Thoa thuốc vào khỏi càng nhanh không tốt hơn chắc.
" Phúc Nhạc không thể hiểu nổi thái độ cẩu thả của các thú nhân, trừng mắt nói.
Tráng hán vừa thấy tế ti tức giận, lập tức liền ủ rũ, buồn rầu ngồi không lên tiếng.
Các thú nhân đi săn về thường xuyên sẽ vô tình gặp nhau, bởi vậy rất nhiều lúc sẽ kết bạn trở về, gã đã nghe qua uy danh của vị tế ti đại nhân lợi hại này, rất nhiều thú nhân bị thương đều là tế ti chữa khỏi, tráng hán cũng không muốn mạo phạm một người làm người ta tôn kính như vậy, tuy rằng nhìn tế ti chỉ như một đứa nhỏ chưa lớn...
Phúc Nhạc đều đã bào chế sẵn, bởi vì thú nhân bị ngoại thương thật sự nhiều lắm, mọi người hay tùy tiện đánh nhau một trận, hoặc là tâm huyết dâng trào chạy đi săn bọn mãnh thú hung tàn, rồi bị thương trở về, bởi vậy Phúc Nhạc bào chế nhiều nhất chính là thuốc ngoại thương.
"Không xử lý có khả năng sẽ nhiễm trùng mưng mủ, đến lúc đó thì anh ráng mà chịu." Phúc Nhạc lảm nhảm nói, còn nhớ kỹ rửa sạch miệng vết thương, Joe đứng một bên giúp Phúc Nhạc bê nước, mỉm cười nhìn cậu quở trách tráng hán còn to gấp rưỡi mình.
Haren đứng một bên dựa theo Phúc Nhạc phân phó mà rịt thuốc cho Whorf, tuy rằng không có ngoại thương, nhưng cũng bị đâm không nhẹ, tê giác ỷ vào hình thể thật lớn, cũng khiến Whorf chịu không ít tội.
Nhìn xem Haren vẻ mặt đau lòng, mày nhăn gắt gao , ngược lại đương sự là Whorf thì không có cảm giác gì, chỉ biết là yên lặng nhìn cái người đang cúi đầu bận rộn trong lòng mình, ánh mắt kia thật ôn nhu làm sao, hận không thể dính luôn trên người Haren.
"Kế tiếp còn muốn tỷ thí không?" Phúc Nhạc thuần thục giúp đại hán xử lý tốt miệng vết thương, băng bó xong mới hỏi.
"Ta thì không có." Tráng hán vẻ mặt buồn bực nói.
Phúc Nhạc không quá hiểu biết quá trình thi đấu, không biết là khiêu chiến là như thế nào, theo bản năng nhìn Joe.
Joe rất tinh ý mà giải thích dùm: "Tổng cộng hai mươi trận, người thắng ở mỗi trận có thể tự do khiêu chiến với nhau."
"Thế nếu tất cả mọi người cùng chọn một người thì sao?" Phúc Nhạc cảm thấy thú vị, không khỏi hỏi, nếu như vậy, đấu luân phiên rồi bị đánh hội đồng chẳng phải là chết chắc rồi sao?
"Vậy cũng phải nhận." Joe hiếm thấy mà nhướng mày, đáp.
"Hì hì, Joe năm trước chính là bị mọi người đồng thời khiêu chiến nhỉ?" Đại hán cười he he, bội phục nói: "Cuối cùng thắng rất đẹp, mấy người kia...hối hận muốn chết, về sau thấy ngươi đều đi đường vòng!"
Phúc Nhạc kinh ngạc mà nhìn Joe, đối phương như trước vẻ mặt bình tĩnh: "Bọn họ quá yếu."
Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà xoa bóp thắt lưng người yêu nhà mình: "Làm tốt lắm."
Joe theo bản năng mà giật mình, thân thể cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia khác thường, khẽ cười sờ sờ đầu Phúc Nhạc.
"Cần phải qua trận đấu sao..." Haren có chút bất mãn mà than thở nói, ngộ nhỡ bị thương thì làm sao.
"Đừng lo." Whorf mở miệng nói, nghĩ một chút, vươn tay thử thăm dò giữ chặt lấy tay Haren.
Haren sửng sốt, một tia đỏ ửng hiện lên khuôn mặt, ánh mắt nhìn về phía khác, nhưng không rút tay ra.
Whorf khẩn trương hề hề quan sát phản ứng của Haren, thấy cậu ta không phản đối, cũng nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng không tự giác rạn nứt, khuôn mặt rất ít cười có chút cứng ngắc, thoạt nhìn rất ngu ngốc, cũng rất chân thành.
Phúc Nhạc đang nghe Joe và đại hán kia kể chuyện đại hội năm trước, không có chú ý tới động tác nhỏ giữa Haren và Whorf, không ai quấy rầy nên hai vị hiếm thấy mà nắm tay nhau thật lâu, Whorf tính toán cũng đến lúc phải về đến quảng trường , mới lưu luyến không rời mà buông ra.
"Em...!Em có đi xem không?" Whorf đứng lên hỏi, Haren ngẩng đầu, không biết vì sao, liền nhìn ra được một tia chờ mong trên khuôn mặt cứng ngắc vô biểu tình của Whorf, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi đi cùng anh."
Hai người chào Phúc Nhạc, liền đi về quảng trường, đại hán cũng hưng trí bừng bừng đi vây xem trận đấu kế tiếp, tuy rằng bị đánh bại nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của gã, trận đấu sao, chính là cho vui ấy mà, chỉ cần có thể đi săn là được!
Phúc Nhạc cùng Joe ở lại dọn dẹp những thứ đã dùng, dọn sạch phòng khám đang muốn đi thì lại thấy Jin kéo một người qua chỗ này, nhìn thấy Phúc Nhạc còn sốt ruột mà vẫy tay, xem ra là có chuyện.
"Là tới xem bệnh sao?" Phúc Nhạc híp mắt xem xét thú nhân bị Jin kéo tới, đoán.
"Phải xem sao?" Joe nhíu mày hỏi đạo: "Nếu mệt thì lần sau xem cũng được.
"
"Cái này không được." Phúc Nhạc nhanh chóng khoát tay nói: "Sao lại có chuyện người ta đến nơi rồi lại không xem bệnh chứ, đừng lo."
Joe có chút đau lòng mà giúp Phúc Nhạc nhu nhu bả vai, hai ngày này Phúc Nhạc vẫn luôn bận rộn với chuyện lúa mì, chưa nghỉ ngơi gì mấy, cảm giác hai má vừa dưỡng lên được tí thịt lại xẹp xuống rồi, khiến Joe không khỏi hơi nóng nảy.
"Không cần lo lắng." Phúc Nhạc nhìn thấu Joe lo lắng cho mình, trong lòng ấm dào dạt, cười nói: "Với em mà nói, trị bệnh cứu người cũng là một thú vui, ngoại trừ cái này thì em cũng không biết làm cái gì tốt hơn."
"Không cần em động tay đâu, để đó cho anh." Joe lập tức nói, A Nhạc đã muốn tốt lắm rồi, còn lại liền toàn bộ giao cho hắn đi.
Hai người nói mấy câu Jin đã đến trước mặt, thú nhân cao ngều đằng sau lười biếng mà treo trên lưng Jin, híp mắt như kiểu chưa tỉnh ngủ, sắc mặt tái nhợt có vẻ uể oải không phấn chấn.
Phúc Nhạc đến gần, nhìn nửa ngày, mới không xác định mà nhìn về phía Jin, hỏi: "Đến xem bệnh?"
"Ừ." Jin gật đầu, quay đầu lại vỗ tay thú nhân kia: "Tỉnh tỉnh, để Tiểu Nhạc giúp anh nhìn xem!"
"Hử? A..." thú nhân kia một bộ mờ mịt, qua một hồi mới kịp phản ứng, nhu nhu ánh mắt chậm đứng thẳng dậy.
Phúc Nhạc ngửa mặt nhìn thú nhân đại khái cao đến hai mét trước mặt, cảm thấy cổ mình hơi bị đau, cao quá!
Người này hơi giống người Châu âu, ngũ quan thâm thúy, hai con mắt có màu xám nhạt, mái tóc dài tới thắt lưng buộc sau đầu, có vẻ phi thường anh tuấn.
"Lauth, đây là Phúc Nhạc, tế ti của chúng ta." Jin nghiêm túc giới thiệu nói: "Phúc Nhạc, cái này là Lauth, bạn tốt của tôi."
"Hửm? Sao lại là bạn tốt?" Lauth đang lười biếng ngáp mặc kệ, lại không hề giữ hình tượng mà ôm lấy Jin từ phía sau, dùng sức cọ a cọ: "Ta rõ ràng là bạn lữ tương lai của em!"
Jin bị động tác thân mật của Lauth làm đỏ bừng cả mặt, thật vất vả mới tránh được cái ôm của Lauth, "Đừng làm rộn, nhanh chóng cho Phúc Nhạc xem bệnh giúp anh đi!"
