Xuyên Qua Tn70 Thiên Kim Thật Hơi Điên Quân Hôn Cực Sủng


Bà ta đối xử với mọi người rất chân thành, nhiệt tình, tính cách lại dịu dàng, nên ai ở nhà họ Sở cũng yêu quý bà ta.


Dù biết rõ bà ta tráo đổi con, nhưng Vương Tiểu Thảo không thừa nhận, người nhà họ Sở cũng giả mù, giả điếc, không một ai trách móc bà ta nửa lời.


Sáng sớm, làm xong hết việc nhà, Vương Tiểu Thảo mới lên đường, lần này nhà họ Sở không phái ai đưa đón, bà ta phải tự mình bắt xe lửa về quê.


Lúc về đến nhà thì trời đã tối.


Nhà họ Sở nằm ở đầu làng, Vương Tiểu Thảo vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng chó sủa vang lên ở đầu làng.


“Ai đấy?” Trời nóng nực, Lý Tam Ngưu bê một chiếc chiếu ra sân nằm ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta ngẩng đầu lên.


“Tam Ngưu, là tôi.

” Vương Tiểu Thảo đáp, cửa sân không khóa, bà ta đẩy cửa bước vào.


“Hạ Hạ, mẹ con về rồi đấy.

” Lý Tam Ngưu đứng dậy, uể oải đi theo Vương Tiểu Thảo vào phòng khách.



Sở Kim Hạ cong môi cười, rốt cuộc thì vòng tròn cũng khép kín.


Kẻ thù quá mạnh, thân phận này của cô lại quá yếu đuối, chỉ có thể từng bước, từng bước một mà công phá.


Giờ đến lượt người mẹ này rồi!

Sở Kim Hạ ngọt ngào gọi: “Mẹ, mẹ về rồi ạ.



Vương Tiểu Thảo lạnh nhạt hừ một tiếng, bà ta luôn tỏ ra lạnh lùng với đứa con gái này.


“Rót cho mẹ cốc nước, không có mắt nhìn à.



Sở Kim Hạ đi vào bếp, tiện tay múc một bát nước.


“Sao lại về vào lúc này?” Lý Tam Ngưu nằm ườn ra ghế, chẳng ra dáng ra hình.


“Hai anh em nhà họ Sở đến có nói gì không?” Vương Tiểu Thảo muốn thăm dò.


“Không thấy đến, hình như bị thương nên được đưa thẳng đến bệnh viện, nghe nói là hai anh em nó làm mất xe, cả làng bị huy động đi tìm xe cho chúng nó, biết tìm đâu ra bây giờ?”

Vương Tiểu Thảo nghe vậy, lập tức nhảy dựng lên: “Ngay cả cửa nhà mà chúng nó cũng không thèm bước vào sao? Sao ông có thể nói vậy chứ, bao năm nay nhà họ Sở giúp đỡ nhà chúng ta nhiều như thế nào?”

“Giúp gì?” Lý Tam Ngưu cười khẩy: “Vợ tôi làm giúp việc cho nhà nó, nó trả lương sòng phẳng, chứ có phải bố thí gì đâu!”

“Nhưng chúng nó là cán bộ lớn, sao lại phải dùng người phụ nữ nông thôn như tôi chứ, nói đi nói lại cũng là vì thương hại tôi, thương hại cái nhà này.



Sở Kim Hạ tò mò hỏi: “Đúng thật, nhà mình cũng đâu phải nhà nghèo nhất làng, mẹ cũng đâu phải người đảm đang nhất, ngoại trừ xinh đẹp ra thì mẹ chẳng có gì nổi bật, sao nhà họ Sở lại nhất định phải chọn mẹ chứ?”

Lý Tam Ngưu nghe thấy thế cũng nhìn chằm chằm Vương Tiểu Thảo.


Trong lòng Vương Tiểu Thảo hơi hoảng hốt, bà ta nhận lấy bát nước, vì quá khát nên ngửa cổ uống ừng ực mấy ngụm lớn.


Dáng vẻ uống nước của bà ta rất tao nhã, đúng chuẩn một người phụ nữ thành phố.


“Ngày mai Hạ Hạ theo mẹ lên thành phố.




“Làm gì ạ?”

Vương Tiểu Thảo đặt bát nước lên bàn: “Vợ cậu cả nhà họ Sở đang mang thai, nhà đó đang cần người, con cũng mười tám tuổi rồi, ở nhà cũng rảnh rỗi, không bằng lên thành phố, làm giúp việc cho nhà họ Sở, một tháng cũng được mười mấy đồng đấy.



Lý Tam Ngưu nói: “Ai đồng ý?”

“Chuyện tốt như vậy mà ông còn ý kiến gì?” Vương Tiểu Thảo vênh váo nói.


“Nhà họ Vương các người thích làm nô, làm tì cho người ta là chuyện của các người, nhà họ Lý chúng tôi không làm chuyện đó.

Con gái tôi không phải làm người ở, khép nép, nịnh nọt ai hết.



Sở Kim Hạ mỉm cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết: “Vẫn là bố thương con nhất.



Lý Tam Ngưu được con gái nịnh nọt, lập tức cảm thấy bản thân rất oai phong.


“Không được, nó nhất định phải đi, bây giờ công việc trong thành khó kiếm lắm, may là con bé Kiều Kiều nhà họ Sở trạc tuổi con bé, nó đang cần người hầu hạ, thỉnh thoảng có thể nói chuyện cho đỡ buồn, nếu không thì làm gì đến lượt con bé.



Vương Tiểu Thảo quay sang, nghiêm nghị dặn dò: “Hạ Hạ, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy, con bé Kiều Kiều rất hào phóng, tao nhã, xinh đẹp, đáng yêu, ai gặp cũng yêu quý nó, nó đối xử với người làm rất tốt.

Con lên đó phải hầu hạ tiểu thư Kiều Kiều cho cẩn thận, về sau có chỗ tốt cho con.




Sở Kim Hạ nghe mà muốn rụng hết cả răng.


Bà ta đúng là ghê tởm, tráo đổi con cái không nói, bây giờ lại còn muốn cô, thiên kim thật phải đi hầu hạ đứa thiên kim giả kia.


Đây là tâm lý gì chứ?

Nghe nói, những kẻ phạm tội thường có sở thích quay lại hiện trường gây án, xem xét nỗi đau của người nhà nạn nhân để thỏa mãn tâm lý bệnh hoạn của mình.


Chắc chắn Vương Tiểu Thảo cũng vậy.


“Hầu hạ? Cô ta là địa chủ à? Con hầu hạ cô ta lên trời luôn có được không?”

Vương Tiểu Thảo trừng mắt: “Con nói năng cái kiểu gì vậy? Sở Kiều Kiều là tiểu thư con nhà giàu, con có thể hầu hạ nó là phúc đức của con đấy.

Không nói đến chuyện nó cho con tiền, cho dù không cho con một đồng nào, con cũng có thể học được cách đối nhân xử thế của nó, như thế là đủ cho con hưởng cả đời rồi.



“Hừ, tôi nói cho bà biết, muốn đi thì bà tự đi, con gái tôi không đi.

” Lý Tam Ngưu tức giận, lại thêm chút rượu vào, ông ta càng thêm kiên quyết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận