“Nếu không có gì bất ngờ, hộ khẩu của em chắc là đã chuyển ra ngoài rồi, nhập vào căn nhà này.”
Cố Chước Thần đã nói với cô, cho dù chưa kết hôn cũng không cần lo lắng vấn đề hộ khẩu.
Lăng Vĩnh Minh và Lăng Dư Xu ra khỏi sân, thấy cô khóa cửa, liền hỏi: “Cậu ta đột nhiên chen vào cuộc sống của em, cái gì cũng sắp xếp xong xuôi, em không nghi ngờ động cơ của cậu ta sao?”
“Em chỉ biết, lúc em muốn rời khỏi nhà họ Lăng, anh ấy đã giúp em.”
Lăng Dư Xu không bi lụy ủy mị, cuộc sống là luôn hướng về phía trước, ngoảnh đầu lại cũng chẳng thay đổi được gì.
Đã trở thành Lăng Dư Xu của thời đại này, cô không thể làm chuyện quá khác người.
Lăng Dư Xu cũng là tối qua mới nghĩ thông, giống như cô và Cố Chước Thần, theo quan niệm của thời đại này, hai người đã ngủ chung một giường, không ở bên nhau thì đúng là lưu manh.
Hơn nữa, cô cảm thấy Cố Chước Thần này cũng được, có gia thế, có thể làm chỗ dựa cho cô.
Anh không thường xuyên ở nhà, cô có đủ thời gian, không gian làm chuyện mình muốn làm.
“Tuy cậu ta là bạn của anh, nhưng có đôi khi anh cũng không hiểu cậu ta.
Thật ra, em gả cho cậu ta, còn không bằng...”
Lăng Vĩnh Minh còn chưa nói hết câu, đã bị Lăng Dư Xu cắt ngang.
“Anh hai, nếu anh là anh hai của em, những lời không nên nói thì đừng nói.
Dì Lăng trách em cướp ngày lành của con gái bà, em có thể hiểu được.
Chính vì hiểu nên em không thể để bà ấy càng thêm hận em.”
Lăng Dư Xu biết Lăng Vĩnh Minh muốn nói gì, nhưng cô không thể chấp nhận.
Lăng Vĩnh Minh lấy từ trong người ra một phong bì: “Em ra khỏi nhà, tiền trong ngăn kéo không lấy một đồng, bên người không thể không có tiền, số tiền này em cầm lấy trước đi.
Em gọi anh một tiếng anh hai, anh có nghĩa vụ chăm sóc em.”
Trong lòng Lăng Dư Xu rất cảm động, nhưng cô sẽ không nhận tiền của anh.
Rời khỏi nhà họ Lăng chính là để cắt đứt quan hệ với nhà họ Lăng.
Cô nói: “Cố Chước Thần cho em tiền sinh hoạt, em là vợ anh ấy, anh ấy sẽ nuôi em.”
Giữa lúc hai người nói chuyện, họ đã đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Vừa hay gặp mấy ông bà hôm qua chào hỏi Cố Chước Thần.
“Cháu Lăng này, cậu thanh niên này là ai thế?”
“Là anh hai cháu ạ.
Cháu ra khỏi nhà, anh cháu đưa đồ đạc đến cho cháu.” Lăng Dư Xu nói chuyện rất thoải mái.
“Ồ! Ồ! Cháu định đi học à?”
“Vâng, muộn học rồi, cháu đi trước đây ạ.”
Lăng Dư Xu vẫy tay chào Lăng Vĩnh Minh, sau đó nhớ ra một chuyện: “À đúng rồi, Cố Chước Thần đi làm nhiệm vụ, anh hai không phải cùng đội với anh ấy sao?”
Lăng Vĩnh Minh nghe xong, trên mặt lộ vẻ mất mát.
Trước đây có nhiệm vụ, đều là Cố Chước Thần dẫn anh đi, lần này Cố Chước Thần lại không gọi anh.
Trên mặt anh gượng cười: “Sao anh có thể so với cậu ta được.
Thôi, em mau đi học đi, đừng để muộn.”
Hai người đạp xe đi về hai hướng khác nhau.
Sau khi họ rời đi, có người cầm máy ảnh bước ra.
Lăng Dư Xu đi nửa đường mua mười chiếc bánh bao, nhân lúc cất cặp, cô cho tám chiếc vào không gian.
Tối qua cô đã thử, để đồ vào chỗ không có sương mù, bỏ vào như thế nào, lấy ra vẫn như thế ấy.
Lần lượt chuyển đồ dự trữ vào không gian, đó là lương thực dự trữ của cô.
Trong không gian có để một chậu lớn đựng thức ăn, một cái thùng đựng đồ sưu tầm.
Lăng Dư Xu vừa đạp xe vừa ăn bánh bao, ăn xong đến trường.
Cô nhìn đồng hồ, quả nhiên từ nhà đến trường đạp xe mất hai mươi phút, lâu hơn năm phút so với lúc ở nhà họ Lăng.
Vào cổng trường, cô dựng xe đạp rồi khóa lại.
Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Lăng Dư Xu đi vào lớp 12/4.
Trong trường có đồng phục nhưng không bắt buộc phải mặc, chỉ cần thứ hai chào cờ mặc là được.
Hôm nay không phải thứ hai.
Lăng Dư Xu vừa bước vào lớp đã có bạn học gọi: “Lăng Dư Xu, nghe nói cậu không phải con gái nhà họ Lăng, có thật không?”
Lăng Dư Xu nhìn cô bạn kia, nhận ra là Ngô Tiểu Phương cùng lớp.
Bình thường cô nàng này rất thích hóng hớt, chuyện gì cũng muốn hóng chuyện mới.
Vì trong mắt cô bé này không có ác ý nên Lăng Dư Xu không chấp nhặt: “Là thật, tớ chuyển ra khỏi nhà họ Lăng rồi.”
Vừa nói cô vừa đi về chỗ ngồi của mình.
Cô bạn cùng bàn Mạc Lị trước nay vẫn luôn có quan hệ tốt với cô.
“Tiểu Xu, cho dù cậu không phải con gái nhà họ Lăng thì chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Tuy lời nói có hơi trẻ con nhưng cũng có thể nghe ra cô bé thật lòng nghĩ như vậy.
“Yên tâm, tớ không sao đâu, tớ đâu phải đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.” Lăng Dư Xu thật sự nghĩ như vậy, chẳng qua là đổi bố mẹ khác thôi mà.
Mạc Lị vỗ vai cô: “Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.
Mấy hôm cậu nghỉ học, bài kiểm tra phát tớ đều để trong ngăn bàn cho cậu đấy.”
“Cảm ơn cậu, Mạc Lị.”
“Mấy hôm không gặp mà cậu khách sáo với tớ thế.”
Mạc Lị hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của cô.
Tự học, sau đó là vào học, Lăng Dư Xu thích ứng rất tốt, có thể coi là kết nối mượt mà.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn, mọi người đều tự mang cơm đi hấp, đến trưa trường bán phiếu ăn để mua thức ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...