Xuyên Qua Tn70 Thành Thôn Cô Đánh Bại Tất Cả


"Không làm! Trừ phi phân gia."

Ba Khương vỗ vai vợ: "Nghe con gái chúng ta."

Buổi trưa về nhà, bữa trưa vẫn khó nuốt như cũ.

Khương Hòa nhìn ngọn núi phía sau, hổ báo sói cái gì cũng không có, chắc chắn là có heo rừng.

Chiều nay đi bắt một con.

Sau bữa trưa là nghỉ ngơi, khoảng ba giờ chiều, bà nội Khương dẫn theo con trai út trở về, vừa vào cửa đã bắt đầu mắng chửi.

"Bệnh viện đen, chỉ nhìn ngón tay thôi mà cũng mất mấy đồng!!! Tại sao bọn họ không đi cướp! Mấy đồng, một người phải vất vả bao nhiêu ngày mới kiếm được chứ!"

Bà ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng.

Khương Hòa vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên ghế, nghe vậy liếc bà ta một cái: "Sao? Bà chỉ sống được một ngày thôi sao? Ngày mai là chết rồi hả?"

Bà nội Khương hung dữ trừng mắt nhìn cô: "Mày mới chết sớm ấy!"

Khương Hòa nhướng mày nhìn bà ta: "Yên tâm, chắc chắn là con chết sau bà."


Lời này nói ra, người thì mới 18 tuổi, người thì đã 58 tuổi rồi, tình huống bình thường, hai người này ai chết trước, chẳng phải là chuyện rất rõ ràng sao?

"Mày...!Mày..." Nói cũng không lại, đánh cũng không được, bà lão tức nghẹn muốn chết.

Lại đến giờ đi làm buổi chiều, mọi người trong nhà họ Khương đều cầm nón, có người còn xách theo bình nước nóng, chuẩn bị ra ngoài.

Chỉ có nhà Khương Hòa, hai vợ chồng vẫn ở trong nhà, Khương Hòa cũng vẫn nằm trên ghế, không nhúc nhích.

Bà nội Khương lập tức lên tiếng: "Khương Hòa! Nhà lão Cù, các người không đi làm sao?"

Khương Hòa liếc bà ta một cái, thản nhiên nói: "Sáng đã đi rồi."

"???? Sáng đi rồi? Chiều không đi nữa, không đi làm thì ở nhà làm gì?" Bà lão chưa từng gặp qua người nào ngang ngược, vô lý như Khương Hòa.

Khương Hòa lười biếng nói: "Ăn no chờ chết."

Mọi người nhà họ Khương: "..."

Không nói lý lẽ với cô được, bà ta đành gọi ba Khương: "Khương Vệ Quân! Vệ Quân! Mau ra đây quản con gái ông."

"Đừng gọi nữa, nhà chúng tôi, tôi làm chủ." Khương Hòa thản nhiên nói.

Mọi người nhà họ Khương: "?????"

Thật là đảo ngược trời đất!!!

Chưa để bọn họ kịp phản ứng, Khương Hòa lại nói tiếp: "Tôi tính toán rồi, nhà chúng tôi ba người, ăn uống sinh hoạt các thứ, một ngày kiếm 16 công điểm là đủ rồi."

"Sau này nhà chúng tôi, một phân cũng sẽ không làm thêm cho mọi người nữa, đủ cho nhà chúng tôi ăn là được."

Khương Xuân Yến: "???"

Vẫn có thể như vậy sao?

Ông nội Khương không vui: "Khương Hòa, con nói năng cái kiểu gì vậy, cái gì gọi là làm thêm cho chúng tôi?"

"Ôi chao, ông nói lời này mà cũng không biết xấu hổ sao?" Khương Hòa lập tức cười phá lên: "Bao nhiêu năm qua, ba mẹ con kiếm được bao nhiêu tiền, ông tiêu hết vào đâu, trong lòng ông không biết sao?"


Lúc chú ba lấy vợ, cũng tốn mấy chục đồng, không có cách nào, con dâu ở huyện không dễ lấy.

Ông lão đen mặt: "Làm anh, cho em trai lấy vợ là chuyện đương nhiên!"

"Vậy sao? Nhà chú tư muốn cưới vợ cho con trai, hai hôm trước ông bà nội đến vay tiền, sao ông không cho?" Khương Hòa ngồi trên ghế, nói đến mức ông lão không nói được một lời nào.

"Hôm nay con nói rõ luôn, sau này nhà chúng con chỉ kiếm đủ ăn, một phân cũng sẽ không làm thêm cho nhà các người nữa!"

Khương Hòa lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: "Thích làm gì thì làm, có ý kiến thì nhịn cho tôi! Nếu không...!Tôi xé rách miệng các người."


Mọi người nhà họ Khương hùng hổ bỏ đi làm.

Sau khi bọn họ rời đi, Khương Hòa vén rèm cửa bước vào, nói với ba cô: "Ba, ba ra ngoài mượn giúp con một cái dao phay, con lên núi một chuyến."

Sau khi Khương Hòa đến thế giới này, tính cách thay đổi không ít, cũng có thêm nhiều năng lực, ví dụ như tay không bổ gạch.

Lúc đó, cô giải thích với ba mẹ là, trong khoảng thời gian bị sốt cao không tỉnh, linh hồn của cô đã đến một nơi khác, ở đó có rất nhiều tu tiên giả, cô đã bái sư học được rất nhiều thứ.

Dù thế nào, cuối cùng ba mẹ cô vẫn tin, hoặc là nói là không thể không tin.

Con người sống trên đời, có một số chuyện không thể nghĩ quá nhiều, như vậy cũng tốt.

Ba Khương lo lắng nhìn con gái: "Con gái, con lại muốn làm gì?"

Từ sau khi con gái tu tiên trở về, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có, chỉ là thường xuyên dọa ông giật mình.


Đây là? Con gái ông lại dùng giọng điệu bình thản như vậy nói ra những lời kinh thiên động địa.

"Con đi bắt heo rừng."

Ba Khương: "..."

Mẹ Khương: "..."

Ba Khương nuốt nước miếng: "Con gái, heo rừng...!Rất lợi hại đấy."

Khương Hòa thản nhiên nói: "Không sao, con còn lợi hại hơn."

Sau khi ba Khương rời đi, mẹ Khương nhìn con gái, trở nên lợi hại cũng tốt, sẽ không bị bắt nạt nữa.

"Tảo Tảo, con phải cẩn thận đấy."

Khương Hòa mỉm cười ngọt ngào: "Mẹ yên tâm."

Lúc nói chuyện, ánh mắt cô vô tình rơi xuống quần mình, đầu gối vốn bị rách một lỗ, nhưng đã được mẹ vá lại, trên đó còn thêu thêm mấy cọng cỏ xanh, trông rất đẹp mắt.
Không lâu sau, một thanh đại khảm đao được mượn về, Khương Hòa cầm trong tay ước lượng, có chút nhẹ, tạm dùng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận