Xuyên Qua Thời Loạn Thế Ta Dẫn Tộc Nhân Hướng Về Núi Rừng


Ở đời trước, nguyên chủ có cơ duyên xảo hợp kết bạn với lão nhân, theo sau học được cách nhận biết một số loại dược liệu, sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện lão nhân vốn muốn tới cứu, đáng tiếc không kịp.



Thấy ánh mắt lão nhân sắc bén, nàng ra vẻ bình tĩnh nói: “Còn có thể là người phương nào, chỉ là một người mệnh khổ đang chạy nạn thôi.




“Ta thấy nơi dừng chân của các ngươi đều là nam nhân, đoán rằng không mang theo đầu bếp cho nên mới tới đây muốn hiến trù nghệ, không biết có được vinh hạnh này không?”


Kỳ thật nàng đã hiểu lầm, thật ra Âu Dương Hoài là sợ nàng cố ý tiếp cận chủ tử, dù sao hai vị thiên kim kia cũng đuổi theo chủ tử chạy tới.



Lúc này, ông nghi ngờ nhìn Tô Hoà: “Ngươi biết chủ tử của ta là ai không?”


Tô Hoà sửng sốt một chút, cái này nàng thật sự không biết.



Đời trước nàng gặp được Âu Dương Hoài trong núi sâu Lĩnh Nam, cũng không biết ông gặp Vũ Văn Đình khi nào, dù sao vị kia xuất thân không tốt lắm, giai đoạn trước có vẻ rất thảm.



Mẫu thân xuất thân là tiểu thiếp, mẹ kế không thích hắn, từ nhỏ đã là ấm sắc thuốc cả ngày chỉ biết làm bạn với sách.



Chỉ có huynh trưởng Vũ Văn Vân rất thương hắn, mới đưa hắn đến nhà ngoại ở Đàm Châu.




Chờ Vũ Văn Chấn giành được thiên hạ, hắn lấy thân phận Ninh Vương xuất hiện, văn thao võ lược khiếp sợ thế nhân.



Sau khi Vũ Văn Chấn chết trận ở phương Bắc, hắn chuyển thành Nhiếp Chính Vương phụ tá Vũ Văn Uyên, thanh danh càng vang dội.



“Việc này với chuyện giao dịch của chúng ta có liên quan gì?”


“Sao lại không có?” Âu Dương Hoài tức giận nhảy dựng lên.



“Nếu ngươi làm đồ ăn có vấn đề, hạ độc chủ tử nhà ta thì làm sao?”


Tô Hoà trợn trắng mắt, “Nếu ngươi không yên tâm có thể sai người nhìn chằm chằm ta, chờ làm xong ta sẽ ăn trước để thử độc!”


Nàng vốn định giao dịch cá nhân với một mình ông ấy, ai ngờ lại khiến người khác nghi ngờ.



Âu Dương Hoài cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt vô cùng càn rỡ, tức giận nói: “Ngươi là ai! Vì sao ta lại phải tin tưởng ngươi?”


Tô Hoà bị hỏi như vậy thì sửng sốt, đúng vậy! Người ta dựa vào cái gì mà tin nàng?


Là mình quá nóng vội, vì thế lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi.


” Nói xong buồn bã rời đi.



Âu Dương Hoài thấy thế, trong lòng không hiểu sao có chút hụt hẫng, “chờ đã.




Gọi xong lại có chút hối hận, tròng mắt hơi đảo vài vòng.



“Như vậy đi, không cần làm cho chủ tử nhà ta nữa, ngươi làm cho lão phu ăn thử, nếu ngon sẽ trả công cho ngươi.




Tô Hoà nghe vậy vui mừng khôn xiết, lập tức yêu cầu một số nguyên liệu nấu ăn.



Sau đó ngượng ngùng nói: “Cái kia, lão nhân gia, ngài cũng thấy chúng ta không có đồ làm bếp, có thể cho ta mượn không?”


Âu Dương Hoài chế nhạo nhìn nàng một cái, “Ta không ngại ăn cùng nhà các ngươi, nếu đồ ăn ngon ta sẽ đưa cho ngươi một bộ nồi chảo.




“Aiii!”


Tô Hoà vui sướng nhảy nhót chạy về, lấy hết nguyên liệu nấu ăn ra, lại nói một câu với cha mẹ liền chạy về phía quý nhân.



Tô Nhị Ngưu muốn đi cùng, Tô Hoà không cự tuyệt, vừa lúc nàng thiếu một người nhóm lửa.



Nàng chuẩn bị làm mấy món ăn đơn giản, chuẩn bị làm củ mài hầm xương, sườn heo chua ngọt, thịt kho tàu, thịt thỏ kho, gà ăn mày, thịt gà miếng kho.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận