Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân


Phúc Nhạc không dám tùy tiện dùng thuốc cho Lauth, chỉ đành dùng châm cứu mình tương đối sở trường để hoà hoãn bệnh tình, sau đó ngẫm lại biện pháp.
Jin từ khi nghe những lời kia của Phúc Nhạc liền trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, Lauth chỉ đành đi qua an ủi ngược.
Giúp Lauth châm kim xong, Jin cùng hắn trở về nghỉ ngơi, tận lực coi chừng không cho hắn tuỳ tiện ngủ, bảo trì lịch làm việc và nghỉ ngơi bình thường.

Phúc Nhạc và Joe lúc này mới nhớ tới đại hội.
"Không nghĩ tới Jin cũng có người thích." Phúc Nhạc vừa đi vừa cảm thán nói, cái mặt búp bê non choẹt đó rất khó khiến người ta cảm thấy y đã đến tuổi tìm bạn lữ.

Càng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, tính cách đối phương cũng thật kì lạ.
"Lauth rất lợi hại." Joe cho là Phúc Nhạc đang lo lắng cho Jin, liền mở miệng giải thích.

Tuy rằng diện mạo nhã nhặn, nhưng hình thú sư tử của Lauth cũng không dễ đối phó, cho dù bình thường lười biếng , nhưng khi nghiêm túc lên Joe cũng không dám cam đoan mình có thể hoàn toàn chiến thắng Lauth.
"Hắn ta rất dính Jin nhỉ." Phúc Nhạc cười, nhớ lại một màn quỷ dị hồi nãy, thú nhân cao hai mét dính trên thân thể nhỏ bé của Jin, thật sự là...!khắc sâu ấn tượng thị giác mà.
"Ừ." Joe hiếm khi đồng ý mà gật đầu: "Trước kia khi đi săn hắn luôn để lại phần thịt tốt nhất cho Jin.

"
Một lần hai lần thì còn hiểu được nhưng lại bắt đầu từ năm mười mấy tuổi vẫn kiên trì đến giờ, quả thật rất khó làm được, gần đây bởi vì thân thể nên không thể tiếp tục, ngay cả Jin cũng mấy ngày chưa gặp được hắn.

Tuy rằng Lauth cứ luôn miệng nói không cần để ý, qua một thời gian ngắn sẽ tốt thôi, nhưng Jin thật sự kéo hắn qua gặp Phúc Nhạc, cũng may là làm vậy, nếu không cứ tiếp tục chậm trễ, Phúc Nhạc cũng không dám cam đoan hắn có thể một hôm nào đó ngủ đến bất tỉnh luôn hay không...
"Hy vọng sẽ không quá khó khăn." Phúc Nhạc thở dài, nếu không phải đại hội còn chưa chấm dứt, cậu hận không thể ngay lập tức trở về tranh thủ thời gian nghiên cứu chứng bệnh của Lauth, nhưng cậu cũng biết, việc này không gấp được, chỉ có thể từ từ đến.
"Đừng lo lắng." Joe nắm Phúc Nhạc tay an ủi: "Em nhất định có thể giải quyết." Hắn tin tưởng, tuyệt đối không có chuyện A Nhạc không làm được.
Tuy rằng biếtvJoe là đang an ủi mình, tên này dù thế nào cũng sẽ tin tưởng mình vô điều kiện, nhưng tâm tình rối rắm vẫn bởi thế mà dịu đi một ít.


Phúc Nhạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tùy ý Joe kéo tay mình đi, âm thầm khuyên bảo chính mình tỉnh táo lại, kéo tơ bóc kén*, nếu ngay cả cậu cũng luống cuống, vậy thật là hết hy vọng .
Kéo tơ bóc kén: phân tích sự việc/ vật cực kì cận thận, có cấp độ trước sau.
Hai người trở lại quảng trường, người tụ tập dưới đài càng ngày càng nhiều, rất nhiều giống cái đều tụ cùng một chỗ nhỏ giọng bình luận, ánh mắt thường thường rơi trên một người trên đài, rồi lại thôi, không khí trở nên rất là nhiệt liệt.
Phúc Nhạc trên người xách cái túi da thú, cái này tất nhiên cũng là kiệt tác của Kanya, từ khi học được cách may quần áo, linh cảm cắt may của Kanya cứ như giếng phun, Phúc Nhạc chỉ cần nói qua 1 chút là Kanya có thể làm được.

Trong cái bao này đều là thuốc mỡ cầm máu giảm nhiệt.

Cậu đoán như thú nhân bị thương "nhỏ" sẽ lười qua phòng khám xử lý.
Tuy rằng thời tiết đã mát mẻ nhưng không có nghĩa vi khuẩn cũng co mình lại, vết thương có nhỏ nữa một khi bị nhiễmbtrùng cũng rất dễ bị nguy hiểm trí mạng, Phúc Nhạc cũng không dám phớt lờ, hơn nữa không phải thú nhân nào cũng giống Joe nhà cậu được giảng vệ sinh — mỗi ngày lạc thú lớn nhất của cậu chính là bắt Joe biến thành thú hình rồi chải lông tẩy móng hộ, móng vuốt của thú nhân là vũ khí đi săn lợi hại, khi đi săn về sẽ lưu lại rất nhiều máu thịt vụn và da lông con mồi.

Tóm lại tuyệt không sạch sẽ.

Nếu không làm vệ sinh tử tế, móngvuốt mà bị thương thì tỉ lệ nhiễm trùng sẽ tăng.
Có Joe hộ giá, Phúc Nhạc hành động tiện lợi hơn nhiều, tuy rằng rất nhiều thú nhân cũng không để vào mắt chút vết thương nhỏ như vậy, nhưng tế ti đã chủ động qua đây cũng không có chuyện cự tuyệt.

Huống chi, phía sau tiểu tế ti còn kè kè một vị hung thần như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, ánh mắt kia trắng trợn tuyên bố một tin: dám cự tuyệt ngươi nhất định phải chết.
Bởi vì Joe giống như biểu thị chủ quyền công khai mà như hình với bóng cùng Phúc Nhạc, săn sóc cẩn thận mà trợ giúp cậu, khiến đám hán tử vừa mới cố lấy dũng khí chuẩn bị biểu đạt tình yêu với tiểu tế ti thiện lương có năng lực làm việc nhất thời rút lui, vẻ mặt ấm ức buồn bực lại không muốn chết nhìn xem Phúc Nhạc đang chuyên tâm băng bó cho người khác, lại nhìn vẻ mặt ôn nhu nhưng sát khí khắp nơi của Joe, không khỏi hung hăng dậm chân: đánh không lại a!
Đánh không lại chỉ là thứ yếu, tiểu tế ti còn không thèm nhìn bọn họ cơ! Người ta đâu có ý gì với mình đâu!
Joe phóng sát khí, cùng Phúc Nhạc một lòng một dạ hành nghề y, thuận lợi đánh rụng một làn sóng lớn những thú nhân đang rục rịch lại không bền tâm, mọi người sôi nổi dời mục tiêu, muốn công phá được tiểu tế ti trước phải qua được ải của Joe! Còn không bằng đi theo đuổi giống cái khác cho lành...
Phúc Nhạc vừa bận rộn đã đến giữa trưa, thú nhân tỷ thí cũng tạm ngừng, giống cái mỗi nhà đều bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Phúc Nhạc cùng Joe cũng trở về vị trí nhà mình, Kanya đã nhóm lửa xong, đang cắt thịt, Casar bên cạnh hỗ trợ chặt con mồi, hai người phối hợp ăn ý,rất nhiều người nhìn xem bên cạnh không ngừng hâm mộ, tình cảm thật tốt nha.
Không thể không nói, Kanya cùng Casar đúng thật cũng là một đôi quyến lữ ân ái, một ánh mắt một cái động tác nhỏ đều có thể dễ dàng biết đối phương đang nghĩ gì.


