“Ngươi không nên đối xử với nàng như vậy!”
Lạc Uy bước ra cửa phòng một bước liền bị Giang Nam chặn lại, hắn không xuất hiện thì không sao, vừa xuất hiện, lòng ghen ghét của Lạc Uy liền dâng lên.
“Ta cảnh cáo ngươi, không cho phép tới gần nàng! Không phải ngươi luôn miệng nói nàng là yêu nữ, ngươi không thích nàng, vậy ngươi nên cứ như thế!”
Chu cha! Người này, cơn tức thật rất lớn, xem ra hắn đối với Linh Hương là thật. Điều này làm sao có khả năng?
“Vậy ngươi thì có lý do có thể đưa ra nanh vuốt với nàng? Ngươi không biết giọng nàng kêu có bao nhiêu là thê thảm đâu! Để cho người ta nghe đều ….”
“Ngươi đau lòng?”
“Ta…nào có!”
Lạc Uy không để ý tới hắn, nghĩ đến Linh Hương lại còn nói thích cái tên nam không ra nam này, lại còn rất giống nữ nhân, nhưng là nam nhân, hắn nghĩ tới đó thôi đã muốn giết người.
Giang Nam lần nữa phát hiện Lạc Uy rất không đáng yêu, hắn cảm thấy mình rất thiệt, ngày trước sao lại yêu thích hắn ta như thế.
“Ngươi làm gì?” Lạc Uy ngăn Giang Vân lại.
Giang Vân là muốn vào trong phòng xem Linh Hương một chút, không biết hiện tại nàng có bao nhiêu thê thảm, trải qua một đêm đáng sợ, nhất định cần người an ủi, nhưng hắn lại bị một nam nhân hung ác chặn ở phía trước, không cho hắn đi vào cũng không quan trọng, ai ngờ còn tỏ ra bộ dáng muốn đè bẹp người.
“Ta muốn vào xem nàng….”
“Không cần!” Lạc Uy nói như đinh đóng cột.
“Lão đại!”
“Ta quyết định cưới nàng, sau này nàng sẽ là đại tẩu của ngươi, ngươi đừng mơ tưởng đến nàng, không nên có ý nghĩ đó! Bây giờ, mau cút đi!”
“Cái gì?” Giang Vân nghĩ cũng không kịp nghĩ, cả người đã bị Lạc Uy đẩy ra, thiếu chút nữa ngã xuống như chó ăn chè.
“Người đâu! Canh ở cửa, phái An thẩm đưa nước ấm và quần áo sạch tới, chuẩn bị tốt, giữa trưa ta muốn cùng Kim cô nương dùng bữa.”
Bỏ lại một câu như vậy, Lạc Uy liền bước nhanh rời khỏi, chỉ để lại Giang Vân một mình ngơ ngác đứng tại chỗ.
Lão đại, ta đối với Kim cô nương không hề có ý nghĩ không nên nào, người ta có ý nghĩ không nên cũng chỉ với ngươi đó! Lão đại……huhu! Ngươi thật vô tình, Giang Vân ở trong lòng kêu gào.
Linh Hương được trang điểm rất xinh xắn, rất giống với bé gái Trung Quốc siêu khả ái, mà nàng hiểu được vị phụ nhân trung niên gọi là An thẩm này là đang dốc lòng trang điểm sửa soạn cho tân nương tử, ở trong khoản thời gian ngắn, đem nàng từ trên giường vực dậy, bắt nàng mặc đồ thật đẹp, tất cả cũng là vì đem nàng hiến cho vị hoàng đế ở nơi này.
Mặc dù như thế, Lạc Uy cũng đừng hòng phá hủy nàng, hắn chỉ có thể sử dụng bạo lực chiếm đoạt thân thể thiếu nữ mềm mại mê người của nàng, không hề đại biểu hắn có khả năng tùy ý đoạt lấy trái tim thiếu nữ hồn nhiên lãng mạng của nàng.
Linh Hương hất cao cằm, ra vẻ công chúa cao cao tại thượng xuất hiện ở trước mặt Lạc Uy, dù cho cả người nàng đau nhức, lại còn rất muốn đi ngủ.
