“Kim cô nương chỉ cần nghĩ ngơi nhiều, tâm tình không nên lên xuống quá mức, như vậy được rồi.”
Lão đại phu dặn dò cẩn thận, hại Linh Hương rất muốn nói với hắn, muốn cho tâm tình nàng bình tĩnh, cách duy nhất sợ rằng chỉ có làm nam nhân trước mặt nàng biến mất mà thôi.
"Tốt, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt." Lạc Uy làm ra vẻ không thể chối từ mà nói.
Làm gì phải ra vẻ bị người nhờ vả? Đối phương cũng không phải là ba nàng, mà tạo ra bầu không khí như chuẩn bị xuất giá, làm nàng có chút dở khóc dở cười.
"Lạc Minh Chủ, lúc nào thì có thể uống rượu mừng của ngươi đây?" Lão đại phu cười tít mắt nói, lại còn nháy mắt với Lạc Uy.
Mặt Linh Hương đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn hai người, trong đầu thì suy nghĩ lung tung. Rượu mừng? Hắn muốn cưới ai?
"Lão đại phu, còn sớm. . . . . ."
"Không còn sớm, lấy vợ là chuyện tốt, giống như gần đây, khí hậu ban đêm càng ngày càng lạnh, nếu như có người cùng ngươi ngồi ở trước bàn ăn cơm nóng hổi, cũng có thể nói một chút chuyện gì đó, buổi tối ngủ cũng có cái gì đó ấm áp mà ôm, quan trọng nhất là đứa trẻ. . . . . . Lạc Minh Chủ không phải vẫn rất muốn có một đứa bé sao?"
Đúng vậy! Hắn rất muốn, mỗi lần khi hắn cố gắng làm việc, cũng sẽ nghĩ đến mình nỗ lực hết thảy mọi việc là muốn cho ai tới thừa kế, còn có võ công độc phái của hắn sẽ truyền cho ai.
Đúng vậy, hắn vẫn muốn một đứa bé, muốn đời sau của hắn. Hắn lấy mỉm cười để trả lời, ánh mắt còn liếc Linh Hương một cái.
Khó hiểu, hắn muốn đứa bé, thì nhìn nàng làm cái gì? Chẳng lẽ muốn nàng sinh?
Không! Không thể nào! Linh Hương nghĩ thầm.
"Vậy chúng ta cáo từ trước!" Lạc Uy nói.
"Thỉnh Minh Chủ lại đây một chút!" Lão đại phu kéo Lạc Uy đến bên cạnh nói thầm vài câu, Linh Hương vểnh dài lỗ tai cũng nghe không được bọn họ nói những gì.
Ghê tởm! Bọn họ không biết lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo sao? Thiệt là!
"Tốt lắm! Chúng ta có thể rời đi, ta dẫn ngươi trở về. . . . . ."
"Không cần! Ta không muốn về nhà." Nàng bĩu môi, không có để ý tới mình dùng chữ "Nhà" ra nói.
Nhưng Lạc Uy thì có chú ý tới, trong lòng cũng nổi lên luồng nhiệt ấm áp.
"Được, vậy nàng muốn đi đâu?" Hắn cưng chiều nói.
"Không được!"
"Aaaah. . . . . ."
"Không được chính là không được!"
"aaaah. . . . . . aaaah. . . . . . aaaah. . . . . ."
"Dù nàng có gào thét đến ba ngày ba đêm, cũng vậy thôi, không được chính là không được!"
Linh Hương mở to mắt, ra sức trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt độc tài tới cực điểm:
"Tại sao?"
"Nào có nữ nhân đi dạo thanh lâu? Rất kỳ cục rồi!"
"Tại sao không được? Ngươi dẫn ta đi là được mà!"
"Vậy càng kỳ cục! Nào có nam nhân đi dạo thanh lâu còn mang nữ nhân của mình chứ?" Tiểu nữ nhân này, rốt cuộc là trong óc đang suy nghĩ gì đây!
"Nếu không ta có thể nữ giả nam trang." Nghe nói Đường triều, nữ tử thanh lâu rất là xinh đẹp, một so với một còn đẹp hơn, hơn nữa còn rất có tài nghệ, ngâm thơ làm câu đối không coi là gì, còn có thể đánh đàn, gảy tỳ bà. . . . . Ái chà! Dù sao cũng sẽ có rất nhiều, nàng thật tò mò!
"Không được chính là không được!" Lạc Uy vẫn chỉ có những lời này.
Linh Hương trề môi hơn nửa ngày: "Ngươi rõ ràng nói ta muốn cái gì, ngươi cũng sẽ làm!"
"Cái này không tính."
"Hay là. . . . . ." Nàng trưng ra bộ mặt chất vấn: "Ngươi có bạn lâu năm ở nơi đó?"
"Ngươi đừng nói bậy!"
Nhìn gương mặt tuấn tú của hắn thoáng ửng đỏ. Hừ! Bị nàng nói trung cho nên có bộ dạng đó!
Linh Hương dùng sức hít một hơi, sau đó nói: "Được rồi! Nếu như ngươi thành thật nói cho ta biết, ta đây sẽ không đi."
Lạc Uy nhìn nàng chăm chú, trong lòng có thanh âm nói với hắn không nên nói ra , và chuyện cùng Thu Liên cũng đã sớm qua đi.
"Nói đi! Không thì ngươi mang người ta tới cho biết, cho biết tí thôi mà!" Nàng dán lên lồng ngực của hắn, ngón tay nho nhỏ lượn quanh vẽ vòng tại lồng ngực cường tráng, thi triển mỹ nhân kế với hắn.
Nàng ra chiêu nũng nịu, lại có thể làm hắn ngoan ngoãn nói ra: "Cũng không tính là bạn lâu năm, chỉ là bằng hữu nói chuyện hợp ý một chút thôi. . . . . ."
"Tên gọi là gì vậy?" Giọng nói của nàng ngọt hơn.
"Thu Liên."
"Tên nghe hay đó! Đầu tiên là Mai nhi, giờ là Thu Liên, Lạc Đại Minh Chủ, diễm phúc của ngươi thật không ít à!" Nói xong, nàng liền dùng sức đẩy hắn ra, tức giận đi thẳng về phía trước.
Trên đường cái người đến người đi rất náo nhiệt, nhưng mà vẻ mặt của Linh Hương thật là khó coi tới cực điểm, chỉ là nam nhân đi ở phía sau nàng sắc mặt cũng là cực kỳ không tốt .
Nữ nhân này quá gian trá rồi ! Cư nhiên dùng mỹ nhân kế hại hắn trúng chiêu, càng đáng giận là hắn, biết rõ đây là một gian kế nhưng vẫn trúng kế.
Đáng ghét!
"Tiểu Hương, đợi đã nào...!"
Không đợi, không đợi! Không cho đi cùng á! Không ngờ nhìn dáng vẻ hắn, chính nhân quân tử như thế, nhưng lại khắp nơi lưu tình.
Lạc Uy nổi giận bước nhanh đi lên, kéo nàng lại, ép nàng đối mặt hắn.
"Là chính nàng thích hỏi!"
"Đúng! Tính ta đê tiện đấy, được không?"
"Việc này và đê tiện thì có quan hệ gì?"
"Đúng vậy! Muốn lên bảng xếp hạng, ta nghĩ ta còn thua ngươi!"
Trong nháy mắt đó, nàng cho là hắn sẽ dùng Thiết Sa chưởng từ cái đầu nhỏ của nàng đánh xuống, như vậy nàng tuyệt đối sẽ chết thẳng cẳng.
Nhưng mà, hắn cũng không có đánh nàng, chỉ là đột nhiên đưa tay ôm nàng, vùi đầu vào trong mái tóc mê người của nàng, chỉ nghe hắn lẩm bẩm nói: "Ta đối với nữ nhân dịu dàng động lòng người luôn luôn rất ưa thích."
Cả người nàng chợt cứng ngắt, vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn chẳng những không thả, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Nàng hiểu, hắn là muốn ôm chặt nàng cho đến chết, không sai, sử dụng cái ôm của hắn ép chết nàng, nhất định là hắn có chủ ý này, nhất định là đấy! [Ni: úi zời ơi chị hai, sức tưởng tượng khá là phong phú =)) ]
"Nàng muốn đi, ta liền dẫn nàng đi!"
"Cái gì?"
Đột nhiên, hắn mở miệng nói ra câu này, làm nàng như Trượng Nhị Kim Cương không sờ được đầu, chỉ có thể như cô gái nhỏ bị hắn kéo đi.
"Muốn đi đâu? Ngươi buông ta ra!"
Hắn không có trả lời nàng, chỉ kéo nàng đi tới trước một nhà to lớn nằm ở trong ngõ hẻm, tấm biển phía trên nhà lớn có đề ba chữ "Xuân Hoa lâu".
Đây chính là nơi mà vừa rồi Linh Hương vẫn rầm rì muốn tới để cho biết.
"Vào thôi!"
"Không cần!"
Hắn chợt dừng bước, mặt không biểu tình, quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng: "Không cần?"
Tự nhiên lúc này, nàng không có dũng khí đối mặt với cái người tên là Thu Liên kia, nàng sợ sau khi nhìn thấy đối phương, sẽ không cách nào xóa đi hình ảnh trong lòng rằng Lạc Uy từng có nhiều nữ tử khác. Chỉ dùng tưởng tượng thôi mà nàng đã không chịu nổi chứ nói chi là thấy.
"Không cần? Nàng không phải muốn đi vào sao?" Hắn kéo nàng, nàng lại ra sức vùng vẫy.
Nàng lắc đầu mãnh liệt: "Không cần!"
"Đừng tưởng rằng ta cưng chiều nàng, thì nàng có thể muốn làm gì thì làm." Hắn trừng nàng.
Nàng cũng không chịu yếu thế mà quay lại trừng hắn, thật ra thì rất chột dạ.
Thì ra là đối với hắn, nàng cũng không phải không rung động. Nàng rất quan tâm, hơn nữa còn là vô cùng quan tâm.
"Ta nào có?"
"Nàng có, nàng mắng ta đê tiện!"
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Người ta nhất thời tức giận thôi!" Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, huống chi nếu như nàng mắng hắn đê tiện, vậy mình thích hắn thì càng không phải là. . . . . .
Thích? Trong đầu nàng mới vừa nghĩ đến hai chữ này sao?
Có không? Nàng thích hắn sao?
Có lẽ có một chút đi! Nam nhân xuất sắc như hắn vậy, nữ nhân nào mà không dễ dàng yêu hắn. . . . . .
Yêu? ! Nàng mới vừa có nghĩ đến cái chữ yêu này sao? Có không? Không phải mới vừa phát hiện là mình thích hắn, làm sao lại trở thành yêu rồi? Có phải quá nhanh hay không?
Lạc Uy vẫn lẳng lặng nhìn kỹ nàng, không hiểu mặt của nàng lại có thể lúc xanh lúc đỏ như vậy, thay đổi thất thường, thật không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ là, nàng thật rất có khả năng tức chết hắn. Nàng cũng đừng mơ tưởng như vậy mà né hắn, tránh hắn, cự tuyệt hắn.
Hắn đưa ra hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng: "Hiện tại, ta thích là một tiểu yêu tinh từ trên trời giáng xuống, dù cho nàng luôn khẩu thị tâm phi, lão nguyệt hành hạ ta, cho rằng như vậy là có thể trốn tránh cảm tình nàng đối với ta."
"Đừng tưởng rằng bộ dáng như vậy là có thể lừa ta nói ta yêu ngươi!"
Oách! Thảm rồi! Nàng lại có thể ở trước mặt Đại Ác Ma nói ra lời bán đứng tâm, thế này xem ra nàng á khẩu không trả lời được rồi.
"Ta muốn đi về!"
"Được."
Thật lạ nha, hắn lại có thể không thừa cơ hội mà bỏ đá xuống giếng, toàn lực ép giết nàng, ép nàng nói rõ ràng, giải thích rõ ràng, ngược lại nắm tay nàng, kéo nàng đi về phía Lạc Thiên Bảo.
Dọc đường đi, hắn không có mở miệng, nàng cũng không dám hé răng.
Vào cửa chính Lạc Thiên Bảo, Linh Hương phát hiện Giang Vân đứng một mình nhìn lá trên cây Mao Mao Trùng, vừa thấy hai người vào cửa, hắn giống như một đứa trẻ ở nhà chờ ba mẹ về mà nhảy dựng lên, vọt tới hướng hai người.
"Lão đại! Tiểu Hương. . . . . ."
"Giang đại ca. . . . . ."
Nàng mới nghĩ tiến lên nghênh đón, lại bị nam tử bên cạnh chặn lại và kéo ra phía sau, cố ý dùng cơ thể cao lớn cường tráng ngăn giữa nàng và Giang Vân.
"Làm cái gì?" Lạc Uy tức giận quát Giang Vân.
"Ta muốn tìm. . . . . ." Hắn đưa ngón tay thon dài ra thành thật mà chỉ bóng dáng nhỏ nhắn phía sau Lạc Uy.
"Nàng không rãnh!" Nói xong cũng không cho Giang Vân có cơ hội nói tiếp, nhìn dáng vẻ Lạc Uy như một con Sư Tử Cái bảo vệ Sư Tử Con, không cho phép bất kỳ người khác phái đến gần, nhất là hắn, người Linh Hương từng chính miệng thừa nhận qua nàng thích hắn.
Ngụ ý, Giang Vân liền từ huynh đệ tốt của hắn xuống cấp trở thành tình địch.
Linh Hương đứng ở sau lưng cao lớn của Lạc Uy, giống như con ếch nhảy nhảy, chỉ là chân của nàng quá ngắn, cho nên không nhìn thấy Giang Vân.
"Giang đại ca, ngươi tìm ta có chuyện gì à?" Nhảy hơi mệt chút, nàng định đem Lạc Uy biến thành vách tường, đến cách không kêu gọi đầu hàng.
"Ta muốn hỏi ngươi một chút về chuyện trước đó có nói với ta, kết quả như thế nào?"
Chuyện? Chuyện gì? Thảm, nàng quên.
"Chuyện gì?" Vẻ mặt Lạc Uy lạnh đến kinh người. Cô gái nhỏ này với tiểu tử Giang Vân kia có bí mật gì mà hắn không biết sao?
"Vách tường" chẳng biết lúc nào quay mặt lại, hại nàng lập tức nghênh đón vẻ mặt lạnh như băng đó, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
"Ta. . . . . . Ta không biết!" Nàng ngơ ngác lắc đầu một cái, ngay sau đó ra vẻ xung phong nhận việc mà nói: "Không sao! Ta đi hỏi rõ ràng, chút nữa nói cho ngươi biết."
Nàng mới nghĩ đi về phía Giang Vân, liền bị Lạc Uy nhẫn tâm ngăn trở.
"Không cần!"
"Aah!" Linh Hương không khỏi khẽ kêu một tiếng.
Lạc Uy bỏ lại câu này liền bắt lấy nàng, xách giống như bắt một con gà con, đi nhanh về hướng phòng của hắn.
"Lão đại, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Giang Vân tức chết, "Ngươi thật trọng sắc khinh bạn?"
Chỉ thấy Lạc Uy dừng lại trước cửa phòng, cũng không quay đầu lại nói: "Không sai, hiện tại ta muốn cùng nàng thân mật, ngươi có thể đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...