Tình hình không ổn, Sở Kim Hạ giành thế chủ động, cô xoay người, thoát khỏi sự khống chế của anh.
Sở Kim Hạ chớp chớp mắt, khóc nức nở: “Anh, anh, anh đã làm gì tôi? Sao, sao tôi lại ở đây?”
Nước mắt lưng tròng, đôi mắt ngây thơ như chú cún con, khuôn mặt nhỏ nanh ta, chiếc mũi nhăn lại, hòa lẫn với vẻ đẹp kiều mị của thiếu nữ, khiến người đàn ông không khỏi động lòng.
Lúc này, Sở Kim Hạ hai tay ôm lấy người, co rúm lại, cả người toát lên vẻ đáng thương.
Chỉ một chiêu này đã khiến người đàn ông nuốt hết mọi lời muốn nói vào bụng.
Người đàn ông dời mắt, nhìn xuống…
Thân hình tuyệt mỹ của thiếu nữ hiện lên trong đầu anh, phá hủy toàn bộ lý trí của anh.
“Tôi, tôi không biết! ” Giọng người đàn ông càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng chột dạ.
Không đúng!
Sao anh ta lại giống như phạm nhân bị thẩm vấn thế này?
Đây rõ ràng là nhà của anh ta!!!
Năm nay anh được nghỉ phép về quê, người nhà mở tiệc chiêu đãi, uống hơi nhiều rượu, đầu óc choáng váng, trời thì nóng, người dân quê ngủ thường mở cửa sổ, cô gái tự ý đẩy cửa vào, leo lên giường cởi quần áo!
Ban đầu anh tưởng rằng đó chỉ là một giấc mộng xuân, say rượu, cộng thêm việc kiềm chế dục vọng bấy lâu nay…
Thực ra có một khoảnh khắc, anh biết là có gì đó không đúng, xong rồi, đây là thật.
Nhưng sự khuất phục và vẻ đẹp mê người của cô gái, cảm giác “cung đã lên dây” cấp bách, lần đầu tiên tiếp xúc với phụ nữ, sức hấp dẫn bản năng mạnh mẽ khiến anh tiếp tục.
Anh đúng là có lỗi.
“Gâu gâu gâu! ”
Con chó đen trong sân vẫn sủa inh ỏi, như đang nhắc nhở chủ nhân có kẻ địch xâm nhập!
Đột nhiên, người đàn ông chống tay, đôi chân dài gập lại tạo thành một đường cong đẹp mắt trên giường, áp tai vào tường nghe ngóng.
Ngay sau đó, anh ta bước dài một bước, vung tay, đóng sầm cửa lại, cài then cửa, cầm quần áo mặc vào người.
Vừa mặc vừa nói: “Mau dậy đi, có người đến.
”
Sở Kim Hạ không còn giả vờ nữa, vội vàng mặc quần áo.
Cô thản nhiên ngồi dậy, chăn trượt xuống, lộ ra đường cong cơ thể mượt mà, trên vai lấm tấm những dấu vết xanh tím, chứng tỏ trận chiến vừa rồi vô cùng kịch liệt.
Người đàn ông đỏ mặt quay đi, mặc kệ ai là người chủ động trước, dù sao thì anh cũng rất tập trung, đối phương cũng vậy.
Lúc đầu, cô gái còn khá rụt rè, thậm chí còn khóc vài tiếng, cả người cứng đờ, không hề có chút tình cảm nào, anh đã phải dùng toàn bộ ý chí của mình để kiềm chế, muốn thoát ra khỏi vũng bùn đó.
Nhưng đột nhiên cô gái run rẩy, giống như bị điện giật.
Trong nháy mắt như thể yêu tinh nhập tràng, đôi mắt từ ngây thơ trở nên mê ly, đầy vẻ quyến rũ, cơ thể uyển chuyển như rắn, nhanh chóng nắm quyền kiểm soát.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn với tư thế đầy uy lực đè anh xuống, giống như một vị nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, đường cong nhấp nhô, nhịp nhàng hoàn mỹ, khiến anh cũng phải ngây ngất.
Người đàn ông nuốt nước bọt, trong mắt lóe lên tia kiên định:
—— Chuyện đã đến nước này, tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô!
Anh ta đột ngột quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt như hổ đói.
Sở Kim Hạ thản nhiên như không, cô chỉ chăm chú nhìn bộ quần áo trong tay, một bộ quần áo rách bảy, tám miếng vá như vậy thì có thể gọi là quần áo sao?
Người ta đi ăn mày còn mặc đẹp hơn cô!
Cô không muốn mặc bộ đồ này, thật kinh tởm, đột nhiên, tay cô run lên, trong bộ quần áo rách nát xuất hiện thêm một miếng vải nhỏ màu be.
Ôi trời ơi!
Đây là! đồ lót.
Trong đầu cô xuất hiện thêm một không gian, đó là căn hộ 260 mét vuông của cô.
Không gian, bàn tay vàng của cô đến rồi.
Bây giờ không phải lúc để ngẩn ngơ, cô nhắm mắt lại, mặc kệ, cứ mặc vào đã rồi tính.
Người đàn ông nhanh chóng mặc quần áo, dọn dẹp giường chiếu, nhìn thấy vệt đỏ trên ga giường, anh ta đỏ mặt, vội vàng cuộn ga giường lại, nhét vào trong tủ.
“Chị ơi, đừng sợ, em đến cứu chị đây.
”
Cửa bị ai đó đập mạnh, rầm! Cánh cửa phát ra tiếng động lớn.
“Chị ơi, em đến cứu chị!”
Giọng nói này nghe quen quen, chắc là Lý Tứ Nha - em họ của nguyên chủ, chính là cô ta đã bỏ thuốc rồi đưa cô đến đây.
Hét lớn như vậy, là sợ người khác không biết cô xảy ra chuyện sao?
“Gâu gâu gâu.
”
Con chó đen bị xích vào gốc cây, sủa inh ỏi.
Tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn, một đám người xông đến, đập cửa ầm ầm.
“Mở cửa, mở cửa nhanh lên, tao biết mày ở nhà!”
Một đám người phụ nữ hùng hổ, cánh cửa rung lên bần bật, đất cát rơi xuống lả tả.
“Thình thịch… thình thịch! ”
Tim Sở Kim Hạ đập liên hồi.
Cô ngước nhìn người đàn ông.
Ánh mắt hai người chạm nhau, tia lửa tóe ra.
Phải nhanh chóng nghĩ cách, nếu bị bắt gặp thì tiêu đời!
Cả hai đều sốt ruột, đảo mắt nhìn xung quanh, tìm cách giải quyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...