Mà Joe cùng Phúc Nhạc, cũng theo bản năng lấy bọn họ làm chuẩn, bình thường trong tiềm thức sẽ chịu ảnh hưởng của hình thức ở chung này, chủ động chú ý đối phương, chỉ có quan tâm chân chính mới có thể hiểu được ý tưởng cùng cảm xúc của bạn lữ.

Đó cũng làmột trong những nguyên nhân Phúc Nhạc cùng Joe kết giao nhanh như vậy lại chưa cãi nhau trận nào, cả hai đều cố gắng vun đắp cho đoạn tình cảm này.
Phúc Nhạc nhìn tất cả mọi người khí thế ngất trời bắt đầu chuẩn bị thịt nướng, không khỏi ngứa tay, nhưng vừa nghĩ tới ngộ nhỡ làm không ra gì lại bị một đống người vây xem, chắc sẽ bị cười nhạo đến thương tích đầy mình mất, Phúc Nhạc lại nao núng ...
Đôi mắt trông mong mà nhìn chú Kanya bận rộn trong chốc lát, Phúc Nhạc liền chịu không được, chẳng nhẽ mình không làm được gì? Nhớ tới giống cái thích Joe đã nói sẽ nhất định thắng mình kia, Phúc Nhạc liền càng sầu lo, nếu cả nửa đời cậu cũng không quen nướng thịt, so với ai cũng đều thua...!Tuy rằng Joe sẽ không ghét bỏ mình, nhưng Phúc Nhạc vẫn không phục, bị tình địch đè bẹp khiến người canh cánh trong lòng, ở phương tiện này, Phúc Nhạc cũng là một người có lòng dạ hẹp hòi.
Nhìn chú Kanya quét một lớp mỡ mỏng lên mảnh đá nóng, Phúc Nhạc trong đầu linh quang chợt lóe, ánh mắt sáng ngời — cậu nghĩ ra một thứ tốt!
"Joe, có thể lấy giúp em chút đồ được không?" Phúc Nhạc kéo kéo Joe, đôi mắt trông mong hỏi han: "Em muốn làm chút đồ gia vị."
Joe sửng sốt: "Làm thịt nướng cần dùng sao?"
Phúc Nhạc thật mạnh gật đầu, híp mắt đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí:"Tuy rằng thịt nướng em làm không quen, nhưng việc này thì em có biết một chút !" Tuy rằng không ngon bằng những cái khác nhưng cũng không thể không làm gì? Ngộ nhỡ thực sự có người đến thị uy, chẳng phải sẽ rất mất mặt?!
Phúc Nhạc cậu sẽ chứng minh cho toàn bộ giống cái, cậu rất xứng với Joe !
Joe tự nhiên không có dị nghị, lúc này hóa thành thú hình chạy về nhà, những người vẫn luôn trộm chú ý hai người họ nhất thời đầu óc lơ mơ, đây là...!trốn ???
Chúng thú nhân tỏ vẻ thật cao hứng.
Joe chỉ cần vừa xuất hiện, lập tức sẽ hấp dẫn rất nhiều sự chú ý của giống cái, các giống cái cũng mặc kệ hắn đã có bạn lữ hay chưa, cũng chả cần so tài với Phúc Nhạc, rất nhiều người đều đang cân nhắc có nên đi biểu đạt tâm ý mình lúc người ta đang ăn cơm hay không?
Còn chưa đợi mọi người làm xong cơm, hai người kia lại chuồn mất? !
Các thú nhân vô cùng cao hứng đi lấy lòng người trong lòng.
Phúc Nhạc cùng Joe nói chuyện chỉ có Kanya cùng Casar nghe được, tất cả mọi người cho rằng hai người kia tính một đi không trở lại, các giống cái đều thất vọng, đồng thời cũng khá khinh thường Phúc Nhạc, không dám tỷ thí tay nghề cùng người khác sao? Rất không có can đảm đấy?
Nhất cử nhất động của hai người này đều khiến cho mọi người chú ý, một người là tiểu tế ti từ đâu nhảy ra, một người là thú nhân mạnh nhất bộ lạc, cố tình cả hai lại dính lấy nhau khiến rất nhiều người đều có loại cảm xúc phức tạp nói không nên lời.

Cũng bởi vì như thế, Phúc Nhạc đột nhiên rời đi, cũng ngoài ý muốn gây ra đủ loại phỏng đoán.
Phúc Nhạc giờ phút này cũng không có tâm tư đi phỏng đoán mọi người nghĩ gì, cậu còn đang tìm các loại gia vị mình phơi nắng đây.
"A Nhạc, em định làm gì?" Joe khẽ cau mày hỏi: "Có phiền không? Mệt thì thôi đừng làm."

Người khác nói gì hắn mới mặc kệ, chẳng sợ Phúc Nhạc cái gì cũng không biết làm, hắn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.

Huống chi, A Nhạc nhà hắn rõ ràng rất có khả năng, ai cũng không có tư cách cười nhạo bạn lữ mà hắn nhận định, hoàn thành nghi thức, xây dựng gia đình, là chuyện của hai người bọn họ!
Nói cho cùng, Joe vẫn là thực đau lòng đối với bộ dáng mày ủ mặt ê của Phúc Nhạc khi nghĩ tới đại hội, càng không có hảo cảm gì với mấy giống cái thích mình.
Phúc Nhạc bọc một đống cây cỏ đã phơi nắng, rốt cục cười trở lại, nhìn Joe mặt hơi lạnh, chọt chọt thắt lưng hắn - không có biện pháp, lùn mà, không với tới vai người ta được.
"Không cần lo lắng." Phúc Nhạc vui tươi hớn hở nói: "Em cũng muốn không thua kém người ta nhé.

Em chính là bạn lữ tương lai của anh mà, sao có thể mở to mắt nhìn anh bị người ta cười nhạo được? Xem em đi!"
Joe thấy Phúc Nhạc có vẻ đã có biện pháp ứng phó, thần sắc cuối cùng đỡ căng thẳng, nghe được câu "em chính là bạn lữ tương lai của anh " khiến tâm tình sung sướng hơn nhiều, cúi đầu hôn lên hai má Phúc Nhạc: "Không cần quá để ý."
Hai ngày này thường thường bị sán qua gặm một cái, Phúc Nhạc da mặt cũng luyện dày, mặt không đỏ tim không đập gật đầu, xoa tay chiến ý nồng đậm.
Phúc Nhạc tìm được nguyên liệu rồi, nhanh chóng đi theo Joe về đại hội ở quảng trường, trong chốc lát, đã lục tục vài nơi truyền ra mùi thịt chín, các thú nhân chung quanh đi bộ cọ ăn, nhà nào cũng sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn nhiệt tình mà chiêu đãi thú nhân hoặc là giống cái ngày thường có lẽ không hề qua lại với nhau, đây là ngày duy nhất mọi người có thể tùy tiện cọ ăn, cọ uống.
Bầu không khí hòa hợp Như vậy khiến Phúc Nhạc xúc động, quan hệ của mọi người như ngắn lại, những xa lạ và xấu hổ thường ngày như biến mất, ăn uống gì đó tuyệt đối là lợi khí tốt nhất để kéo gần khoảng cách mà.
Kanya nhìn Phúc Nhạc ôm 1 đống đồ trở về, không khỏi sửng sốt: "Tiểu Nhạc, cháu định làm món khác sao?"
Thịt nướng lại không giống xào rau, còn có thể cho thêm gia vị, chẳng lẽ cho thêm lúc nướng? Bản thân gia vị có mùi không được tốt lắm, để lên phiến đá nướng, sẽ không bị đổi mùi chứ?
"Không phải món khác." Phúc Nhạc thuận tay cầm cái bát bắt đầu nghịch: "Làm chút thịt nướng quết tương.

(quét tương rồi nướng)"
Kanya có tay nghề tốt lắm, Phúc Nhạc cũng không phải người có khẩu vị quá nặng, nhất thời ko nghĩ đến vụ làm thịt nướng tương.

Vốn thịt ba chỉ nướng đã thơm nức mũi rồi, cho thêm chút muối là được, hương vị nguyên thủy thuần túy, Phúc Nhạc mỗi lần ăn đều cảm thấy mỹ mãn, đã sớm vứt vụ làm nước tương ra sau đầu, nếu không phải lần này cảm giác nguy cơ quá nặng, chỉ sợ phải đợi đến khi cậu ăn ngán vị thịt nướng nguyên thuỷ may ra mới nhớ phải phá cách...
Kanya biết Phúc Nhạc có chủ ý, cũng không lo lắng, tiếp tục làm thịt nướng của mình, rảnh rỗi thì liến qua chỗ Phúc Nhạc, học cách cậu làm.
Tay nghề của Kanya hấp dẫn rất nhiều người, hơn nữa có một ít thú nhân cố ý tiện đường đi qua vây xem Phúc Nhạc, Kanya cũng vội quá chừng.
"Joe, anh còn chưa ăn gì đúng không?" Phúc Nhạc buồn rầu nghịch ngợm gia vị, cảnh vật chung quanh lộn xộn, rất nhiều người vừa nói chuyện vừa chờ Kanya nướng thịt, Joe đứng một bên giúp Phúc Nhạc lấy đồ, đột nhiên cảm giác bốn phía trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, không khỏi ngẩng đầu lên.
Một giống cái nhìn khá quen mắt nhưng không nhớ nổi đang cười cười đi về phía Joe, trong ngực ôm một cái bình, còn bốc khói, phỏng chừng là đồ ăn.
Joe nghĩ nghĩ, vẫn không nhớ nổi mình có biết người này hay không, hắn chỉ quen vài thú nhân có thực lực ngang mình còn có vài giống cái quan hệ tương đối thân mật với ma phụ và bạn lữ nhà mình, những người khác cơ bản nhìn qua là quên luôn.
"Joe, anh còn chưa ăn gì đúng không? " giống cái kia đi đến trước mặt Joe, đắc ý nhìn thoáng qua PhúcNhạc vẫn đang pha nước tương không ngẩng đầu lên, ôn nhu cười nói với Joe.

Joe nhìn giống cái này một cái, suy nghĩ nửa ngày, mờ mịt hỏi: "Cậu là ai?"
Kissah còn đang cười đến cực kỳ ôn nhu xinh đẹp lập tức cứng mặt, những người vây xem xung quanh tất cả đều cúi đầu buồn cười, che miệng không dám lên tiếng, sợ chọc giận giống cái xinh đẹp nhưng tính tình không tốt này.
"Ta là Kissah." Kissah cố không tức, cứng ngắc một lát lập tức khôi phục thần sắc tự nhiên, đưa cái bình trong ngực bình cho Joe: "Tặng cho anh ăn nè, nếm thử một chút nhé?"
Joe lần này không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu: "Không cần, cám ơn."
Kissah ngẩn ngơ, không nghĩ tới thế nhưng người ta lại cự tuyệt thẳng thừng như vậy, sắc mặt có chút khó coi, vẻ mặt tự tin tràn đầy cũng biến mất, cau mày cắn môi ủy khuất mà nhìn Joe: "Vì sao?"
"Ta chỉ thích ăn đồ A Nhạc làm." Joe cũng không ý thức mình làm giống cái người ta tổn thương, đương nhiên mà đáp, lúc nhìn về phía Phúc Nhạc ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, biến hóa rất rất nhỏ cũng đủ để người cảm giác rõ ràng, vẻ mặt lúc này khác một trời một vực với vẻ mặt đối diện với Kissah hay khi đánh nhau.
"Y có thể làm gì?!" Kissah trừng mắt nhìn Phúc Nhạc vẫn đang bình tĩnh như lúc đầu làm chuyện của mình sau lưng Joe, không khỏi hơi bực mình: "Lâu như vậy cũng không thấy y nướng thịt, chắc hẳn chả thể làm tốt hơn ta được đâu!"
Kissah lời vừa ra khỏi miệng, lực chú ý của mọi người quả nhiên đều chuyển lên người Phúc Nhạc, đúng thật, mọi người giờ mới để ý, tiểu tế ti hình như...!không có động thủ nướng thịt.
"Tôi quả thật không biết làm thịt nướng." Phúc Nhạc vẫn luôn nghe Kissah và Joe đối thoại, chỉ là chưa kịp phản ứng, pha nước tương xong rồi mới ngẩng đầu nhìn Kissah, quả nhiên là vị nào ngày đó đụng phải.
"Joe, anh nghe rồi chứ?" Kissah thấy Phúc Nhạc đã vậy còn quá thống khoái thừa nhận y không bằng mình, không khỏi vui vẻ lên, hắn biết ngay mà, cái thằng lùn không biết chui đâu ra này nhất định không bằng mình!
"Vậy thì sao?" Joe kỳ quái mà nhìn Kissah một cái, không biết y đột nhiên vui vẻ cái gì: "Ta chỉ thích em ấy làm ."
Kissah nghẹn họng, một bụng tâm ý nói đều nói không nên lời , ủy khuất mà nhìn Joe: "Anh thích y nhiều như vậy? Y có chỗ nào tốt hơn ta?" Bộ dạng xấu ( không đẹp bằng mình chính là xấu! ), cũng không biết nấu cơm, còn không biết là lai lịch gì, người như thế dựa vào cái gì có thể trở thành bạn lữ của Joe? !
"Chú Kanya ơi, làm xong rồi nè." Phúc Nhạc không tiếp tục thảo luận vấn đề ai mới xứng đôi với Joe cùng Kissah nữa, chạy đến bên Kanya đặt cái bát nước tương đặc sệt lên phiến đá bên cạnh, cười nói.
Bởi vì không có thêm mỡ, chỉ có xì dầu, tiêu và tỏi băm, lại bỏ thêm quả dại chua ngọt, không ngon được như thịt nướng tương ở Thiên triều, được cái xì dầu ở đây hương vị đã đủ ngon, cũng miễn cưỡng sánh bằng.
"Đó là cái gì?"
"Màu kì quá..."
"Không phải là muốn dùng cái đó nướng thịt chứ?"
Các thú nhân vây xem lập tức chuyển trọng điểm từ gút mắt tình cảm sang bát nước tương màu đỏ trong tay Phúc Nhạc.

Tuy rằng Kissin rất xinh đẹp,thịt nướng cũng làm không tồi, chỉ là tính tình quá xấu, luôn sai người khác làm việc, các thú nhân cũng không muốn theo đuổi một giống cái như vậy cho lắm.

Mang về nhà để cả ngày bị khinh bỉ à...Bởi vậy, lực hấp dẫn của thịt nướng còn lớn hơn cả Kissah.
Kissah tức điên, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm bóng dáng Phúc Nhạc, đứng im không rời đi, y không tin, giống cái này có thể làm được thứ gì tốt!
"Quét lên miếng thịt là được." Phúc Nhạc cầm cái mảnh xương nhỏ vốn dùng để quét mỡ,chấm chút tương đem quét một lớp mỏng ngoài bề mặt thịt, cẩn thận lật mặt thịt, cũng quét một lớp nữa, rất nhanh cùng với tiếng xèo xèo, một mùi thơm nức lòng toả ra bốn phía..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui