Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Tiểu Khuynh im lặng bị người kéo đi, nàng có nghe tiếng đao kiếm vọng lại ở đằng sau, nhưng cũng không để tâm lắm. Nàng biết Hách Liên Phách Thiên sẽ không hại đến Đông Mai, cùng lắm là tìm một người tới giữ chân nha đầu ấy thôi. Nhìn nam nhân đang đi phía trước mình, lại nhớ tới một màn trong điện, Tiểu Khuynh mỉm cười, trong giọng điệu hơi có chút châm chọc:

“Số đào hoa của Tam vương gia cũng thật tốt, mặc dù đã chuẩn bị thú Vương phi vào cửa mà vẫn có người nguyện vì Vương gia đánh một khúc “Phượng cầu hoàng”!”

Bước chân Hách Liên Phách Thiên thoáng khựng lại rồi dừng hẳn, hắn xoay người lại đối diện với nàng, nheo mắt cười hỏi:

“Nàng ghen?”

Tiểu Khuynh nhún nhún vai, tỏ vẻ chẳng sao cả nói:

“Không, ta chỉ là đang cảm thán thôi! Ta cũng không có hứng thú với nam nhân sắp lấy thê tử!”

Hách Liên Phách Thiên hừ một cái, hắn kéo nàng lại ôm vào ngực, bốn mắt nhìn nhau, hắn nhẹ tay véo đầu mũi nàng:

“Nói vớ vẩn gì đấy! Ai là người sắp cưới thê tử vào cửa hả?”

Tiểu Khuynh nghi ngờ, thậm chí có chút buồn cười hỏi:

“Vương gia, ngài đây là do vui mừng quá nên trí nhớ suy giảm có phải hay không a? Không phải sang tháng sau ngài sẽ cưới Vương phi sao a?”

Hai năm trước bị hắn dùng lời lẽ lạnh lẽo, phũ phàng đuổi đi (mặc dù hắn có đuổi hay không thì nàng vẫn cứ đi), hai năm sau trở lại thì nghe tin hắn chuẩn bị lấy vợ, quả thực khiến lòng của nàng vô cùng ảm đạm, thất vọng. Tiểu Khuynh sụp mi mắt, nghĩ thầm.

Hách Liên Phách Thiên thấy nàng đột nhiên cúi đầu trầm mặc, hắn dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, hỏi:

“Sao vậy? Nàng cứ mở miệng ra là nói ta chuẩn bị thú Vương phi, nàng hy vọng ta cưới nữ nhân khác vào cửa lắm hả?”

Dĩ nhiên là không! Tiểu Khuynh trong đầu nói thầm, bên ngoài mặt vẫn là nụ cười hờ hững, dường như không quan tâm:

“Chẳng qua ta thiết nghĩ, hai năm trước Vương gia hạ lệnh đuổi người như vậy, chắc hẳn trong lòng cũng phải có người nào đó rồi! Nếu như việc ta rời đi có thể thành toàn cho một đôi uyên ương, như vậy ta cảm thấy hai năm trước mình bỏ đi thật không bõ công!”

“Tiểu Khuynh!” Hách Liên Phách Thiên tức giận rống lên, nhưng lại giật mình nghĩ lại. Quả thực hai năm trước, đêm đó hắn đối xử với nàng quả thật là quá đáng, sau này hắn nghe Đại tướng quân nói rõ lý do nàng phải rời đi, trong lòng lại sinh ra hối hận. Bức thư trước khi nàng rời đi để lại cho hắn, hắn luôn luôn mang ở trong ngực, mỗi khi nhớ nàng hắn lại đem ra đọc, nhìn bút tích nàng lưu lại, trong tâm cuộn trào xót xa. Vậy nên hắn quyết định chờ, chờ nàng trở lại bên cạnh hắn, thực hiện đúng lời hứa trước đây của hắn với nàng, cho dù là năm năm hay mười năm, thậm chí là cả đời, hắn cũng sẽ kiên định ở tại nơi này chờ nàng. Bây giờ, hắn đã chờ được nàng trở lại, nàng còn mơ tưởng tác thành cho hắn cùng nữ nhân khác, nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Ta thừa nhận đêm đó ta có phần quá đáng!” Hách Liên Phách Thiên thâm tình nhìn nàng, hai tay đem eo nhỏ của nàng ôm chặt, khoảng cách giữa hai người gần như không thấy, dịu dàng nói “Nhưng hai năm qua ta vẫn chờ nàng, Tiểu Khuynh, nàng có nghe rõ không, hai năm qua ta vẫn luôn chờ đợi nàng, mà nàng thì...” Nói tới đây hắn chợt ngừng lại, hai tròng mắt biến thành dò xét nhìn nàng:


“Nói cho ta biết, hai năm qua nàng có cùng người nào nhận thức nhau không?”

À, ban đầu là thâm tình thổ lộ, sau đó tiến hành hỏi cung hả? Tiểu Khuynh cười khẽ một tiếng, vòng tay ôm cổ hắn, mị mị mắt hỏi:

“Chàng nói xem?”

Vòng tay hắn siết chặt lại, Tiểu Khuynh tâm tình muốn đùa dai đại phát, nàng giả bộ suy tư nói:

“Dường như cũng có. Xem nào, Vương ca nhà ở cuối Vân thành, Vu Lực con trai Vu quản gia ở nhà lớn Hạ gia, vài vị biểu ca con cô bác, Ngũ công tử Vân thành, nhi tử của thành chủ Vân thành, đúng rồi nha, vị nhi tử này, hắn nói nếu ta còn chưa có bạn trai, hắn sẽ chính thức theo đuổi ta...”

Nàng càng nói, cái mặt của Hách Liên Phách Thiên càng đen lại, hắn ép trán mình vào trán của nàng, giọng nói trầm trầm ẩn chứa cuồng phong:

“Bạn trai?”

Tiểu Khuynh nhếch môi cười nói:

“Chính là người yêu đó, là quan hệ thân thiết chỉ ở dưới phu thê...”

Hách Liên Phách Thiên âm trầm cười, hai mắt lóe sáng khiến sống lưng Tiểu Khuynh gai gai. Nàng âm thầm nuốt nước bọt, hỏi:

“Vương gia, chàng không phải sẽ đi tìm hắn tính sổ đấy chứ?”

Hách Liên Phách Thiên cười nhìn nàng, tầm mắt dời xuống hai cánh môi mềm mịn, hắn cười một tiếng, có chút gian ngoan nói:

“Khỏi đi đâu xa mất công, không phải ta nên tính sổ với kẻ đầu sỏ hay sao? Một công đôi việc!”

Hắn nói xong, cả gương mặt đã cúi sát xuống, ngậm lấy đôi môi nàng, mạnh mẽ gặm cắn. Tiểu Khuynh sau ót đổ mồ hôi, nàng tự hiểu hôm nay mình đã đưa đầu vào rọ rồi!

Bên này bờ hồ, Hách Liên Ngạo Thiên và Tiểu Vân hai mặt nhìn nhau, không ai nói một lời, không khí có chút ngưng đọng. Tiểu Vân mấy lần muốn há miệng nói chuyện, nhưng lại thôi. Lúc này mở miệng, nàng nên nói gì với hắn đây? Là “Vương gia, dạo này ngài có khỏe không?” hay “Vương gia, ngài sống có tốt không?”. Hỏi như vậy, giữa hai người lại có chút gượng gạo. Đã từng có một quãng thời gian đẹp đẽ bên nhau, hai người gắn bó như một đôi tình nhân, nàng cũng chuẩn bị trở thành Vương phi của hắn, nhưng lúc này đây, hai người gặp nhau lại không biết nói gì, tựa như người xa lạ. Tiểu Vân ảm đạm cúi đầu, lấy hết dũng khí mở miệng:

“Vương gia nếu không có gì cần dặn dò, có thể cho phép ta rời đi trước không?”


Hách Liên Ngạo Thiên nhìn nàng cúi đầu, nghe lời nàng nói, hắn chợt nhếch môi cười lạnh. Thanh âm lãnh đạm truyền tới:

“Nhanh vậy đã đem bổn vương biến thành người dưng rồi sao?”

Tiểu Vân cắn môi lùi ra phía sau. Giọng điệu lạnh lùng này của hắn, giống như cái đêm của hai năm trước, khiến người ta run sợ, lòng của nàng cũng lạnh đi. Tiểu Vân bất chợt ngẩng đầu, nàng cố gắng chống lại ánh mắt lạnh lẽo như băng của hắn, do dự một chút mới hỏi:

“Vương gia... chàng... có hận ta không?”

Trong con ngươi của Hách Liên Ngạo Thiên có tia sáng lay động, hắn nghĩ gì đó, bỗng nhiên cười nhạt nói:

“Nếu như là hận, hai năm trước bổn vương nghĩ nếu như ngươi thật lòng yêu bổn vương, người sẽ không bỏ mặc mọi thứ mà rời đi, lúc đó bổn vương đã rất hận ngươi. Còn bây giờ, ngươi hỏi như vậy không phải rất thừa hay sao?”

“Ta...” Tiểu Vân cắn chặt môi, sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân trên dưới đều lạnh toát. Hắn nói như vậy, là vì hắn đã buông tha cho nàng sao? Không yêu sẽ không hận... Cũng đúng thôi, bây giờ bên người hắn đã có một Mộ Dung Y Y, hắn đâu cần đến một người như nàng nữa? Hai năm trước, là nàng làm tổn thương hắn, nếu như hắn quyết định buông tay nàng, nàng... sẽ không cố gắng níu kéo. Hắn xứng đáng có được hạnh phúc, mà nàng... nàng không xứng là người đem hạnh phúc cho hắn. Tiểu Vân nhắm mắt, nàng mở miệng, thanh âm hơi khàn:

“Nếu vậy... ta, sau này ta sẽ không quấy rầy đến Vương gia nữa! Vương gia nên có được hạnh phúc, mà ta, ta không xứng, vậy nên, ta sẽ không xen vào hạnh phúc của Vương gia... Ta...”

Nàng càng nói càng loạn, sắc mặt Hách Liên Ngạo Thiên tối tăm, hắn nhìn hai vai nàng khẽ run lên, một chưởng vươn ra liền chụp lấy thân hình mảnh mai chỉ chực lui lại của nàng kéo về. Hắn lúc này mới cảm nhận thấy, Tiểu Vân đang không ngừng run rẩy, hắn nâng mặt nàng lên, gương mặt nàng ướt đẫm nước mắt. Hách Liên Ngạo Thiên cau mày nói:

“Lãnh Y Vân, ngươi khóc cái gì?”

Tiểu Vân lúc này mới ngẩn ra, nàng vội vàng lùi ra phía sau, đưa tay áo lên lau lau mặt, hốt hoảng nói:

“Ta... ta không có khóc!”

Khóe mắt Hách Liên Ngạo Thiên liếc đến chiếc vòng ngọc trên tay nàng, môi hắn hơi nở nụ cười lạnh lùng, ánh nhìn lạnh lùng lại dời đến trên gương mặt đầy nước mắt của nàng, hắn âm lãnh hỏi:

“Ngươi sớm đã được Thái hậu ấn định trở thành Vương phi của bổn vương mà...”

Tiểu Vân biết hắn nhìn thấy vòng tay của mình, nàng vội vàng rụt tay lại, lùi ra phía sau. Khuôn mặt Hách Liên Ngạo Thiên chìm trong bóng tối, nhưng đôi mắt âm ngoan kia lại luôn chằm chằm nhìn nàng, sống lưng Tiểu Vân lạnh buốt. Ánh mắt này, sự ác độc cùng thù hận trong đó khiến nàng sợ hãi. Trong trí nhớ, hắn chưa bao giờ nhìn nàng như vậy cả, giờ phút này nội tâm Tiểu Vân đang từng phút, từng phút lạnh dần...

