Xuyên Qua Tỉnh Dậy Lại Phải Cứu Vớt Nữ Phụ


Cả hai bạn cùng phòng và tên nhà giàu kia đã đi dùng bữa tối, Tử Khúc bĩu môi, cậu không ghét người giàu chỉ ghét người giàu tự cho bản thân là cao cao tại thượng, không vướn bụi trần.

Tử Khúc ôm đồ ăn vặt cùng đồ đông lạnh bỏ vào tủ lạnh mini bên cạnh giường cửa cậu, mỗi người một cái, không ai ăn của ai.

Đối với sự tiện lợi của trường cậu rất vừa ý, Tử Khúc mở vài muốn nấu ăn liền ra cho gia vị theo yêu cầu hướng dẫn trên bao bì rồi bỏ vào lò vi sóng, quay nóng vài phút.

Mất mười phút cậu đã có bữa ăn đủ vị, cơm rau củ, thịt xào cay, kim chi, rông biển ăn kèm và mì phô mai hay bánh gạo cay đầy ấp xúc xích.

Nói về ăn Tử Khúc luôn tự hào vì cậu chưa bao giờ bạc đãi bản thân, nói gì đến việc đồ ăn miễn phí không tốn tiền.

Chưa bao giờ cậu thích học bổng đến vậy, trước kia thấy nó cũng chỉ là khỏi đống vài đồng học phí mà thôi.

Tử Khúc thoải mái gắp miếng đầu tiên bỏ vào miệng, chưa kịp nuốt thì cửa đã mở ra âm thanh của tên cao cao tại thượng kia cũng truyền đến.

"!.

" nuốt xuống liệu có bị trồi ngược lên không?Thật sự mới chạm mặt một lần mà thiện cảm của Tử Khúc dành cho Chí Vẫn như tuyết mùa hè vậy.


Đến nhìn mặt, nuốt nước bọt cũng phải đọng lại nơi cổ họng.

Nhìn đồ ăn ngập trên bàn, Tử Khúc hận lò vi sóng quay đồ quá lâu, hận thời gian trôi qua quá nhanh, hận luôn cả đám người kia về quá sớm, cậu mím môi âm thần ghi hận.

--" Nhà hàng đó quá nhỏ, không đến lần thứ hai.

"" Ừ, do đói quá nên ghé nhà hàng gần nhất, chỉ có cái chỗ đó thôi.

Không chỉ nhỏ đến đồ ăn cũng không ngon.

" Cậu ta xoa xoa bụng than thở, " Tối nay lại phải ăn đồ ăn vặt rồi, tao còn chưa no đâu.

"Chí Vẫn cười lạnh, " Mày sắp bằng Manh Phì trong lớp rồi.

"" A! Quá đáng.

"Ba người vui vẻ đùa giỡn vào cửa, Tử Khúc ngồi như bức tượng đặt đó mà không ai ngó đến, bọn họ đồng nhất xem cậu là người vô hình.

Về phía Tử Khúc cũng đang cố gắng xem như chưa nghe chưa thấy, cuối đầu từ tốn ăn.

Chỉ là hương thơm thức ăn không thể xem như vô hình được, nhất là đối với cậu bạn bụng vẫn còn sức vận động kia.

Lưu Khắc Vũ biết vị đại gia Chí Vẫn không ưa tên cùng phòng mới này, nếu lựa chọn giữ bạn cùng phòng mới và bạn thân là đại thiếu gia thì tất nhiên y chọn bạn thân rồi.

Nhưng, y không ghét bạn cùng phòng mới vì gia đình y cũng từng nghèo rồi sau đó một hôm phất lên như bây giờ.

Haizzz.

Lưu Khắc Vũ thầm thở dài rồi đi ngang giường Tử Khúc, ánh mắt lại không ngoan mà lưu luyến nhìn một bàn đồ ăn kia, nói ra thì lâu rồi y chưa ăn thức ăn liền.

Thật sự là hành chết y rồi, vì sao hôm nay bạn cùng phòng không ăn bánh mì tươi khô khốc nữa!Tử Khúc gắp miếng thịt xào cay rực rỡ, "! " Rực rỡ sao bằng ánh mắt ai kia nhìn miếng thịt đâu!?Chịu không nỗi ánh mắt đó nữa, Tử Khúc ngẩn đầu nhìn phía giường Lục Khắc Vũ, cậu ta hiện tại đang ngồi tựa đầu giường chơi điện thoại nhìn rất tập trung, nếu không phải Tử Khúc có linh cảm mạnh thì chắc nghi ngờ bản thân hoa mắt nghĩ nhiều.


Tử Khúc nhìn chầm chầm y, Lục Khắc Vũ cũng cảm nhận được trong lòng căng thẳng, mím môi tận lực chơi game.

Vừa ăn vừa nhìn, cuối cùng Lục Khắc Vũ bỏ cuộc, vứt điện thoại lên giường không thoải mái lườm Tử Khúc.

Lườm mặc y, Tử Khúc nghiên đầu hỏi, " Muốn ăn?"Lục Khắc Vũ, "!.

" Thật là đáng ghét.

Không đợi cậu ta trả lời Chí Vẫn bên kia từ nãy đến giờ để ý đến bên này đã cười nhạo lên tiếng," Những thứ đó không cùng đẳng cấp với tụi này.

"" Vậy sao?" Tử Khúc mờ mịt nhìn Chí Vẫn.

Trước kia cậu giàu nhưng cậu vẫn thích ăn nó mà?Thấy cậu nhìn mình như vậy, Chí Vẫn mím môi dời tầm mắt nhưng không quên cong khoé môi khinh thường.

Vương Hiệu đeo tai nghe chơi game nên cách biệt với thế giới bên ngoài, tuy vậy nhưng hương thức ăn thoang thoảng đúng là khiến bụng bất giác kêu lên phản đối.

Tiếng lạch cạch va nhau bởi các phím giúp bầu không khí trở nên quái dị hơn, Lục Khắc Vũ nhíu mày, lúc này mới mở miệng, " Tôi không qua lại cùng tên nghèo như cậu, mất giá trị của tôi.

"" No no no, ai cho không mà qua với chả lại, mỗi món một trăm nghìn cứ vậy tính tới, mua hay không thì tùy cậu.

" Tử Khúc gắp miếng há cảo bỏ vào miệng, lập tức thổi phù phù vì nóng.


Đây chính là thách thức Lục Khắc Vũ y!!Lục Khắc Vũ nhịn rồi lại nhịn, đến khi nhịn không nỗi nữa liền tìm ví tiền rút ra vài tờ mệnh giá năm trăm nghìn nhanh chống bò xuống giường, chân mang dép lê lết rẹt rẹt sang chỗ Tử Khúc.

Cao ngạo hất cằm, " Đây, chỗ tiền này tôi mua hết bàn ăn của cậu, dư không cần trả.

" cho cậu đói chết, để xem cậu còn dám thể hiện trước mặt tôi không.

Ấu trĩ, Tử Khúc thầm cười nhạo trong lòng nhưng vẫn tiền trao cháo múc, vụ làm ăn này lời gấp ba bốn lần ngu gì mà từ chối.

Đợi đến khi Lục Khắc Vũ hừ lạnh mang bàn ăn đi thì Tử Khúc lại mò vào tủ lạnh mini lấy cái khác đi quay lò tiếp tục.

Lục Khắc Vũ nhìn núi đồ trong tủ lạnh của cậu mà há hốc, " Tủ lạnh cầu là cái siêu thị mini à!?"Tử Khúc quái dị ngẩn đầu, " Cậu nghĩ sao?""! , tất nhiên là không phải, nhưng ý tôi là đồ nhiều như vậy, cậu ở đâu có được?"" Ăn cắp của ai?" Chí Vẫn chế nhạo đâm chọc một vài câu.

Tử Khúc cảm thấy vị giác không còn thích ăn nữa, hiện tại cậu muốn nôn ra, nguyên nhân là do có con ruồi đậu lên bãi phân trâu rồi đậu vào tai cậu.

Ánh mắt không chút thiện cảm liếc nhìn Chí Vẫn, cậu lạnh lùng nhíu mày, " Tiền của cậu bẩn hơn cả phân, tôi nào dám chạm vào.

"" Cậu!" Chí Vẫn đang đắc ý bắt nạt người khác bỗng xụ mặt, lần đầu tiên có người đem sự giàu có của y so sánh với phân!Đây khác nào mắng thẳng vào mặt y đâu!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận