Liễu Chí Tân cố gắng kêu gào trong không gian, cố gắng để người khác nghe thấy.
Đây là thời gian tan tầm, anh ta kêu to như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều người đến vây xem.
Không có âm thanh.
Cái gì cũng không có.
Xung quanh chỉ có tiếng hòn đá lăn, không có bất kỳ tạp âm nào khác.
Tên đàn ông không coi mạng người khác ra gì này, rốt cuộc cũng sợ hãi, hối hận.
Trong đầu anh ta đột nhiên nghĩ đến câu mẹ từng nói: “Con đừng bắt nạt người thành thật quá, con không biết họ thật sự tức giận đáng sợ đến mức nào đâu!”.
Từ cổng sân rẽ vào phòng chứa củi góc tây bắc, Sở Kim Hạ lách vào không gian, dời tảng đá đè Liễu Chí Tân đi, trước tiên dùng băng dính buộc chặt chân Liễu Chí Tân, sau đó lật túi màu đen lên, tìm được tiền, phiếu và đồng hồ trong túi áo của Liễu Chí Tân, lục soát ra, lại dùng băng dính quấn tay và thân thể anh ta lại với nhau, chỉ còn lại một cái đầu ở trong túi màu đen.
Cái chết, bóng tối, sợ hãi!
Có lẽ là ý thức được nguy hiểm, Liễu Chí Tân chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến đau đớn, giọng nói dịu dàng vạn phần: "Em thả anh đi, không phải em thích anh nhất sao? Sao em nỡ lòng nào nhìn anh đau đớn.
"
Sở Kim Hạ suýt nữa thì nôn, cô tắt đèn đi.
Lật người, đầu gối áp lên lưng hắn, lúc này mới lấy bao tải trùm đầu xuống, cầm băng keo quấn lấy mắt hắn, cuối cùng kéo anh ta vào trong lồng sắt lớn nuôi chó, khóa chặt, xoay người rời đi.
Tên chó má này không nhốt mấy ngày, dạy dỗ cho đàng hoàng, anh ta sẽ chẳng biết nói tiếng người là gì.
Liễu Chí Tân rốt cuộc bắt đầu khóc rống, tảng đá nện ở trên người, anh ta rốt cuộc cũng biết đau.
Kẻ thù thứ tư tạm thời out!
Cho tới bây giờ, tất cả những người chọc giận cô đều nhận được sự trả thù ở mức độ khác nhau, không có một mối thù nào là để qua đêm!
Tiếp theo chính là thời gian vui vẻ đếm tiền.
Mười đồng, hai mươi, ba mươi!
Cố Bách Thanh cho cô hơn bốn mươi.
Anh em nhà họ Sở xuống nông thôn làm việc, tất nhiên đều mang theo tiền, Sở Hướng Nam mang theo một trăm hai mươi lăm đồng, Sở Hướng Bắc lại càng nhiều hơn, một trăm bốn mươi đồng, còn có phiếu.
Liễu Chí Tân có nhiều tiền nhất, tiền trước kia của anh ta gửi trong ngân hàng, nhưng anh ta phải rời khỏi nơi này, hiện tại ngân hàng không kết nối mạng, cho nên anh ta nhất định phải rút tiền ở đây ra, mang về quê nhà.
Hiện tại trên người anh ta có hơn một ngàn ba trăm bảy mươi đồng tiền, các loại phiếu, đồng hồ đeo tay.
Tổng cộng 1690 đồng, còn thiếu 10 đồng nữa là 1700, đúng là muốn hành hạ chết người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà.
Trong túi cô còn mang theo hai bình Mao Đài, hai bao thuốc lá, một túi kẹo sữa, một túi bánh gạo, ba cái bánh bao thịt.
Trên xe có hai gói thuốc lá, sáu bình rượu, hai cân lá trà, còn có khoảng mười cân bánh kẹo, còn có hai con cá khô, một con vịt muối, một miếng vải màu đen một miếng vải màu xanh, hai bộ váy áo, một đôi giày cao gót màu đỏ một đôi giày bệt màu đen.
Mẹ Sở là người sĩ diện, cảm thấy con gái ở nông thôn ăn mặc nhất định là rách rưới mất mặt, cho nên đã lấy mấy bộ quần áo giày dép Sở Kiều Kiều không mặc mang đến, trông cậy vào việc bố thí của bà ta có thể khiến con gái cảm ơn.
Ghê tởm bà ngoại nhà nó, ghê tởm đến tận nhà bà ngoại.
Mẹ Sở cứ như bị teo não vậy, lúc nào cũng làm ra loại chuyện này.
Xuyên không vào tiểu thuyết, người mà cô muốn trả thù nhất chính là người mẹ ghê tởm này, đầu óc mụ ta đúng là có vấn đề, con gái ruột thì không thương, chỉ thương con gái nuôi.
Cô đã sớm chuẩn bị một phần quà lớn, sẽ khiến con gái, chồng, con trai của mụ ta cùng nhau liên thủ, ép chết người mẹ ghê tởm này.
Cứ chờ đó mà xem kịch bản cuộc đời mà cô sắp xếp cho bà ta đi!
Cô không thèm nghĩ đến những chuyện đó nữa, vui vẻ nhìn tập tiền lớn này.
Xuyên không được nửa ngày, cô đã bước đầu thực hiện được tự do tài chính!
Cô lười, không chịu được khổ, sau này làm giàu chỉ có thể dựa vào không gian, cho nên nhất định phải đến nhà họ Sở.
Còn về việc xử lý Liễu Chí Tân như thế nào?
Trước tiên nhốt anh ta mấy ngày không cho ăn cơm, tạo thành giả tượng Liễu Chí Tân sợ tội bỏ trốn, thời buổi này, một người mất tích, muốn điều tra cũng không dễ dàng như vậy.
Đặc biệt là thanh niên trí thức như Liễu Chí Tân, ai biết anh ta mất tích ở đâu.
Sở Kim Hạ không muốn tự tay giết người.
Giết người chỉ không lần nào và vô số lần.
Cô còn có tương lai tươi sáng.
Sở Hướng Bắc chống gậy, tìm đến nhà họ Lý.
Cậu thiếu gia cao ngạo mím chặt môi, hung tợn nhìn Sở Kim Hạ đang ngồi trong sân hái rau.
"Này, mắt cô mù rồi à? Không thấy tôi ở đây sao?"
Sở Kim Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, giọng nói mang theo ý cười: "Kẻ dối trá, chưa đánh đủ à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...