"Cậu chính là tế ti mới à?" Lauth náo loạn một hồi, mới khôi phục vẻ nghiêm chỉnh, cúi đầu nhìn Phúc Nhạc, lúc này mới thi lễ: "Cảm ơn cậu đã giúp Jin.
"
"Không có việc gì không có việc gì." Phúc Nhạc cười gượng, cậu thật sự không biết phải làm sao với lòng biết ơn của người khác, hơn nữa thú nhân và giống cái còn luôn dị thường trịnh trọng mà cảm ơn Phúc Nhạc, lần nào cũng khiến cậu nhận mà thẹn.
Đem người mang vào phòng, Phúc Nhạc tò mò mà nhìn Lauth đã thần không biết quỷ không hay bám vào người Jin ôm chặt, nghĩ vị này thật sự là người đó nhà Jin sao? Tính cách quá...!kỳ lạ nha.
Jin vẻ mặt xấu hổ, năm lần bảy lượt muốn kéo Lauth từ trên người xuống nhưng không được, tuy rằng thoạt nhìn là có bệnh nhưng Lauth cao hai mét cũng không phải là để làm cảnh ...!...
"Về giọng của Jinny, em ấy đã chịu khổ nhiều, mấy ngày nay tôi đều ngủ, hôm nay mới biết được." Lauth vẻ mặt xin lỗi mà nhìn Jin, thuận tiện hôn trán y, chẳng qua ánh mắt lại lạnh lẽo, thoạt nhìn rất bất mãn đối với chuyện Jin bị thương.
Joe ngồi một bên cảnh giác, sắc bén cảm nhận được lệ khí như có như không trên người Lauth, xem ra, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy...
Jin ngồi ở một bên có vẻ thực bất đắc dĩ, người này làm cái gì cũng tuỳ ý, y có phản đối như thế nào cũng vô dụng...!Được cái hắn rất tốt với mình.
"Như vậy, anh có chỗ nào không thoải mái?" Phúc Nhạc cũng mơ hồ nghe ra khẩu khí của Lauth không đúng lắm, nhưng cũng không có hỏi nhiều, khôi phục lại tư thế chuyên nghiệp, nghiêm túc hỏi.
Ngủ vài ngày? Không phải là ngủ đông chứ?
"Kỳ thật cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là gần đây luôn muốn ngủ, một khi ngủ thì rất lâu." Lauth sờ mũi nói, tuy rằng hiện tại đã tỉnh táo nhưng từ ánh mắt vẫn thấy được một chút mệt mỏi.
"Thú hình của anh là...!?" Phúc Nhạc hỏi dò.
Động vật ngủ đông có ba loại, một là rắn hoặc là ếch, lưỡng cư, bò sát.
Hai là sóc và nhím.
Ba còn có một số loài gấu.
Chẳng qua nhìn hình thể của Lauth, chắc không phải sóc hoặc gấu, cũng không có loài bò sát nào lại âm trầm lặng im như thế, ngược lại hắn có vẻ rất sắc bén, đại khái cũng là một dã thú hung mãnh gì rồi.
Lauth nghe được câu hỏi của Phúc Nhạc, liền đứng lên ngay tại chỗ biến thành thú hình, cơ mà phòng khám quá nhỏ, Lauth đành phải rút nhỏ hình thể, nhưng cũng đủ để Phúc Nhạc hoàn toàn nhận ra người trước mắt này là một con sư tử uy vũ hùng tráng.
"Từkhi nào thì bắt đầu?" Phúc Nhạc có chút buồn bực, sư tử mùa thu sẽ thích ngủ sao? Cậu đâu phải nhân viên chăm sóc sở thú, cái này không biết nha.
"Chính là mùa hè năm nay đi." Lauth hồi tưởng, lại bổ sung: "Tôi cũng không nhớ rõ có ăn thứ gì kì quái hay không nữa."
"Có phải hay không càng ngủ càng mệt, tỉnh lại thấy rất yếu, muốn tiếp tục nghỉ ngơi?" Phúc Nhạc nghĩ nghĩ hỏi.
Lauth sửng sốt, gật đầu, rốt cục thu hồi biểu tình hờ hững trên mặt, kinh ngạc nói: "Cậu thật sự biết những phản ứng kì quái này là chuyện gì xảy ra sao? "
"Có chút ý tưởng, còn không xác định." Phúc Nhạc cũng nghiêm túc nói, đây là chứng bệnh khó giải quyết đầu tiên cậu đụng phải sau khi xuyên qua tới giờ, nếu tìm không ra nguyên nhân gây bệnh chỉ sợ không có cách nào đúng bệnh hốt thuốc.
Loại chứng bệnh này có rất nhiều nguyên nhân, phương thuốc tương ứng cũng có chỗ xung khắc, không cẩn thận một cái có thể phản lại, bệnh càng thêm nghiêm trọng.
Biểu hiện bên ngoài chính là ứng với tình trạng bên trong cơ thể, tỷ như bị thượng hoả (nóng trong người) không thể tất cả đều uống trà hoa cúc hạ hoả là được, có vài người sẽ càng uống càng nghiêm trọng.
Đây là do thượng hoả cũng chia làm hư hỏa và thực hỏa, cái gọi là hư hỏa, nói dễ hiểu chính là vì âm kém dương, cơ thể con người chú ý âm dương cân bằng, một khi âm hư (kém hơn), như vậy thân thể sẽ có phản ứng tự nhiên là "dương vượng", tiện đà biểu hiện ra bệnh trạng thượng hoả, tỷ như cổ họng đau, lúc này hạ hỏa không chỉ nguyên hạ dương mà còn phải bổ âm, khôi phục trạng thái cân bằng âm dương, tất nhiên hoả khí cũng tán theo.
Nếu chỉ đơn phương hạ hoả, ngược lại tình trạng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
(âm vs chả dương \=.\=)
Bởi vậy, trung y mới vô cùng coi trọng biện chứng, cân bằng, ngũ hành...!Mấy thứ này, mặc dù trung y ở Thiên triều cũng vẫn luôn bị tranh luận đủ đường, nhưng có thể truyền thừa tới hôm nay, cũng chứng minh nó có chỗ hơn người, trong đó quan trọng nhất chính là tư duy biện chứng của trung y.
Không nói đến những tên lang băm giả trung y, nhưng vị trung y giỏi thật sự (QT dùng đại thủ ~ cao thủ) thì cùng một chứng bệnh, nếu giảng giải càng thận trọng tinh tế thì nhất định có thể kèm trong đó đạo lí và khoa học, thậm chí rất nhiều đều có thể dùng khoa học giải thích.
Càng không thể phủ nhận là đối với một ít nghi nan tạp chứng mà Tây y bất lực, trung y luôn có thể đạt được những hiệu quả trị liệu không tưởng.
Phúc Nhạc cẩn thận giúp Lauth chẩn mạch, gõ mặt bàn trầm tư nửa ngày, mới nghĩ được bước tiếp theo nên làm như thế nào.
"Tôi không nhất định có thể trị khỏi cho anh, khả năng còn phải quan sát một đoạn thời gian, hiện tại chỉ có thể làm chậm lại, cho anh đỡ buồn ngủ hơn mà thôi." Phúc Nhạc châm chước nói rằng.
Jin quay đầu nhìn Lauth, vẻ lo lắng không cần nói cũng biết, hiển nhiên không nghĩ tới thế bệnh này lại nghiêm trọng như thế: "Sẽ có nguy hiểm sao?"
"Ừm..." Phúc Nhạc chần chờ: "Tôi chỉ có thể đảm bảo hắn sẽ không gặp chuyện không may, nhưng có thể chữa khỏi hay không thì...!Tôi cũng không dám nói." Cậu sắp xếp lại vài phướng án trị liệu một chút, nhanh chóng tìm ra nguyên nhân bệnh, nếu không cứ tiếp tục như vậy đến mùa đông khôngbiếtcó nghiêm tọng thêm hay không.
"Không có việc gì." Lauth xoa bóp bàn tay Jin, tuyệt không lo lắng: "Không chết thì không sao, em sẽ không cần ta nữa đấy chứ?" Nếu Phúc Nhạc tế ti cũng chưa có biện pháp, vậy Lauth cũng biết mình có gì mà hi vọng nữa.
"Đương nhiên sẽ không!" Jin gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, vẻ mặt còn khó coi hơn với lúc cổ họng bị hỏng, nghiêm túc nói: "Em sẽ vẫn chăm lo cho anh."
Lauth cảm động, biểu tình nhu hòa lên, đôi mắt xám mang theo ý cười ôn nhu cúi đầu cọ cọ trán Jin.
"Khụ khụ." Phúc Nhạc ho khan đánh gãy hai người đang thâm tình, thông báo: "Trước châm cứu cho anh, mấy ngày nay một khi không thoải mái, liền lập tức báo cho tôi biết."
Lauth không hề gì gật đầu, bản thân hắn cũng không phải không lo lắng, nhưng chỉ cần còn sống, thì sẽ có biện pháp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...