Xuyên Qua Tinh Tế Ta Trồng Cây Làm Ruộng

Tứ hợp viện trên đảo Quả Đào có một hồ suối nước nóng lộ thiên, mỗi buổi tối, Hạ Hoài An ngâm ở trong đó một khắc.

Đây là khoảng thời gian Ân Huyền thích nhất trong ngày. Khi ngâm mình cậu cũng không đuổi hắn đi ra ngoài.

Ở khoảng cách gần ngắm bóng lưng trần với làn da trắng sáng, Ân Huyền cảm thấy từ khi sinh ra đến giờ, đây là thời khắc hắn nhẫn nhịn nhiều nhất.

Tuy cậu không bài xích hắn tới gần nhưng hắn vẫn biết chừng mực, cái gì làm được cái gì không làm được.

Hôm nay Hạ Hoài An đến hồ nước nóng sớm hơn mọi khi. Sương mù bao phủ dày đặc hình ảnh mơ hồ.

Ân Huyền thoát quần áo bên ngoài, chừa ra cái quần cộc rồi từ từ đi xuống.

Ở dưới sương mù dày đặc, thị lực cửu cấp dị năng của hắn thấy rất rõ ràng, làn da trắng ngần của mọi khi hôm nay lại nhiễm một sắc đỏ ửng. Nhìn về phía dưới một chút, vòng cong vừa kiều vừa đột như ẩn như hiện khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.

Ân Huyền kìm nén ôm Hạ Hoài An từ phía sau. Giọng hắn trở nên khàn khàn: “Sao không mặc đồ lót?”

“Không muốn mặc.”


Giọng của Hạ Hoài An rất nhỏ, nhỏ như chiếc lông vũ nhẹ lướt nếu không chú ý thì sẽ bị người khác bỏ qua. Nhưng chiếc lông vũ ấy lại làm trái tim Ân Huyền rung động, trống đập liên hồi. Hắn không muốn kìm nén nữa. Cậu cũng không để hắn phải kìm nén. Mọi thứ diễn ra nước chảy mây trôi.

Khi tiến vào, thời khắc này có lẽ Ân Huyền sẽ mãi không quên được, cái cảm giác thắt chặt rồi bị nhấn chìm trong dục vọng khiến con người mê đắm, muốn vùng vẫy lại không nỡ vùng vẫy.

Từ ánh mắt đầu tiên đã làm hắn sinh lòng tán thưởng. Tán thưởng bắt đầu từ thưởng thức cái đẹp, từ hiếu kì về bí mật thiên phú dị năng, đến ngày ngày bên cạnh lòng tán thưởng không biết từ lúc nào lại sinh ra sự chiếm hữu. Sự chiếm hữu ấy cực kỳ không tốt, hắn hiểu rõ cậu có sự phòng bị với tất cả mọi người, nên sự chiếm hữu ấy bị hắn khóa lại sâu trong lòng.

Điểm điểm tích tích của quá khứ như tua lại một vòng.

Kết quả của ngày ngày bồi bạn không ngờ lại đến bất ngờ và kinh hỷ như vậy. Đánh cho hắn không kịp phòng bị khiến hắn bị nhấn chìm trong sợ hãi. Đúng vậy là sợ hãi, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng.

“Ưm… Ân Huyền… Ân Huyền…”

Hạ Hoài An khẽ gọi, giọng nói liêu nhân vừa kiều vừa mềm ấy khiến người phía trên càng thêm hưng phấn. Hắn ra sức thúc đẩy. Dù bể dục này là mộng hay thật, hắn cũng muốn kéo cậu phải chìm cùng mình.

Buổi sáng, khi vừa mới mở mắt Hạ Hoài An đã nhìn thấy Ân Huyền nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hắn nhìn cậu như một con dã thú đang nhìn con mồi của mình. Cậu có phần mất tự nhiên, mắt rũ xuống: “Hôm qua là tôi quá xúc động rồi.”

Lúc ngủ dậy, thấy người mình thích nằm trong lòng, Ân Huyền ngoài sự kích động còn có sự mong đợi rất lớn. Mong đợi những lời trong lòng của cậu, hắn muốn hỏi rõ có phải cậu đã động lòng với hắn rồi không. Không ngờ thứ hắn nghe thấy lại là phủ định hành động hôm qua. Lòng nhiệt huyết như bị tạt một chậu nước lạnh.

Sắc mặt Ân Huyền thập phần khó coi: “Em nói hôm qua em xúc động vậy bây giờ quan hệ chúng ta là gì? Bạn tình à?”

Hạ Hoài An cười như không cười nhìn hắn: “Anh nói xem?”

Tưởng chừng không khí sắp bùng nổ thời điểm, tiếng nói thanh thanh lạnh lạnh nối tiếp: “Hạ Hoài An tôi tuy là người lãnh tình lãnh tính, không biết phong hoa tuyết nguyệt, chưa trải qua yêu đương. Nhưng anh đừng nghĩ tôi là kẻ tùy tiện. Nếu tôi quan hệ với anh tức là tôi đã thừa nhận anh rồi. Anh nói xem quan hệ chúng ta bây giờ là gì?”

Nỗi thấp thỏm nháy mắt tan biến. Nghe giọng nói như oán như trách của cậu, Ân Huyền không những không cảm thấy khó chịu, mà sâu trong lòng là niềm vui khôn kể xiết. Đây là người hắn tâm tâm niệm niệm muốn có được.

Ân Huyền kề sát bên tai, lời nói ôn nhu: “Chuyện thân mật nhất chúng ta cũng đã làm, chúng ta đương nhiên là vợ chồng.”

Giọng trầm ấm vang ngay trong đầu, hơi thở ấm nóng của Ân Huyền làm cậu ngưa ngứa như có cọng lông tơ lướt qua khiến tai cậu ửng hồng.


“Còn chưa làm thủ tục, vợ chồng…”

Hạ Hoài An còn chưa nói hết câu đã bị một nụ hôn nồng cháy của Ân Huyền chặn lại.

Thân mình Ân Huyền đè lên người cậu, bộ phận riêng tư của cả hai trần trụi ghé sát nhau. Thứ hôm qua rong đuổi trong thân thể cậu hôm nay vẫn rất phấn chấn. Tay Ân Huyền không có để yên mà từ từ chuyển xuống dưới. Bàn tay to rộng ấy nâng một cánh mông kéo cậu về phía hắn gần hơn. Nòng súng đã giương trước cửa động.

Hắn hỏi: “Một lần nữa nhé?”

Cậu không tình nguyện lắm: “Không phải đêm qua đã rất nhiều lần rồi sao?”

Tuy cậu là dị năng giả, hư thoát đêm qua cũng không còn, nhưng dồn dập như vậy cũng khiến cậu ăn không tiêu.

“Không giống nhau. Hoài An, đêm qua, em làm cho tôi cảm giác mình may mắn nhặt được một trân bảo, tuy đang cầm nắm trong tay nhưng không biết một lúc nào đó chủ nhân chân chính của bảo vật sẽ đến lấy bảo vật đi mất.” Ân Huyền khẽ xiết chiếc eo thon của cậu, giọng nói dịu dàng như muốn làm tan chảy hết thảy: “Mà lúc này em mới chân chính là của tôi.”

Câu nói chân thành của hắn làm trái tim cậu bang bang thẳng nhảy. Thế nhưng cậu vẫn mạnh miệng: “Tôi không phải của anh. Tôi chỉ là của tôi.”

“Ừ! Em không phải của tôi. Tôi là của em được không?”

Lần này cậu không từ chối hắn tiến vào nữa.


Cậu tưởng rằng trái tim mình rất cứng rắn, loại người như cậu sẽ không thể nào rung động. Nhưng cậu vẫn là con người, con người có trái tim được làm bằng xương bằng thịt. Trái tim có máu có thịt cần được sưởi ấm.

Bức màn lay động, những tia nắng ban mai ánh vào khe cửa, mỗi một lần nhấp là mỗi một lần ánh nắng càng sáng, cậu không biết đó là ảo giác hay là sự thật, chỉ biết trận thân mật càng ấm càng nóng.

Một cơn tình qua đi, Hạ Hoài An híp mắt nằm tựa vào vai Ân Huyền, giọng cậu có phần rầu rĩ: “Nếu là bình thường anh phải chính thức tỏ tình với tôi, rồi chúng ta mới trở thành người yêu. Tiếp đó là hẹn hò rồi mới lên giường. Chúng ta thì hay rồi, đảo lộn trình tự, tôi nói bản thân quá xúc động, anh lại còn nhăn mặt với tôi.”

Ân Huyền cũng thập phần xấu hổ về điều này. Hắn ôm cậu vào lòng: “Tôi tưởng là em hối hận vì đã lên giường với tôi.”

“Vốn dĩ là hối hận lên giường với anh thật mà.”

Hắn cười cười hôn lên tóc mai cậu: “Ý nghĩa đương nhiên không giống nhau, tôi tưởng em hối hận khi trao thân cho tôi, còn em thì nghĩ rằng chúng ta thân mật quá sớm.”

Nghe tiếng tim đập hữu lực của Ân Huyền, những băn khoăn khi cho rằng bản thân quá dễ dãi đã rất nhanh bị loại bỏ.

Thật ra Ân Huyền đã ở cùng nhà với cậu cũng gần một năm, thời gian này cũng không coi là quá ngắn đối với một cuộc theo đuổi. Cậu chấp nhận Ân Huyền là chuyện bình thường, chỉ là lúc ngâm suối nước nóng, không biết trong đầu mình nghĩ gì mà không mặc đồ lót, có lẽ cậu đã muốn ở bên Ân Huyền từ lâu nhưng không biết phải mở lời như thế nào.

Hành động hôm qua là xúc động nhưng kết quả lại là viên mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận