Lam Nhược Vũ bắt lấy cổ tay y, giơ lên, trái nhìn phải nhìn, tựa hồ là rất vừa lòng với tác phẩm mình vừa tạo ra.
Nhưng rốt cuộc, chơi một lúc vẫn có chút chán chường. Nàng liền bỗng dưng nhìn về phía gương mặt thanh tú, tái nhợt như tờ giấy của y.
Sau đó, lại không chút báo trước đưa tay túm lấy tóc y, ghì về sau.
"A..." Bởi vì thân thể đã mất đi sức lực, nên dù da đầu đau nhức như sắp bị kéo xuống tới nơi, Trầm Ngân cũng chỉ có thể thấp giọng rên rỉ một tiếng.
Bộ dạng suy yếu này của y, tựa hồ là lấy lòng Lam Nhược Vũ, khiến nàng ta càng thêm phấn khích, càn rỡ cười lớn :"Ha ha, kế tiếp, để ta nhìn xem gương mặt từng chút một hóa thành huyết thủy của ngươi đi a!"
Dứt lời, Lam Nhược Vũ liền cưỡng ép đưa đầu của Trầm Ngân nhấn vào trong thùng nước.
Thế nhưng, ngay khi da mặt của y sắp sửa bị nhúng xuống Hóa Cốt Thuỷ, thì một tiếng rống giận liền đã vang lên :"Lam Nhược Vũ, ngươi cái độc phụ này!"
Lam Nhược Vũ vẫn còn chưa kịp phản ứng, thì tóc của nàng đã bất ngờ bị người giật phăng ra sau. Nối tiếp đó, chính là một cái tát trời giáng, khiến xương hàm của nàng đều bị tát trật.
Lỗ tai ù lên, đầu óc choáng váng, Lam Nhược Vũ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt tái xanh, như mây đen trước giông bão của Trầm Ô.
Lúc này, bả vai cao lớn của Trầm Ô cũng đang không ngừng rung động. Lồng ngực phập phồng, chứng tỏ sự kích động của hắn.
Vừa nãy, một khắc nghe thấy Ám Long Vệ bẩm báo việc Trầm Ngân bị Lam Nhược Vũ bắt đi, đầu óc hắn gần như đã rơi vào trạng thái chết máy, không chút nghĩ ngợi liền xông thẳng tới nơi này.
Về phần khi thấy Trầm Ngân sắp sửa bị nhấn đầu vào trong thùng nước thì cũng không cần nói nữa. Sợi dây lý trí của hắn liền đã trong nháy mắt đứt đoạn, ngay cả tâm cũng đều lỡ mấy nhịp.
"Viêm lão, đem độc phụ này cùng tỳ nữ của nàng ta lôi xuống, băm thành trăm ngàn mảnh cho chó ăn! Không, không, phải để nàng ta sống không bằng chết. Đem tất cả cực hình của Ma cung đều dùng lên người nàng đi. Bổn vương muốn nàng ta phải thanh tỉnh suốt quá trình để cảm nhận hết thảy!"
Dứt lời, nhìn cũng không thèm nhìn Lam Nhược Vũ, Trầm Ô liền đã chạy tới bên người Trầm Ngân, giọng điệu không che giấu nổi hốt hoảng :"Trầm Ngân, ngươi có sao không?"
Chỉ là, ngay khi bàn tay của Trầm Ô sắp chạm lên người Trầm Ngân, thì lại bị y không chút lưu tình né tránh.
Lúc này, y đang nửa nằm nửa ngồi trên đất lạnh. Sau khi tránh khỏi đụng chạm của Trầm Ô, y lại bất chợt ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt tương đối.
Từng lọn tóc che khuất nửa gương mặt của y, chỉ lộ ra một bên mặt sưng đỏ cùng khóe môi nứt vỡ. Trong mắt y, không có thống khổ, sợ hãi, thay vào đó, chỉ là vô tận lạnh lùng.
"Ha...ha..." Từ trong miệng Trầm Ngân bắt đầu phát ra tiếng cười quỷ dị, không mấy bình thường. Ngay khi Trầm Ô chưa kịp phòng bị, y đã bất ngờ giơ hai bàn tay bị máu tươi nhuộm đỏ của mình lên, đưa đến trước mặt hắn.
"Thế nào? Đẹp sao? Đây chính là kiệt tác mà nữ nhân của ngươi ban tặng cho ta đó a."
Con ngươi co rụt lại, toàn thân Trầm Ô liền cứng đờ nhìn xem mười đầu ngón tay đã bị phế bỏ, máu thịt đều bị giảo thành một khối của y.
Thế nhưng, ngoài dự liệu chính là, Trầm Ô cũng không có sợ hãi hay lộ vẻ ghét bỏ. Bàn tay khẽ run rẩy, cầm lấy lòng bàn tay y. Thời khắc này, giọng nói cùng ánh mắt của hắn, đều ánh lên bi thống cùng ôn nhu mà chính hắn cũng không nhận ra được.
"Rất đau sao?"
Trái ngược với tư thái thả thấp của Trầm Ô, Trầm Ngân lại lộ ra vô cùng lạnh bạc. Nhất là khi nghe thấy câu hỏi 'thừa thãi' này của hắn, y còn lập tức cười phá lên, tràn đầy châm chọc cùng chế giễu :"Rất đau sao? Ngươi đi thử một cái, không phải liền sẽ biết?"
Trầm Ô cũng không biết chính mình đây là thế nào. Hắn chỉ biết, nhìn thấy Trầm Ngân như vậy, tâm của bản thân liền rất khó chịu, rất đau rất đau, gần như sắp không thở nổi.
"Bổn vương đưa ngươi đi." Nói xong, Trầm Ô liền đã tự mình quyết định mà cúi người bế y lên.
Lần này, Trầm Ngân cũng không tiếp tục nói gì nữa, yên tĩnh để Trầm Ô bế đi, thậm chí còn choàng tay qua cổ hắn để giữ thăng bằng.
Ngay khi Trầm Ô vừa quay lưng, Trầm Ngân liền đã gác cằm lên trên cánh tay hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn về phía Lam Nhược Vũ.
Lúc này, nàng ta và thị nữ đã bị hai tên Ám Long Vệ áp chế, dùng xích sắt khóa lại, không ngừng thét chói tai, van xin Trầm Ô tha mạng.
Ánh mắt hoảng sợ của Lam Nhược Vũ cũng vừa vặn cùng một đôi mắt hoa đào đối diện với nhau. Trong mắt của đối phương là một mảnh tối đen, chỉ le lói vài tia khiêu khích như có như không, phảng phất đang nói : Ngươi không phải huênh hoang lắm sao? Nam nhân của ngươi không phải cuối cùng vẫn lựa chọn ta à?
"Tiện nô! Đồ kỹ nam lẳng lơ...A! Ta có làm ma cũng không tha cho ngươi đâu!"
Không quản tiếng gào thét của Lam Nhược Vũ, Trầm Ngân chỉ rúc vào trong lòng Trầm Ô. Rất nhanh, liền truyền tới tiếng hít thở đều đều, cũng không biết y là mệt mỏi nên ngủ, hay là quá mức đau đớn nên mới ngất đi.
Lần này, Trầm Ô là trực tiếp bế Trầm Ngân về Vô Gian Điện. Ngự y bởi vì đã nhận được tin từ trước, nên đã sớm túc trực sẵn ở đây.
Mắt thấy bọn họ muốn hành lễ, Trầm Ô đã nhanh chóng bồng Trầm Ngân đến trên giường lớn. Lập tức mở miệng hối thúc :"Đừng lãng phí thời gian, mau xem xét thương thế cho y!"
Mặc dù biết y sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Nhưng đó cũng không trở ngại Trầm Ô lo lắng cho y không dứt.
Thấy vẻ mặt âm trầm của Trầm Ô, ngự y liền hồi hộp lo sợ mà bắt đầu chẩn trị cho Trầm Ngân.
Nửa canh giờ sau, sau khi đã giúp y băng bó vết thương, thoa thuốc hoàn tất. Ngự y mới quỳ một chân trên đất, e ngại bẩm báo :"Thưa Vương thượng, thương thế ở ngực của Trầm công tử cũng không đáng ngại, chỉ cần chăm chỉ thoa thuốc trong thời gian dài, sẽ không để lại sẹo."
"Nhưng vết thương ở bàn tay của ngài ấy..."
"Thế nào?" Nhìn thấy thần sắc do dự trên mặt ngự y, Trầm Ô liền sa sầm mặt, lạnh giọng gặng hỏi.
Bị ánh mắt nguy hiểm của hắn nhìn chằm chằm đỉnh đầu, mồ hôi ứa đầy trán, ngự y rốt cuộc vẫn là lấy hết can đảm nói ra :"Thứ cho thần vô năng. Vết thương ở tay, bị Hóa Cốt Thuỷ ăn mòn của Trầm công tử, căn bản đã không còn cách trị."
"...Muốn hồi phục lại như lúc ban đầu, đó căn bản là chuyện không có khả năng. Cả đời này của Trầm công tử..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...