Thật khó hiểu….Đêm qua vật lộn nàng cả một đêm, nhưng tinh thần hắn lại rất tốt, thể lực nam nhân này có phải rất tốt không?
“Ngồi đi, bao tử nàng hẳn là rất đói rồi!” Lạc Uy ôn nhu lại săn sóc, một chút cũng không có như đêm qua, bá đạo không phân rõ phải trái.
“Ngươi đừng ở đó giả mù sa mưa(*)!” Nàng cao ngạo nói (* giả mù sa mưa: giả bộ, vờ vĩnh.)
“Ta là quan tâm nàng.”
Đáng ghét! Nhìn hắn đẹp trai đến không chịu được, hại nàng vốn rất muốn tỏ ra tức giận với hắn, hình như cũng vơi đi chút ít.
“Ta không cần sự quan tâm của ngươi!” Nàng không cảm kích.
“Không nên ép ta tức giận.”
Nghe được giọng nói ôn nhu lạnh lùng của hắn, Linh Hương liền ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không thể nào! Thân thể của nàng lại có thể ngoan ngoãn nghe lời trước mệnh lệnh của hắn, nàng tuyệt đối không chấp nhận chính mình là loại không có gan dạ.
Chẳng qua, ăn cơm hoàng đế quan trọng hơn, gần đây bao tử luôn không nghe theo mình, cho nên nàng quyết định ăn cơm no, sau đó hãy cùng hắn tính toán sổ sách.
“Tới.”
“Không cần!” Hắn lại muốn gắp thức ăn giúp nàng, nhưng nàng không cảm kích, tay nhỏ cầm chén né tránh, không cho đồ hắn gắp tiến vào trong chén nàng.
Ánh mắt Lạc Uy một mực dán trên thân thể nàng, ánh mắt nóng bỏng như vậy, sâu không lường được, nàng mới không cần để ý tới hắn, chỉ cúi thấp đầu ăn cơm rất tự nhiên.
Tuy nhiên, hắn làm người ta vô cùng phân tâm, hơn nữa nàng đã là người của hắn, mặc dù không phải nàng cam tâm tình nguyện, vì thế hận hắn cũng là đương nhiên.
Lạc Uy không tiếp tục gắp thức ăn cho nàng nữa, chỉ rót ly rượu ình, rồi mới từ từ nhấm nháp, ánh mắt vẫn nhìn nàng chăm chú.
Hắn thích nhìn thì cho hắn nhìn đã đi! Dù sao nàng cũng rất bình tĩnh, sẽ không bị hắn làm ảnh hưởng, chiến tranh lạnh là nàng giỏi nhất.
“Muốn uống thử rượu ngon lâu năm không?”
“Được đấy, được đấy….” Nàng bất giác vươn tay đoạt lấy, liền lập tức rút tay về.
“Ta không cần!” Nàng còn đang giận hắn.
“Vậy nàng muốn uống gì?” Hắn dằn lửa giận trong lòng xuống, nhỏ giọng hỏi.
“Ta muốn uống trà xanh, bỏ chút đường….Aiz! Ta muốn uống sẽ tự mình lấy, không cần ngươi ra vẻ gà mẹ!” Nàng lập tức ngậm miệng, rồi mới cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Nhớ kỹ, trăm ngàn lần không được bị hắn ảnh hưởng.
Hắn im lặng uống cạn ly rượu, rồi rót tiếp một chén, nhân tiện nhắc nhở nàng: “Cơm vẫn còn, không phải lo lắng, không có ai tranh giành với nàng.”
Mặt nàng hơi hơi ửng hồng, rồi sau mới ấp úng nói: “Ta rất đói. Ngày hôm qua, ngươi cũng không để cho ta ngủ, chúng ta làm cả đêm cũng cần phải ngủ, ngươi…..Ngươi đừng hòng ngăn cản ta đó!” Câu cuối cùng, nàng hất cằm lên, nói rất hợp lý hợp tình, rồi nàng mới phát hiện chính mình vừa rồi nói ra lời đáng sợ gì. Xem nè, nhất định hắn sẽ nói ra lời càng làm nàng không chịu nổi.
Quả nhiên------
“Được đó! Ta ngủ cùng nàng.”
Nghe vậy, mặt nàng càng thêm đỏ.
“Ai….Ai muốn ngủ cùng ngươi hả?” Chết tiệt, nàng đang cà lăm sao?
“Nàng chứ ai!”
Hắn lại có thể bày ra dáng vẻ đương nhiên, thật sự là làm cho người ta phát cáu mà!
Nhưng mà, nàng có biện pháp để đối phó.
“Kỳ thật ta sẽ không đem hành vi không bằng cầm thú của ngươi đêm qua để trong lòng, ta sẽ xem như là bị quỷ đè giường.”
Trên thực tế cuối cùng, là đổi lại nàng xâm phạm hắn. Nghĩ đến hành vi chính mình phóng đãng như vậy, thật sự là rất xấu hổ.
“Nàng nói lại lần nữa xem!” Hắn cứng giọng hỏi, chén trong tay cũng dừng ở bên môi, đáy mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
“Đúng đấy! Đừng ngại, ngươi không cần quá để ý ta, dù sao lần đầu tiên….Ta cũng sớm hơn 20 tuổi, trong các bạn cùng lớp, chỉ có ta vẫn còn là xử nữ, ta đều bị chê cười, vừa vặn ngươi….Dù sao tất cả mọi người cũng đều là người trưởng thành rồi, phải thành thục một chút, chơi đùa cũng tốt….”
“Rầm!” Đột nhiên hắn đem ly rượu đặt trên bàn thật mạnh, dọa nàng nhảy dựng lên: “Nàng nói cái gì?”
“Trung…tiếng Trung Quốc đó….”
“Nàng----“
“Ngươi lại muốn khi dễ ta sao? Cho rằng nơi nơi đùa giỡn, tàn nhẫn hung ác là thiên hạ vô địch sao? Ta nói cho ngươi biết, ta không sợ ngươi.” Khi cần thiết nàng có thể dùng cả tay chân, răng nanh của nàng ngày thường đều bảo dưỡng rất tốt, rất chắc chắn.
Tiểu nữ nhân này làm hắn vừa yêu vừa hận, đổi lại là những người khác, hắn đã sớm ném ra ngoài, đâu cần phải nhỏ giọng mềm mại cùng nàng dùng bữa, giúp nàng gắp thức ăn……
Chỉ là……Nhìn gương mặt đỏ rực như trái táo của nàng, bất chấp tất cả mà phản kháng hắn như vậy, rõ ràng cả người run rẩy không ngừng, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.
Trời ạ! Thật là quá đáng yêu.
Bộ dạng của nàng thật sự rất đáng yêu, hơn nữa, đôi mắt kia dường như có thể nói, và ngay từ đầu hắn đã cho rằng môi nhỏ rất khêu gợi, còn có cái cằm khéo léo quật cường kia, cộng thêm quần áo mới trên người nàng, càng làm nàng giống như một đoá hoa nở rộ vào sáng sớm tinh mơ, Tiểu Hoa đáng yêu.
Nhớ tới tối hôm qua, nàng ở trong lòng hắn rên nhẹ, dáng dấp thật yêu mị. Hắn liền nghĩ muốn cùng với nàng gắn bó lần nữa, tiếp tục yêu thương nàng thật tốt, nhưng là hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng lại có thể ở trước mặt hắn nói mọi người vui đùa một chút cũng tốt.
Nàng lại có thể tuỳ tiện như vậy? Thật sự là hơi quá đáng!
Hắn đứng lên, Linh Hương bất giác khẩn trương, bàn tay to của hắn đặt trên vai nàng, sau đó nắm chặt, ép nàng nhìn thẳng vào hắn.
“Ý của nàng là ta có thể đùa giỡn nàng, nàng cũng có thể mặc ta tuỳ ý chơi đùa, cũng không cần chịu trách nhiệm gì?” Giọng nói của hắn hàm chứa sự nghiêm khắc làm người ta sợ hãi.
“Đâu có? Có vẻ như ngươi hiểu lầm ý của ta.” Nàng không thích chính mình mở miệng nói, lời nói tới miệng lại phát run.
“Nếu không phải thế, thì ý của nàng là gì?”
“Ý là nói mọi việc tối hôm qua, ta hi vọng ngươi có thể quên, bởi vì ta tha thứ cho ngươi rồi.”
“Tha thứ cho ta? Nàng…..” Hắn nhìn nàng thật chăm chú, lại hỏi một lần nữa: “Tha thứ cho ta?”
Cái đầu nhỏ gật gật: “Không sai, nếu không ta còn có thể làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cưới ta?”
“Nếu đúng là như vậy?” Hắn ném bom ra, muốn nhìn đối thủ làm sao đón nhận một câu như thế, đủ để tan xương nát thịt.
Nàng sửng sốt một chút, chợt bật cười: “Có điều, ta sẽ không gả cho ngươi.”
“Tại sao? Bởi vì trong lòng nàng vẫn chưa quên được người nam nhân kia? Hay là nàng còn vọng tưởng có thể cùng Giang Vân ở chung một chỗ? Nàng đừng u mê, không thể nào!” Hắn lạnh lùng châm biếm, trong đầu đối với nụ cười tươi kia của nàng, cảm thấy bị thụ thương.
“Hiện tại, cả Lạc Thiên Bảo này đều biết nàng là nữ nhân của ta.” Thế này xem nàng còn có thể cười.
“Vậy sao?”
Quả nhiên, nàng không cười nổi.
Bình tĩnh! Kim Linh Hương, bình tĩnh lại! Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ vững bình tĩnh, cảm thấy nếu như không làm như vậy, nhất định nàng sẽ bị tên đại đầu heo bá đạo này làm cho tức chết.
“Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa!”
“Tiểu Hương…..”
“Ta thật sự mệt mỏi, ngày khác lại tranh cãi!” Nàng gầm nhẹ, ngỏ lời tất cả đề tài trước chấm dứt tại đây.
Nàng đi vào phòng trong. Nàng thật sự có chút mệt mỏi, không có hơi sức cùng hắn tranh cãi, dù sao muốn thay đổi một người đàn ông cố chấp cũng không dễ dàng gì.
Tháo dây, xoã mái tóc dài xuống, đến cả quần áo cũng lười cởi, như con ốc leo lên giường, rồi mới cảm thấy hài lòng ôm chăn bông.
Lạc uy từ từ đi tới, ở bên giường ngồi xuống, nhíu mày, nhưng nàng không để ý đến hắn, cũng bởi vì mí mắt càng ngày càng nặng nề, cuối cùng cũng từ từ nhắm mắt lại.
Trong mơ màng, dường như nàng nghe thấy hắn hỏi nàng: "Tại sao không gả cho ta?"
Đúng a! Tại sao không lấy? Hắn vừa đẹp trai vừa có tiền, võ công lại cao cường, lại thích nàng, nàng làm sao lại không lấy đây?
"Không được. . . . . . Không thể gả, có thể gả cho tất cả mọi người, chỉ có ngươi không được, gả cho ngươi, ta sẽ. . . . . ." Nàng mơ màng lẩm bẩm.
"Sẽ như thế nào?" Hắn nhẹ lay động nàng một chút, nhưng nàng đã ngủ say rồi, xem ra có gọi cũng không thức.
Nàng nói nàng sẽ thế nào? Lạc Uy vẫn suy tư câu cuối cùng nàng muốn nói là gì.
Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn dùng đôi tay mình nắm chặt bàn tay nhỏ nhỏ kia, tay mềm trắng muốt, không thể che giấu được đáy lòng yêu nàng say đắm.
Lực nắm của hắn vô tình tăng mạnh, trong lòng hiểu rõ, đời này hắn tuyệt đối sẽ không buông nàng ra rồi.
Chỉ là, hắn sẽ không nói cho nàng biết hắn yêu nàng, trừ phi hắn có thể xác định rõ tâm ý của nàng, chỉ có như thế, hắn mới có thể bảo vệ mình.
Nhìn nàng ngủ như đứa bé, hắn hết sức kinh ngạc mình lại cũng có tình yêu nóng bỏng cùng khát vọng như thế, lại táo bạo như vậy, ngay cả hắn cũng không biết, càng làm hắn cảm thấy lo lắng, điều duy nhất có thể xác định chính là hắn không hối hận khi cưỡng bức nàng, càng thêm có thể xác định mọi việc tối hôm qua không phải chỉ là một lần duy nhất, sẽ có vô số ban đêm trong tương lai, hắn thề đều muốn ôm nàng cùng nhau ngủ. . . . . .
Không nghĩ tới nàng lại có thể hai lần từ chối lời cầu hôn của hắn! Ông trời! Nhất định là nàng điên rồi, mới có thể đưa ra quyết định mà tất cả mọi người đều sẽ tức giận.
Chẳng qua, nàng cũng có tôn nghiêm của mình! Huống chi nàng không nhất định sẽ ở lại chỗ này cả đời.
Đến một cách không giải thích được, ai dám đảm bảo nàng sẽ không trở về cùng với cách đã đến chứ, đó là tình huống không thể nắm bắt trong lòng bàn tay được, nàng làm sao có thể không chút kiêng kỵ ở thời đại này mà tạo nên một chuyện tình oanh oanh liệt liệt chứ, vả lại đây chính là mối tình đầu của nàng đó?
Đúng! Nàng nặng nề thở dài một cái. Đúng đấy! Lạc Uy chính là mối tình đầu của nàng! Cho nên coi như nàng trở lại hiện đại đi, cũng tuyệt đối không quên hắn được, huống chi hắn không phải người có thể dễ dàng quên đi.
Vậy bây giờ nàng nên làm cái gì? Nàng căn bản cũng không phải là người thích hợp ở thế giới này. . . . . .
"Tiểu thư, trà sữa của người." Một cái mặt không chút biểu tình của tiểu nha hoàn, cùng với giọng nói đầy mê người.
Linh Hương nhìn nàng một cái. Hình như nha hoàn này gọi là Mai nhi, là nha đầu thông minh lanh lợi nhất trong Bảo, trước là phục vụ Lạc Uy, hiện tại thì bị phái tới cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.
Linh Hương vốn không muốn cái gì nha hoàn, nô tỳ phục vụ, nàng đã quen một mình rồi, hơn nữa phiền toái người ta nàng cũng không muốn, chỉ là……
"Tại sao có thể có người nghĩ ra được loại đồ uống như vậy?" Mai nhi cau mày nói.
"Rất đơn giản! Sữa tươi cộng thêm Hồng Trà, là hoàn thành rồi, khi uống lại thơm mùi trà sữa!” Linh Hương cười hì hì nói.
"Đúng á! Cũng chỉ có Kim tiểu thư mới nghĩ ra được kiểu uống độc nhất vô nhị này." Trong giọng nói Mai nhi đầy giễu cợt, cay nghiệt chanh chua đến mức khiến Linh Hương muốn không chú ý cũng rất khó khăn.
Nhìn một chút, địch ý rõ ràng như thế, thì ra cái tiếu nha hoàn này coi nàng như quân xanh(*) rồi. (*quân địch giả luyện tập trên thao trường)
Vấn đề là. . . . . . Nàng không có ấn tượng đã từng đắc tội nàng ta. . . . . .
Có sao? Có sao? Có. . . . . .
Khi một người nam nhân cao lớn quen thuộc đi tới, mà mặt Mai nhi vốn không có biểu tình gì, từ từ biến hồng thì Linh Hương đã biết.
Có! Khẳng định người nam nhân này là nguyên nhân chính!
Mà dường như có cái tư vị gì đó là lạ, ê ẩm, rất không thoải mái cùng nổi lên trong lòng, không nói lên được là cái gì, chỉ là không thích có nữ nhân khác nhìn hắn, cười với hắn, không thích, không thích, không thích……(Ny: uầy êu zồi =]] )
"Tiểu Hương, ngươi làm sao vậy?"
Lời nói quan tâm của Lạc Uy làm Linh Hương ngẩng đầu, một gương mặt tuấn mỹ áp sát lại rất gần, trong nháy mắt, nàng cảm thấy toàn bộ máu xông lên mặt.
“Làm gì mà dựa sát vào như thế chứ?” Nàng thẹn thùng đẩy hắn ra, thấy Mai nhi đứng bên cạnh, ánh mắt ghen tị đến mức sắp bắn ra lửa.
Tất cả nữ nhân đều ao ước ngày đêm Bảo Chủ có thể đến gần họ như vậy, cũng chỉ có nữ nhân này cự tuyệt, thật sự là rất không biết điều rồi! Mai nhi tức giận nghĩ.
Chỉ là đang trong tình yêu cuồng nhiệt, nam nữ từ trước đến giờ, trong mắt chỉ có đối phương, cho nên làm sao thấy được vẻ mặt khó coi tới cực điểm của Mai nhi.
"Mặt của ngươi thật là đỏ, hay là thân thể không thoải mái?" Lạc Uy quan tâm hỏi.
Nàng có thể nói là bởi vì hắn mới có thể làm nàng khác thường như thế sao? Không! Không thể nói, nàng chỉ có thể chột dạ cúi đầu.
"Ta không sao. . . . . ."
"Mai nhi, đi mời đại phu!"
"Không cần!" Linh Hương vội vàng đưa tay kéo tay áo của hắn, muốn hắn đừng quá lao sư động chúng(** có 1 việc nhỏ mà làm lớn chuyện), sau lại bỏ đi ý niệm trong đầu, chỉ vì liếc thấy vẻ mặt tràn đầy hận ý của Mai nhi, quả thật so với nhân vật "Chú Oán" trong điện ảnh còn kinh khủng hơn.
Chú oán:
Chú oán chính là khi một người mang đầy oán niệm chết đi, oán niệm của người đó sẽ biến thành một loại nguyền rủa, loại nguyền rủa này bình thường sẽ lưu lại tại nơi người đó ở khi còn sống, một khi có người đi vào nơi kẻ đó sống lúc trước, người này sẽ bị lời nguyền giết chết.
p/s: đi dò xem chú oán là gì mà té ghế muốn xĩu =’’= coan sợ ma.
Rất tốt, nàng không sợ xem điện ảnh người Nhật Bản biến thái, cho nên đừng tưởng rằng nàng sẽ bị hù dọa mà chạy.
Mặc dù người nam nhân này làm nàng vừa yêu vừa hận, nhưng rốt cuộc cũng là nam nhân của nàng, vì thế không cho phép có nữ nhân khác tới giành, đây là cuộc chiến tự ái của nữ nhân.
"Được! Người ta không biết làm sao lại như vậy, không thoải mái. . . . . ." Nàng làm nũng, chu cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương rúc vào ngực của hắn.
"Có thật không?" Hắn lo lắng đưa bàn tay ra sờ sờ cái trán của nàng: "Hơi nóng."
"Ừ!" Nàng học trên phim truyền hình, kiểu nữ chính làm nũng, hừ nhẹ: "Nong nóng!"
"Không được! Ta trực tiếp dẫn nàng đi tìm đại phu."
"Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ."
Bàn tay vươn ra, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, Linh Hương vội vàng dùng tay nhỏ bé của mình ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chôn ở ngực hắn, ánh mắt đắc ý liếc nhìn Mai nhi, mặt của nàng ta càng thêm khó coi, quả thật có thể sánh ngang "Chú Oán" thứ hai tập Lí Canh, hơn nữa là nữ quỷ đáng sợ.
Nàng lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, làm nũng nói: "Ngươi phải nói với đại phu không được cho ta phương thuốc quá đắng đó!"
"Ta biết."
"Còn nữa, không được uống thuốc viên đó! Ta sẽ không nuốt!"
"Được!" Hắn cưng chiều trả lời, mặc dù tự nhiên nàng trở nên đáng yêu như vậy, lại làm nũng, hắn thật không có quen, nhưng lại hết sức hoan nghênh. Nếu nàng vẫn giữ dáng vẻ làm nũng này với hắn, tin tưởng không bao lâu ngay cả trăng sáng trên trời hắn cũng sẽ leo lên hái xuống cho nàng.
"Còn có. . . . . ."
"Nàng muốn cái gì ta đều có thể làm được."
"Có thật không?"
"Thật."
"Ừ. . . . . . Uy, ngươi đối với người ta rất tốt đó!"
"Cái này là tất nhiên."
Bóng dáng của hai người càng ngày càng xa, đem lòng tràn đầy lửa ghen của Mai nhi nhét vào sau đầu.
Nàng sắp tức điên rồi! Thật sắp tức chết! Quá nôn mửa, quá buồn nôn, cũng quá ghê tởm! Cái Kim Linh Hương kia tuyệt đối là cố ý! Mai nhi thở phì phò mắng ở trong lòng.
Nàng đối với sức hấp dẫn của mình từ trước đến giờ rất có tự tin, nô tài làm bên trong phủ ai cũng biết, nhưng nàng lại khinh thường những nam nhân bình thường này, người nàng cần chính là thiên chi kiêu tử(1) trong Lạc Thiên Bảo này.
(1) Thiên chi kiêu tử
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hán Thư -Truyện Hung Nô”. Hai chữ “Kiêu tử” ở đây là chỉ đứa con cưng. Nguyên ý là chỉ người Hung Nô là con cưng của trời, về sau mới chỉ rộng ra các dân tộc thiểu số cường thịnh sinh sống ở khu vực biên cương.
Hung Nô là chỉ dân du mục cổ xưa ở miền bắc TQ. Người Hung Nô rất dũng mãnh và thiện chiến, đã lần lượt trinh phục được nhiều dân tộc thiểu số ở miền tây, miền bắc, miền đông bắc TQ, và từng nhiều lần xâm phạn lãnh thổ khu vực biên giới của triều nhà Hán.
Nhà vua dựng nước triều nhà Hán là Lưu Bang từng thân hành dẫn 300 nghìn quân giao chiến với Hung Nô, nhưng đã bị quân Hung Nô bao vây suốt bảy ngày đêm, sau mới may mắn thoát khỏi vòng vây. Do đó, các đời vua triều nhà Hán đều rất kiêng nể người Hung Nô. Sau khi Hán Võ Đế lên ngôi bèn quyết tâm diệt trừ mối họa lớn này. Nhà vua đã trước sau cử các đại tướng Hàn An quốc, Vê Thanh, Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân tiến đánh Hung Nô, và dành được nhiều thắng lợi to lớn.
Năm 90 trước công nguyên, Hán Võ Đế cử Lý Quảng Lợi, Thương Khưu Thành và Hầu Mãng Thông dẫn quân chia làm ba đường tiến đánh Hung Nô. Sau khi giao chiến, ba đạo quân này đều bị thất bại thảm hại. Vua Hung Nô mới cử sứ giả đưa thư sang nói với Hán Võ Đế rằng: ” Há chẳng biết miền nam có đại Hán, miền bắc có cường Hồ, người Hồ là con cưng của nhà trời sao?”.
Trải qua nhiều lần đọ sức, Hán Võ Đế mới ý thức được không thể một lúc tiêu diệt xong Hung Nô, nên đã có ý giảng hòa. Từ đó về sau, giữa Tây Hán và Hung Nô luôn xảy ra lúc đánh lúc hòa, tình trạng này cứ dai dẳng mãi trong nhiều năm.
Lạc Uy là một nam nhân đẹp trai tuấn mỹ, hơn nữa lại có tài phú đếm không hết cùng với võ nghệ cao cường, nhất là đương kim Võ Lâm Minh Chủ, hắn là nam nhân nàng muốn.
Cho nên, nàng uỷ khuất cầu toàn(2) phục vụ hắn, chỉ cầu có một ngày có thể làm cho hắn không kiềm chế được mà ra tay với nàng, tốt nhất là có thể hoài thai con của hắn, như vậy nàng mới có thể danh chánh ngôn thuận trở thành Minh Chủ phu nhân.
(2) uỷ khuất cầu toàn: chấp nhận thiệt thòi để đạt được lợi ích mà mình muốn.
Vậy mà nửa đường lại tuôn ra nữ nhân kỳ quái này, Giang Nhị gia nói người này gọi là Kim Linh Hương, là nữ nhân từ trên trời rớt xuống, nhất định là một yêu nữ.
Có điều, mặc cho nàng ta có phải yêu nữ hay không, chỉ cần dám phá hư mộng đẹp của nàng, thì nàng tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta sống dễ chịu.
Kim Linh Hương, ngươi phách lối đi nữa cũng không còn bao lâu, ta nhất định sẽ đem ngươi diệt trừ! Mai nhi hung ác trừng mắt về phương hướng hai người biến mất, sau đó hung hăng cầm lấy trà sữa trên bàn, dùng sức ném ra cửa sổ, sau đó thở phì phò xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...