mà thi trượt là được.

" Hứa Tú Phương không nhịn được, cười lên tiếng.


Tạ Lật nhỏ giọng nói: "Con thấy cũng ổn mà, chỉ là con không giỏi về học tập thôi.


" Tạ Thanh nói: "Điều đó thì đúng, tài năng của con đều nằm ở việc leo cây, bắt cá, bắt mèo đuổi chó.

" Hứa Tú Phương lại không nhịn được, cười tiếp.


Tạ Lật nhìn Hứa Tú Phương cười đến đỏ cả mặt, bất đắc dĩ nhìn về phía Tạ Thanh, nói: "Chị à, trước mặt bạn học của em, chị để cho em chút mặt mũi đi.

" Tạ Thanh che miệng, nói: "Được, được, chị sẽ để cho em chút mặt mũi, không nói nữa.

" Tạ Lật quay lại nhìn Hứa Tú Phương, nói: "Có muốn uống nước không?" Hứa Tú Phương vội lắc đầu.


Tạ Lật nghiêm túc hỏi: "Nước mắt đều cười ra hết rồi, thật không khát sao?" Hứa Tú Phương lại không nhịn được, cười phun ra, nàng nhanh chóng che miệng lại, nói: "Tạ Lật, cậu thật là buồn cười.

" Tạ Lật nói: "Cũng tạm thôi.

" Trong thời gian thăm nhà Tạ, Hứa Tú Phương không cảm thấy khó xử hay bị làm phiền như tưởng tượng, ngược lại thấy rất thoải mái và vui vẻ.


Tuy nhiên, thời gian không còn sớm, Hứa Tú Phương vẫn phải xin phép ra về.


Mẹ và chị Tạ Lật có chút lưu luyến nhưng cuối cùng cũng để Hứa Tú Phương đi.



Những món quà Hứa Tú Phương mang đến, nhà Tạ nhất quyết không nhận, làm cô phải mang trở về.


Hứa Tú Phương xách theo một đống đồ, rất là bối rối.


Nhà mình mang quà đến, người ta không muốn, còn phải mang về lại, thật là khó hiểu? Hứa Tú Phương cảm thấy xấu hổ đến đỏ mặt.


Tạ Lật tiễn Hứa Tú Phương ra khỏi nhà, dường như hiểu được sự bối rối của cô, liền giải thích: "Chị của mình đang ở cữ cần ăn gà và các đồ bổ khác, mình có cách lo liệu được, bạn không cần phải lo lắng hay áy náy.

" Túi táo đó, chị tôi bây giờ không thể ăn đồ lạnh, mẹ tôi bị thấp khớp cũng không thể ăn đồ sống lạnh.


Nhưng anh Chí Quân thì cần bổ sung nhiều vitamin và các nguyên tố dinh dưỡng khác.


Hứa Tú Phương có vẻ do dự.


Tạ Lật nói: "Nhận đi, nếu bạn từ chối, sẽ thật là khách sáo.


Dù là gà hay táo, nhà bạn cũng khó mà mua được.


Thật sự hữu ích cho sự phục hồi của anh bạn, sau này có thể tìm cách trả lại từ nơi khác.

" Hứa Tú Phương do dự mãi, rồi nói: "Vậy tôi nhận, cảm ơn Tạ Lật, thật sự cảm ơn.

" Tạ Lật nói: "Không có gì.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận