Xuyên Qua Thời Loạn Thế Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng


Nàng xác thật chưa thấy qua chồng của sư phụ, ngoại trừ ảnh chụp.



Nói đến ảnh chụp….

.

Tô Hoà hồi tưởng ảnh chụp gia đình của sư phụ, đột nhiên sửng sốt, không thể tưởng tượng nhìn nam nhân.



Diện mạo người này sao lại giống y đúc con trai sư phụ như vậy?


”Vậy nhẫn của ngươi đâu? Ở đâu rồi?”


Tô Hoà nhún nhún vai, “Đã nói đều ở trong mộng, đương nhiên thật sự không có thật.

” Sau đó chuẩn bị rời đi.



Nhưng Vũ Văn Đình lại không tin, tiến lên bắt lấy tay nàng.



”A!”


”A!”


Hai người cảm thấy tay như bị điện giật có chút đau đớn, Tô Hoà dùng sức ném móng heo trên tay ra.




Đang muốn phát hỏa, liền cảm nhận trên ngón tay có đồ vật lạnh lẽo thì không khỏi sửng sốt, vừa nhấc tay lên nhìn tức khắc trừng lớn hai mắt.



Sao cái nhẫn này đột nhiên xuất hiện?


Chẳng lẽ? Nàng theo bản năng nhìn về phía ngón tay của nam nhân, phát hiện nhẫn trên tay hắn vẫn còn.



Gặp quỷ? Sao lại đột nhiên xuất hiện thêm một chiếc nhẫn?


Sắc mặt Vũ Văn Đình biến đổi cực lớn, cảm thấy Tô Hoà lừa hắn.



Khoảng cách gần, lại thêm ánh trăng chiếu vào, Tô Hoà không khó để nhìn thấy sắc mặt nam nhân thay đổi, rất nhanh hiểu ra.



Ngượng ngùng nói: “Cái kia, nếu ta nói chiếc nhẫn này đột nhiên xuất hiện, ngươi có tin không?”


Vũ Văn Đình đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười lạnh một tiếng.



”Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?”


Tô Hoà cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nàng không muốn nửa đêm lại dây dưa với nam nhân quá lâu, “Không tin kệ ngươi.




Nói xong, bước chân nhanh chóng quay về, trong lòng không khỏi nói thầm, rốt cuộc sao lại thế này?


Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ đời trước, Vũ Văn Đình là một người lạnh nhạt vô tình, sát phạt quyết đoán, người trước mặt sao cứ có cảm giác quái quái.



Chẳng lẽ trước khi hắc hoá, hắn cũng là một thiếu niên có lòng hiếu kỳ lớn?


Đời trước nguyên chủ cũng không gặp qua Vũ Văn Đình khi còn trẻ như vậy, cho nên cũng không có nhiều hiểu biết với hắn.



Kỳ thật, hắn chỉ muốn biết chân tướng mọi chuyện trong mơ và chiếc nhẫn thôi.



Khi Tô Hoà trở về cũng không lập tức đi ngủ, cảm thấy nhẫn trên đeo trên tay quá phô trương, vì thế lấy một sợi dây dài xâu qua rồi đeo lên cổ, đột nhiên một âm thanh vang lên.



”Chúc mừng ký chủ kích hoạt thương thành nông nghiệp! Ký chủ nhận được không gian cấp 1, có muốn tiếp nhận không?”


May mắn Tô Hoà cũng đủ bình tĩnh, bằng không đã bị doạ sợ đến mức nhảy dựng lên.




Nàng dùng ý niệm đồng ý tiếp nhận, trước mắt liền xuất hiện một cái không gian chứa đựng hẹp dài, bốn phía còn có mấy giá để hàng hoá và một cái màn hình lớn.



Mở giao diện ra liền thấy, so với app bán hàng trên mạng cũng không khác lắm, chỉ là bên trong chủ yếu bán thương phẩm nông nghiệp, ngay cả mấy nông cụ cần thiết cũng đều có.



Tô Hoà nhanh chóng tìm hiểu xong thương thành, phát hiện giới hạn mỗi ngày chỉ có thể mua một phần đồ vật, cái gì mà mười cân khoai tây mười lăm văn, mười cân khoai lang mười lăm văn, mười cân bắp ngô hai mươi văn,….



Lương thực đều bán mười cân một phần, rau dưa hạt giống cũng đều được ấn định số lượng, còn có các loại hương liệu, gia vị, các loại vật dụng làm bếp của nhà nông.



Không gian vẫn có thể thăng cấp, lên cấp 2 không gian sẽ lớn gấp mười lần, mỗi lần thăng một cấp không gian sẽ đều lớn thêm gấp mười lần, cấp cao nhất là vô hạn.



Đáng tiếc trong túi hiện tại không có nhiều bạc, không có năng lực thăng cấp.



Hiện tại không thể thăng cấp, nhưng nàng có thể định mức trước số lượng khoai tây và khoai lang để lần sau mua, chờ đến số lượng nhất định sẽ cùng lấy ra.



Nhìn giá hàng rỗng tuếch, nàng nhớ đến quyển sách xuyên không sư phụ từng đề cử, nữ chủ hình như có thể thông qua giá để hàng tiêu thụ hàng hoá khắp thời không.



Suy nghĩ vừa hiện, liền chuyển Ma Dụ vào.



”Đánh giá sơ bộ có năm cân Ma Dụ hoang dại, giá trị mười năm văn, có xác nhận bán hay không?”


Sau khi xác định xong, số Ma Dụ cho vào đã biến thành mười năm văn tiền, điều này làm Tô Hoà mừng rỡ như điên, vì thể lại để da thỏ hoang vào.



”Đánh giá sơ bộ có một bộ da lông thỏ hoang, giá trị một trăm văn, có muốn bán hay không? Chú ý: Kiến nghị nên mua sắm nước thuốc sau đó gia công xử lý mang đi bán, giá cả sẽ tốt hơn nha~”



Tô Hoà sờ sờ cằm tự hỏi một phen, nước thuốc mua sắm được có một thùng lớn, nàng đành để trong không gian.



Sáng sớm hôm sau, cả nhà phải dậy sớm bận việc, cho nên liền lấy đồ ăn còn dư lại hôm qua ra làm bữa sáng.



Tô Nhị Đống còn trêu ghẹo nói: “Ta nói, như này đâu giống chạy nạn chứ, giống hộ gia quý nhân đến ngoại thành chơi thì hơn.




Nhìn thấy ánh mắt oán niệm từ tộc nhân bắn tới, ngượng ngùng im miệng, nhỏ giọng hỏi: “Khuê nữ, thật sự muốn tách ra rời đi?”


Tô Hoà thảnh thơi thưởng thức mỹ thực, lắc đầu, “Không ạ! Không phải con nói rồi sao, nếu bọn họ muốn đến Lĩnh Nam vẫn có thể đi theo chúng ta.




Tô Hoà cố ý tăng âm lượng, các thôn dân đều có thể nghe được.



Sau khi ăn xong bữa sáng, Tô Hoà nói mẫu thân mang đệ đệ theo cùng làm thịt muối, chính mình cùng đại ca và phụ thân lên núi, muốn tiếp tục đào Ma Dụ.



Tô Đại Phú thấy bọn họ không vội lên đường, liền đi nhanh đến.



”Tiểu Hoà, các ngươi hôm nay không rời đi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui