Anh hai Lăng Vĩnh Minh không biết chuyện này nên mới đối xử tốt với cô như trước.
"Chuyện của em và nhà họ Lăng, ai đúng ai sai em đều không muốn truy cứu nữa, buông tha cho họ cũng là buông tha cho chính mình.
"
"À đúng rồi, còn một chuyện anh muốn nói với em.
"
Lăng Dư Xu tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Bố Lăng muốn chuyển hộ khẩu của em về nông thôn, may mà ông nội anh ra tay trước.
"
Cố Chước Thần không ngờ người đường đường là Lăng đoàn trưởng mà lại làm ra chuyện hẹp hòi như vậy.
Mặc dù bố Lăng đã cho người giữ bí mật, nhưng tai mắt của nhà họ Cố rất nhiều, chuyện này không thể qua mắt được ông.
Nghe Cố Chước Thần nói xong, Lăng Dư Xu cũng không bất ngờ, hơn nữa cô cho rằng chuyện này chắc chắn có Lăng Tuyết Mai xen vào.
Lăng Dư Xu gặp qua rất nhiều người, có những người chỉ cần nhìn qua là cô có thể nhìn thấu được con người của họ.
Huống chi Lăng Tuyết Mai thường xuyên nói những lời ngon ngọt trước mặt cô, ý đồ quá rõ ràng.
"Haiz, không nói đến những người khiến người khác mất hứng đó nữa, anh còn tin tức tốt nào không, nói em nghe với.
" Lăng Dư Xu muốn biết anh còn điều tra được gì nữa.
"Đương nhiên là còn tin tốt.
" Cố Chước Thần nói: "Bố mẹ ruột của em không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ, họ đối xử với Lăng Tuyết Mai không tệ, có thể coi là người chính trực.
"
Lăng Dư Xu cũng không bất ngờ: "Có thể nuôi Lăng Tuyết Mai đến mức tay chân không có một vết chai nào, ở nông thôn rất khó.
"
"Hóa ra em đã nhìn ra từ lâu rồi.
" Cố Chước Thần kinh ngạc trước sự tỉ mỉ của cô.
Lăng Dư Xu đắc ý nói: "Không chỉ có vậy, anh thấy có cô gái nông thôn nào được nuôi dưỡng da dẻ trắng nõn như vậy sao?"
Trong lúc hai người nói chuyện, Lăng Dư Xu buông hộp văn phòng phẩm xuống, đi ra bếp.
Phòng bếp cũng là gian nhà ngang phía tây, diện tích không nhỏ, bàn ăn cũng được đặt ở gian nhà ngang.
Cố Chước Thần đi trước cô, bưng thịt kho tàu trong nồi ra, trên bàn còn bày hai món mặn, một đĩa gà chay, một đĩa gà nướng.
Lăng Dư Xu đi lấy cơm.
Cố Chước Thần bưng thịt lên, lại làm thêm một bát canh cà chua trứng.
Vì là mùa hè, Lăng Dư Xu cũng không sợ đồ ăn nguội.
Động tác của Cố Chước Thần nhanh nhẹn, canh rất nhanh đã được múc ra khỏi nồi.
Chờ Cố Chước Thần bưng bát cơm lên, Lăng Dư Xu mới bắt đầu động đũa.
Lúc hai người ăn cơm, họ chỉ tập trung ăn cơm, không ai nói chuyện.
Lăng Dư Xu cảm thấy thịt kho tàu được nấu rất ngon, một miếng thịt, chan thêm chút nước sốt, cô có thể ăn hết một bát cơm.
Gà nướng ăn ngon, gà chay cũng ngon.
Tuy nhiên trong lòng Lăng Dư Xu vẫn còn muốn ăn, nhưng bụng cô lại nói cho cô biết, cô đã no rồi.
Thấy cô ăn một bát cơm đã buông bát xuống, Cố Chước Thần còn khuyên cô: “Ăn thêm chút nữa đi, đừng để lúc đi thi bị đói.
”
Lăng Dư Xu cũng không còn cách nào khác, nguyên chủ đã nuôi dưỡng dạ dày rất nhỏ, cô muốn ăn nhiều cũng phải từ từ tăng lên.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô muốn dự trữ đồ ăn trong không gian.
Trong mắt Lăng Dư Xu, thân thể này hơi gầy, nguyên chủ trước kia rất kén ăn.
Theo Lăng Dư Xu, nhà họ Lăng quá nuông chiều nguyên chủ chưa chắc đã là chuyện tốt.
Hơn nữa so với lúc mới xuyên đến, cô chỉ ăn được nửa bát, bây giờ đã có thể ăn hết một bát, còn có không ít thức ăn, đã là rất tốt rồi.
Lượng cơm của Cố Chước Thần rất lớn, ngoại trừ bát thịt kho tàu kia, những món còn lại đều do anh ăn hết.
Anh cảm thấy trong nhà nên mua thêm một cái tủ lạnh, lát nữa sẽ đi mua một cái.
Cố Chước Thần buông bát đũa xuống, nhìn thấy Lăng Dư Xu bắt đầu dọn bàn, anh lập tức giúp đỡ: “Để anh rửa bát, em đi nghỉ ngơi một lát đi, gần đến giờ anh sẽ gọi em dậy.
”
“Vừa ăn no không thể ngủ được, em đi dạo một lát.
”
Lăng Dư Xu đứng bên cạnh nhìn anh rửa bát, nhìn dáng vẻ thành thạo của anh là biết anh đã làm không ít việc nhà.
“Anh rửa nhanh thôi, em đi xem sách đi.
” Bị cô nhìn, Cố Chước Thần cảm thấy không được tự nhiên.
“Không phải nói muốn kết hôn với em sao? Em ở bên cạnh anh một lúc mà anh đã không chịu nổi rồi sao?” Lăng Dư Xu cố ý trêu chọc anh.
Cố Chước Thần quay mặt lại, vừa vặn đối diện với gương mặt nghiêm túc của cô.
Anh đột nhiên buột miệng nói: “Anh đẹp trai lắm phải không?”
“Ừm, cho nên không nhìn thì phí.
” Lăng Dư Xu nói với vẻ đương nhiên.
Cố Chước Thần: “…”
Sao anh lại cảm thấy cô nói như vậy, trong lòng anh lại rất vui vẻ.
Lăng Dư Xu lại nói: “Tất cả những cuộc gặp gỡ định mệnh đều là vì sắc đẹp, cho nên anh bám lấy em, có phải cũng là vì em xinh đẹp không?”
Cố Chước Thần: “Coi như vậy đi!”
“Cái gì gọi là coi như? Gương mặt này của em không xinh đẹp sao? Không nên như vậy chứ?”
“Em còn có những điểm khác hấp dẫn anh, anh không phải người nông cạn như vậy.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...