"Ngươi. . . . . ."
"Phanh" một tiếng, Lạc Uy dùng sức đóng cửa, khóa lại.
Vừa quay người lại, nghênh hướng đến hắn chính là một ánh mắt gần như phun ra lửa.
“Ta làm sao?” Hắn làm ra vẻ khó hiểu, hại lửa giận trong lòng Linh Hương biến mất không ít.
Đáng giận! Vừa ra trận thì khí thế đã thua đối phương rất lớn rồi.
"Lạc đại thiếu gia, ngươi có cần phải nói rõ như thế không? Ngươi sợ không có ai biết quan hệ giữa ngươi và ta sao?" Đấy, giờ xem đi, nàng thật sự không cần làm người nữa mà.
"Không sợ!"
Trời ạ! Nàng thiếu chút nữa là ói ra máu sau đó mới té xỉu ở trên đất mà run rẩy, tại sao có thể có loại nam nhân này?
"Ta muốn đi ra ngoài!"
"Không cho phép!"
"Ta không muốn ở cùng ngươi, cô nam quả nữ sống chung một phòng!"
"Chứ không phải là ngại quá chậm sao?" Hắn xấu xa nói, bàn tay lại bắt đầu tự thoát quần áo trên người.
"Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì cởi quần áo thế?"
"Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao?"
Là có nói, nhưng mà cũng chưa được nàng đồng ý, hơn nữa tâm nàng cũng là ăn đòn cân sắt(* càng ngược càng bướng thì phải), hắn đừng mơ tưởng lần này sẽ được như ý.
Đôi tay nàng nắm lấy cổ áo, làm ra dáng đúng như nữ chính cũng bị người cưỡng bức như thế: "Chỉ cần ta không cởi, ngươi sẽ không có khả năng được như ý rồi."
Lúc này, hắn đã cởi không còn một mảnh vải, một thân bắp thịt bền chắc lại cường tráng hiện ra ở trước mặt nàng.
Trời ạ! Nàng sắp chảy máu mũi.
"Nàng không cởi, ta vẫn có thể được như ý."
Cái gì? Vấn đề là nàng không thể nào để cho hắn được như ý, không thể nào, không. . . . . .
"Ngươi đang làm cái gì? !" Nàng thét lên chói tai, đưa ngón trỏ ra chỉ hắn, ngăn cản hắn cởi một cái quần lót cuối cùng xuống.
"Cởi quần."
"Lạc Uy, ngươi thật coi ta là nữ nhân tùy tiện sao?" Nàng mở con ngươi thật to, trừng mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống khuôn mặt anh tuấn của hắn.
"Dĩ nhiên không phải."
"Vậy liền lấy quần áo mặc lên!" Hắn muốn làm Apollon, thì tự mình làm đi, không cần kéo nàng xuống nước, nàng cũng không muốn con mắt bị thối nát đâu.
"Không cần." Hắn kiên quyết nói, song lại bước tới gần bên nàng, mắt thấy đã bước tới rất gần nàng rồi.
Không cần? Hắn nói là hai chữ "Không cần" kia sao? Xem ra người nam nhân này thật không cho phép có người phản đối hắn, chuyện gì cũng phải nghe theo hắn.
Rõ ràng là muốn nàng quỳ gối bên chân hắn, hôn chân ngọc của hắn, hô to Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Lạc Uy dùng bàn tay nâng gương mặt tròn nhỏ nhắn của nàng lên, con ngươi xanh đen loé lên ánh sáng đầy bá đạo.
"Nàng là của ta!"
"Ta mới không phải ——"
Hắn dùng nụ hôn bá đạo ngăn lại sự bất mãn của nàng, làm nàng một hồi trời đất quay cuồng.
Thật đáng ghét! Không thể như vậy liền khuất phục, nàng căn bản vẫn còn chưa có nghiêm túc đối kháng hắn !
"Nàng là của ta!" Hắn biểu thị công khai lần nữa.
"Ta không phải ——"
Hắn lại hôn nàng, lần này càng thêm cuồng dã, càng thêm dã man, rõ ràng không chấp nhận nàng phản đối.
"Làm nữ nhân của ta, ta sẽ thương yêu nàng thật nhiều, sẽ không để cho bất luận kẻ nào ăn hiếp nàng, dĩ nhiên. . . . . ." Hắn dừng lại một chút, sau đó dùng một loại giọng xấu xa nói: "Ta ngoại lệ."
"Ngươi thật là người bá đạo nhất mà ta thấy, không phân rõ phải trái, nam nhân vô lại nhất!" Nàng tức giận đến nổi đỉnh đầu cũng sắp bốc khói rồi.
"Quá khen!" Hắn còn cười cười.
"Ta không phải đang khích lệ ngươi!" Nàng cắn răng nghiến lợi nói.
Hắn chỉ là đáp lại nàng một nụ cười tràn đầy nguy hiểm, đẹp đến không chịu được, chỉ cười một tiếng như vậy, cũng đủ làm nàng khó thở rồi chứ nói chi hắn chỉ mặc……
"Ah? Ngươi cởi quần lót xuống lúc nào?”
"Mới vừa."
"Ahhh? Ngươi. . . . . ."
Lời nàng còn chưa nói xong, hắn liền điểm mấy cái trên người nàng, sau đó, tự nhiên nàng lại mềm yếu vô lực, lập tức xụi lơ trong ngực hắn.
"Lạc Uy, ngươi đã làm gì với ta?"
"Điểm huyệt của nàng." Giọng điệu của hắn giống như đang trả lời nàng hôm nay là trời đẹp và còn là trời mưa, đơn giản như vậy.
"Cái gì? ! Lại thật sự có loại công phu này?" Nàng rất kinh ngạc đấy, nếu hắn xuất hiện tại hiện đại, nhất định chương trình ti vi nhiều tới đếm không hết, tiền cũng kiếm được nhiều đến bất tỉnh.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc nàng nên tham tiền, nàng đang gặp nguy hiểm đấy! Người bị điểm huyệt chính là nàng đó!
"Lạc Uy, ngươi mau thả ta ra! Nếu không đợi đến khi ta tự do, ta tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi!" Nàng dùng giọng hết sức nghiêm trọng để cảnh cáo hắn, chỉ tiếc hắn không có một chút động tỉnh nào.
"Nàng không tha thứ ta theo cách nào, cắn ta sao?" Hắn giễu cợt, bàn tay ôm lấy nàng, bước đến bên giường.
Xem ra hắn rất nghiêm túc, mà hôm nay, nàng chạy trời không khỏi nắng rồi.
Linh Hương cảm giác mình giống như một con dê con bất lực, mà Lạc Uy là một con sói đói khát khó nhịn, đang chuẩn bị nuốt nàng vào từng chút từng chút một.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Không cho phép cởi quần áo của ta!" Nàng tức giận nói.
"Ta không cho phép?" Hắn vô lại mà hỏi ngược lại nàng, bàn tay càng không ngừng cởi quần áo của nàng, áo khoác, áo đơn, cái yếm. . . . . . Mắt thấy cảnh xuân sắp hiện ra ngoài rồi.
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không thể tiếp tục cởi váy của ta đó!" Nàng đỏ mặt nói, ánh mắt hắn nóng rực làm cả người nàng sắp có thay đổi, đầu vú phấn hồng nho nhỏ nhô cao rồi, chỉ thấy tròng mắt xanh đen của hắn xuất hiện ngọn lửa tình dục.
Xong rồi, xong rồi! Lửa dục của hắn lên rồi, lại muốn biến thành dã thú!
"Không thể cởi sao?"
Váy của nàng đã bị hắn tháo xuống, giờ lại đến quần nhỏ. . . . . . Huhu. . . . . . Nàng cũng không phải muốn nhảy như Đỗ Đức Vĩ mà hát bài "Thoát Y". . . . . .
"Ngươi. . . . . ."
"Nàng cho rằng nàng có thể cự tuyệt được ta sao?" Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt mịn màng của nàng: "Chớ dại dột."
Nàng bây giờ là không mảnh vải che thân, nằm ở trước mặt của hắn, nàng không biết làm sao, chưa bao giờ xấu hổ như vậy, cũng chưa từng trần truồng như thế.
Nhưng hắn vì sao phải dùng loại ánh mắt say mê này nhìn chằm chằm nàng, làm lòng nàng loạn nhịp? Bày ra dáng vẻ như vậy, nàng làm sao có thể kháng cự hắn đây? Dù vào giờ phút này, nàng hận không tìm được một hố có thể chui vào.
"Lạc Uy, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Câu hỏi rất ngu xuẩn."
"Ý của ngươi chính là không muốn trả lời đúng không?" Nàng tức giận, thở hổn hển nói, nhưng bàn tay hắn lại không an phận mà vuốt ve lấy hai vú trắng như tuyết của nàng.
"Aaa. . . . . ." Nghe được chính mình cư nhiên lại thoải mái kêu thành tiếng, nàng lập tức cắn môi dưới, gương mặt hồng giống như Quan Công, chỉ kém là tay không cầm một thanh đại đao.
"Rất thoải mái đúng không? Ta sẽ làm cho nàng càng thêm thoải mái."
Tiếp theo, hắn ôm lấy nàng, sau đó hôn môi của nàng, đói khát lại nóng rực, không cách nào khống chế cắn nuốt đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Ừm. . . . . ." Vật cứng rắn của hắn cũng tiến đến gần nàng, nói cho nàng biết giờ phút này dục vọng hắn mãnh liệt.
Thật kỳ quái, nàng lại không sợ, càng làm nàng kinh ngạc chính là, nàng cũng muốn hắn.
Không! Không thể nói ra, không thể để cho hắn quá đắc ý! Linh Hương quyết định, nếu như hắn kiên quyết, vậy thì cho hắn cũng được, dù sao trước cũng có quá nhiều lần.
Nhưng nàng nhất định phải nhớ bảo hắn dạy nàng điểm huyệt như thế nào, dĩ nhiên còn phải học cả giải huyệt, nếu không sau này hắn muốn gì có nấy, vậy nàng là cái gì? Là búp bê thổi khí dành riêng cho hắn sao? (* đại loại là búp bê tình dục :v )
Nhưng mà bây giờ, dáng vẻ của nàng ngược lại rất giống đó.
"Ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ phối hợp với ngươi, ta là bị ép buộc, bởi vì bị ngươi điểm huyệt! Cổ nhân bỉ ổi, ta chán ghét ngươi!" Nàng tức giận thở hổn hển nói, cảm giác tay hắn đang làm loạn trên người nàng ngừng một chút.
"Chán ghét ta sao?"
Tóc của hắn dài khoác qua vai, càng tăng thêm vẻ tuấn mỹ làm người ta nín thở, còn có một chút hơi thở nguy hiểm, ánh nến tại trên mặt hắn chiếu rọi ra ảo ảnh mê người.
Thoáng chốc, nàng xem như là thấy Ác Ma Vương tử trong manga, một lòng rung động đến không cách nào thở, mà những lời nàng mới vừa mắng hắn kia, làm trong mắt đen hắn vốn là tràn đầy kích tình giờ lại lóe ra lửa giận đến lạnh lùng.
Hắn tức giận sao? Dường như nàng nói có chút quá đáng, nhưng đây tất cả cũng đều là hắn ép nàng.
"Nếu như là vậy, vậy cũng không thể làm gì khác hơn là làm như vậy." Con ngươi tối tăm của hắn loé lên một chút ánh sáng, làm nàng cảm thấy hết sức lo lắng.
"Thân thể vừa xinh đẹp lại đáng yêu như vậy, cũng chỉ có thể mặc cho ta vuốt ve, cho dù nàng oán hận ta, mắng ta hạ lưu cũng không sao, bởi vì hiện tại nàng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc ta định đoạt, đây là sự thật."
"Ngươi. . . . . ."
"Rất giận chứ?"
Cái tên nam nhân xấu xa này! Nàng nhắm hai mắt lại, không để ý tới hắn, dù sao chỉ cần cắn răng một cái, hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì.
Lạc Uy bị phản kháng của nàng chọc cho nổi giận. Tại sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời hắn nói? Luôn muốn chọc cho hắn nổi giận, nàng cho là nàng thật có thể bò đến trên đầu hắn mà vô pháp vô thiên sao? Không! Hắn sẽ chinh phục nàng.
Hắn mặc cho bàn tay to của mình không chút kiêng kỵ vỗ về chơi đùa vú trắng mềm của nàng, đầu vú phấn hồng nho nhỏ trở nên cứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như quả táo, thật mê người.
Linh Hương cắn chặt lấy môi dưới, lại vẫn phun ra hơi thở ngọt ngào nhưng đứt quãng.
Còn kiên trì! Cô gái nhỏ này lại cố chấp như vậy! Lạc Uy thân là nam nhân, tự ái bị đả kích, bàn tay to của hắn càng thêm dùng sức vuốt ve, trên da thịt trắng như tuyết để lại dấu tay của hắn, trông thật điềm đạm đáng yêu.
Hắn đau lòng cúi đầu há mồm ngậm chặt đầu vú nho nhỏ của nàng. "Xem ra rất ngon miệng. . . . . . Nàng xem nàng cũng đã cương như thế này. . . . . ."
"Câm mồm !"
Hắn lại cười ha ha, sau đó chuyên tâm vùi đầu vào ngực của nàng, tận tình liếm láp đầu vú nho nhỏ, một tay kia cầm lấy vú còn lại, tròn trịa, vừa dùng lực vừa sử dụng kỹ xảo vuốt ve, làm cho nàng vô cùng hưng phấn.
"Thoải mái thì kêu ra."
"Không!" Nàng tức giận nói, trên thực tế nàng rất muốn kêu to. Từ đầu vú truyền tới khoái cảm giống như dòng điện xuyên qua sóng lưng của nàng, rất nhanh, trên người nàng liền phát ra màu đỏ mê người.
Bàn tay to của hắn chậm rãi đi xuống, đi tới giữa hai chân của nàng, khi hắn bú mút quả đào tiên thì ngón tay cũng đồng thời chầm chậm trượt vào. . . . . .
“Này. . . . . ."
Đầu ngón tay hắn đưa vào trong hoa kính ướt át của nàng, bắt đầu thăm dò lấy vật gì trân quý, dường như từ từ đem nó kéo ra, bên trong lập tức truyền ra từng tiếng ẩm ướt mập mờ, ngón tay thon dài của hắn lại rút ra đâm vào, hưởng thụ cảm giác vách tường mềm mại trong huyệt căng chặt co rút lại.
"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Hàm răng Linh Hương cắn chặt lấy, lại không thể khống chế được tự hơi thở phát ra tiếng thở gấp.
Hiểu nàng có phản ứng, đầu ngón tay hắn tiếp tục vỗ về chơi đùa, ngón tay cái đồng thời trêu chọc hạch nhỏ nhạy cảm, vì vậy ái dịch không ngừng tràn ra, ướt sũng.
"Ngươi. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ." Linh Hương cũng không chịu nổi nữa, mở miệng cầu xin tha thứ, toàn thân nàng bị trêu ghẹo, thật rất muốn nhúc nhích, nhưng nàng bị điểm huyệt, không cách nào cử động.
Lạc Uy cũng cảm thấy không có nàng đáp lại thật sự không có ý nghĩa, cho nên quyết định giải huyệt đạo của nàng, nhưng mà lúc hắn xuống tay nàng lại không biết, đợi khi nàng phát hiện mình có thể cử động thì bàn tay của hắn đã mở bắp đùi của nàng ra, để cho hai chân nàng đặt lên hai vai của hắn, kể từ đó hắn liền có thể tận tình thưởng thức tư vị của nàng.
"Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm cái gì?"
Linh Hương cuối cùng cũng phát hiện mình có thể động, mới muốn giãy giụa, không nghĩ tới hắn lại hôn vào nơi đó, khoái cảm tới giống như điện giật làm nàng vừa mềm vừa tê nằm lại tại chỗ, đôi tay nắm lấy hai bên gối đầu, cái miệng nhỏ bật ra từng tiếng rên mê người.
Hắn tham lam mút lấy ái dịch của nàng, nàng chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng xuyên thẳng thẩm thấu sâu trong hoa tâm.
"A. . . . . . Không nên như vậy. . . . . ."
Hắn coi như không nghe thấy lời cầu khẩn của nàng, chỉ muốn chinh phục nàng, để cho nàng hiểu là nàng không cách nào kháng cự hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận hắn, hơn nữa là thương hắn.
Hắn ngẩng gương mặt tuấn mỹ của mình lên đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, bàn tay đem người nàng đặt lại ngay ngắn, nàng cảm thấy có vật gì đó thật to, thật là nóng ở trước tiểu huyệt của nàng.
"A. . . . . ." Nàng không nhịn được bật ra khát vọng, tay nhỏ bé vốn nên đẩy hắn ra giờ thì ngược lại vòng ra sau gáy của hắn, siết chặt.
"Để cho ta yêu nàng, bảo bối, nàng biết chính nàng cũng muốn." Hắn dùng dục vọng nóng bỏng qua lại lề mề ở lỗ huyệt nàng.
"Không. . . . . . Không cần hành hạ ta. . . . . . Cho ta. . . . . . Người ta muốn ngươi. . . . . ." Nàng đã bị khát vọng trong cơ thể hành hạ đến không cách nào ứng phó, chỉ có thể yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào cầu khẩn.
Cả người Linh Hương say sưa ngọa nguậy dưới thân Lạc Uy, việc đi chầm chậm này, hại hắn thiếu chút nữa là nổi điên.
Nhất định là không thể ah...! Nếu còn chưa có tiến vào mà tiết, thì phí công nhọc sức. Thế là hắn không nói hai lời nắm eo thon nhỏ của nàng, dưới thân dùng sức, đem côn gậy của mình đâm thật sâu vào trong cơ thể nàng!
"A. . . . . ."
Linh Hương cảm thấy hắn giống như là muốn xuyên thấu nàng, tựa như tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
Thật là quá tuyệt vời. . . . . . Hắn đang kéo ra đưa vào trong cơ thể nàng, cảm giác thật sự là rất thoải mái, mỗi một lần cũng là xâm nhập thật sâu. . . . . .
"A. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . . Đúng. . . . . . Chính là như vậy. . . . . ." Hai tay nàng vô lực vây quanh lấy gáy của hắn, eo nhỏ nhắn say sưa nghênh hợp lắc lư.
Nhìn nàng mất hồn cùng với thanh âm rên rỉ, kèm theo bộ dáng yêu mị ở dưới thân hắn, Lạc Uy vô cùng hưng phấn, càng như dã thú kích cuồng chạy nước rút.
"Uy. . . . . . A. . . . . . Ngươi thật giỏi. . . . . . A. . . . . . Yêu ta. . . . . ." Linh Hương phóng đãng hô to, mỗi một lần hắn tăng tốc mãnh liệt đều đưa nàng lên chín tầng mây, rất sảng khoái.
Bàn tay của hắn đồng thời không ngừng vuốt ve ở trên đầu vú nho nhỏ ửng hồng của nàng, ngắt kéo, nửa người dưới lại là một hồi cuồng nhiệt, làm nàng thở không thông, không chịu nổi hai thế công cùng lúc.
Lạc Uy rất vui sướng hưởng thụ cùng nàng giao hoan, lúc đó vừa chân thật vừa tràn đầy khoái cảm.
"Không được á. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ bất tỉnh . . . . . ."
"Bất tỉnh cũng không cần sợ, có ta ở đây!" Bàn tay to của hắn bao vây lấy thân thể mềm mại của nàng, một lần lại một lần giống như là hướng nàng biểu thị công khai, nàng là thuộc về một mình hắn.
Linh Hương kéo đầu của hắn xuống, nhẹ nhàng hôn lấy hắn, làm hắn nhất thời mất tâm thần, cứ như vậy ở trong cơ thể nàng tiết ra.
Mệt quá. . . . . . Linh Hương không một chút có suy nghĩ muốn cử động, ngay cả muốn cùng hắn tính sổ về hành vi quá đáng mới vừa rồi cũng đã quên.
Lạc uy cũng nhắm hai mắt từ từ bình phục cảm xúc mới vừa kích tình xong, nhân tiện cẩn thận ôm lấy nàng, côn gậy vẫn ngủ say trong người nàng.
"Ngươi thật yêu ta sao?" Nàng đột nhiên hỏi.
"Ừ!"
Lúc này Linh Hương hài lòng rúc vào trong ngực của hắn, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, một bộ tiểu nữ nhân tra hỏi: "Yêu bao nhiêu?"
"Rất Yêu."
"Rất yêu là yêu đến mức nào?"
Hắn thích bộ dáng nàng nhu thuận rúc vào trong ngực hắn như vậy, không cùng hắn cãi vả cũng sẽ không làm cho hắn khó chịu, chỉ cho hắn vô hạn ấm áp cùng cảm giác hạnh phúc.
"Yêu rất nhiều."
Thấy hắn vẫn không chịu nói ra, nàng ngẩng đầu lên, cả người giạng chân ở trên người của hắn, đôi tay nhẹ nâng lấy hắn khuôn mặt dễ nhìn, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng hôn hắn.
Hắn không nhịn được phát ra một tiếng than nhẹ. Đây là đang nằm mộng sao?
"Tiểu Hương. . . . . ."
"Ta nghĩ, có lẽ ông trời đưa ta tới nơi đây chính là muốn ta gặp ngươi, mệnh chúng ta là định đi chung nhau." Nàng vừa nhẹ giọng nói, vừa chậm rãi đung đưa eo nhỏ nhắn.
"Nàng. . . . . ." Hắn cảm thấy bụng dưới một hồi tê dại, bởi vì nàng đang dùng hoa nguyệt mềm mại giữa hai chân nhẹ nhàng ma sát dục vọng hắn vốn đang ngủ say.
Rất nhanh, côn gậy của hắn dựng thẳng lên!
"A! Ngươi. . . . . ."
Nàng giật mình, mới nghĩ thử đứng dậy xem một chút, vậy mà hắn đã không chịu nổi.
"Không! Không cho phép nàng rời ta bây!" Hắn ngăn cản nàng.
"Nhưng là. . . . . . A!"
Hắn lập tức tiến sâu vào trong cơ thể nàng, lấp chặt, làm nàng nhịn không được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
"A. . . . . . Uy. . . . . ." Nàng vong tình rên rỉ ra tiếng.
"Ta ở đây, nàng cảm nhận được không?" Hắn khàn khàn thì thầm, hơn nữa ở trong cơ thể nàng mà chậm rãi kéo ra đưa vào, bàn tay to của hắn cũng bóp lấy hai vú trắng mềm của nàng, bừa bãi lại dịu dàng vuốt ve lấy, còn dùng ngón trỏ bóp nhẹ đầu vú hồng đã sớm trở nên cương cứng.
Dòng điện từng đợt vọt qua tứ chi bách hải của nàng.
"Uy. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Người ta cũng bị ngươi làm hư. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Ngươi thật là hư. . . . . . Ngươi cố ý sao?"
Linh Hương không ngừng phát ra tiếng rên mê người, đủ để khiến nam nhân biến thành dã thú, thậm chí càng thêm tràn đầy tính xâm lược và tàn bạo, tính cầu xin tha thứ cùng yêu kiều, nàng bị hắn cuồng bạo đoạt lấy làm cho thở gấp liên tiếp, cả người hứng lấy không biết ca cao trào. . . . . .
"Uy. . . . . ." Nàng mê loạn kêu to, hai tay trắng noãn vòng chắc qua gáy của hắn, vong tình nghênh hợp hắn, làm hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn. . . . . .
"Cái người này, đúng là tiểu yêu tinh muốn mạng người!"
Nàng nhiệt tình phản ứng khiến Lạc Uy điên cuồng, càng thêm mãnh liệt ra vào thân thể nữ nhân phía dưới.
Kích tình mãnh liệt rất nhanh cuốn sạch hai người, ở trong cơ thể Linh Hương từng trận co thắt tuyệt vời, giật giật, Lạc Uy đem mầm móng nóng rực hoàn toàn dâng hiến cho nàng. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...