“Lãnh Y Vân, cả đời này ngươi đừng mơ tưởng có thể trở thành Vương phi của bổn vương!” Hắn nói xong liền xoay người bỏ đi.


Một câu nói này của hắn, trở thành nỗi ám ảnh của tất cả những ngày sau này của Tiểu Vân, là sự tổn thương mãi mãi trong lòng nàng...

Trong một căn phòng sang trọng, ánh nến rực sáng, trên bàn tròn bày đầy sơn hào hải vị, có hai con người đang ngồi đối diện nhau. Tiểu Cẩn nhìn một bàn đồ ăn phong phú, vừa nuốt nước miếng vừa cảnh giác liếc nhìn người đang ngồi đối diện mình. Đêm nay cái tên hoa hoa công tử này bị sao vậy nhỉ? Hắn không nói không rằng bắt nàng đi, Tiểu Cẩn còn tưởng hắn sẽ làm gì mình, nhưng không ngờ Ngũ vương gia đưa nàng đến tửu lâu lớn nhất kinh thành, gọi nguyên một bàn đồ ăn vô cùng phong phú hấp dẫn, sau đó vừa ngồi nhìn nàng vừa cười khúc khích. Nàng đang vô cùng nghi ngờ, đầu óc tên Vương gia này có phải bị nước vào rồi không? Tiểu Cẩn không thể chịu nổi cái cảnh tượng quỷ dị này, nàng quyết định mở miệng hỏi:

“Vương gia, ngài dẫn ta tới nơi này để làm gì vậy?”

Hách Liên Vân Thiên nhìn nàng, thản nhiên nói, vẻ mặt vô cùng đúng lí hợp tình:

“Ăn!”

“Ăn?” Tiểu Cẩn nhăn nhăn mày. Chỉ đơn giản là đến ăn cơm thôi sao? Nhưng nàng lại ngửi thấy trong chuyện này có mùi vị âm mưu...

“Ân!” Ngũ vương gia tích cực gật đầu, vẻ mặt hoa tâm nộ phóng, vô cùng khả nghi.

Thực ra trong lòng Ngũ vương gia đang xây dựng một kế hoạch trả thù vô cùng “tàn khốc”. Hắn cho rằng trước đây Tiểu Cẩn làm tổn thượng tâm hồn trai trẻ của hắn, khiến hắn bỏ lỡ hai năm tuổi thanh xuân của mình để đi tìm nàng, vậy nên, hắn cũng muốn nàng phải trả một cái giá tương tự. Lúc đầu hắn nghĩ sẽ bắt nàng đi, sau đó hảo hảo tra tấn một trận, cho nàng nếm thử mùi vị “địa ngục trần gian”, nhưng sau đó hắn đã nghĩ lại. Khiến một người phải trả giá thật đau đớn, tốt nhất là làm tổn thương tình cảm của hắn. Vậy nên hắn đã vạch ra một kế hoạch: trước yêu, sau đạp ngã! Hắn sẽ khiến Tiểu Cẩn yêu hắn, đợi đến lúc nàng không có hắn thì không sống nổi, hắn sẽ bỏ rơi nàng. Kế hoạch trả thù này khiến hắn có cảm giác vô cùng thành tựu, công sức đi tán gái bao nhiêu năm nay đã có dịp phát huy đúng thời điểm! Trước tiên muốn lấy lòng Tiểu Cẩn, thì phải thu phục được cái dạ dày của nàng đã, vậy nên mới có chuyện hắn đưa nàng đi Nhạc Tân lâu ăn cơm!

Tiểu Cẩn nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng lại suy nghĩ. Cái Vương gia này từ khi nào lại đổi tính rồi, còn có thể mời địch thủ của mình ăn cơm. Nàng nheo mắt quan sát hắn, không hiểu trong hồ lô của tên này đang bán cái thuốc gì, nhưng chỉ thấy Hách Liên Ngũ vương gia cười đến là ngu ngóc, không thể tìm được đầu mối. Nếu như Hách Liên Vân Thiên biết nàng nói nụ cười điên đảo chúng sinh của hắn là ngu ngốc, khẳng định sẽ tức giận đến thổ huyết!

Ánh mắt Tiểu Cẩn đảo qua lại giữa mặt bàn đầy thức ăn và bản mặt ngu ngốc của Hách Liên Vân Thiên, cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của thức ăn, nàng nhấc đũa lên, rụt rè hỏi:

“Ta... có thể ăn sao?”

Hách Liên Vân Thiên rất nhanh gật đầu:

“Ân, ăn đi, ăn đi!”

Bộ dạng sốt sắng của hắn khiến Tiểu Cẩn hơi lo ngại:

“Ngài không phải sẽ cho độc vào thức ăn để độc chết ta đấy chứ?”

Sắc mặt Hách Liên Vân Thiên đen thui:

“Ngươi nghĩ bổn vương là người thế nào?”

Tiểu Cẩn cười đáp:

“Trừ cái mã ngoài có thể chấp nhận ra thì không có điểm gì tốt!”


Lỗ mũi Hách Liên Vân Thiên hừ ra khí nóng, hắn tức giận đến muốn đập bàn, nhưng cuối cùng vẫn phải kìm nén:

“Bổn vương sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc!”

Tiểu Cẩn nghe vậy liền gật gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu gắp:

“Xem ra ngài cũng là người không quá ngu ngốc!”

Sau đó nàng bắt đầu chiến dịch khai đao với đám thức ăn trên bàn, không để ý đến một bên Hách Liên Vân Thiên vì nén giận mà mặt mũi đỏ bừng cả lên.

“Tứ vương gia, ngài bắt người đi trắng trợn như vậy có vẻ không hợp lẽ thường đâu!’ Tiểu Tuyết để mặc Hách Liên Chấn Thiên kéo nàng đi, mở miệng trêu chọc.

Hách Liên Chấn Thiên quay đầu nhìn nàng, cười có chút gian:

“Nếu đã không hợp lẽ thường, chi bằng ngay ngày mai bổn vương đi thỉnh cầu Thái hậu hạ chỉ, cưới nàng qua cửa luôn! Như vậy quả thực vẹn cả đôi đường, bổn vương chờ hai năm, kiên nhẫn cũng có hạn thôi!”

Tiểu Tuyết thở dài:

“Chàng không cần gấp gáp đến vậy chứ? Bọn ta mới chỉ hồi kinh có một ngày thôi mà...”

“Một ngày thôi cũng không chờ được! Tuyết nhi, nàng cũng thật vô tình, hai năm qua ngay cả một lời nhắn cho ta cũng không có!” Hách Liên Chấn Thiên nắm chặt tay nàng, không hờn giận tố cáo.

“Cũng không phải ta muốn vậy, nhưng bắt buộc là phải như vậy. Nếu như đã quyết cắt đứt tất cả mối quan hệ ở Nhâm thành thì tuyệt đối không thể xảy ra sai sót được!” Tiểu Tuyết bất đắc dĩ nói.

Hách Liên Chấn Thiên bỗng dừng lại cước bộ, hắn nhìn nàng, trong mắt có cả tình cảm ấm áp cùng thương xót:

“Đã để nàng chịu khổ!”

Tiểu Tuyết ôm vai hắn, lắc đầu đáp:

“Chàng vẫn luôn chờ đợi ta, chàng không rời bỏ ta, vậy nên cho dù có khổ hơn nữa, ta vẫn có thể chịu đựng! Chấn Thiên, đời này ta chỉ mong muốn một điều, đó là được cùng chàng nắm tay đi hết thiên trường địa cửu! Vậy nên, xin chàng, đừng bao giờ rời bỏ ta!”

Hách Liên Chấn Thiên ôm siết nàng vào ngực, hắn cúi đầu, bên môi hé ra nụ cười thỏa mãn:

“Câu đó phải để ta nói mới phải!”

Tiểu Tuyết mỉm cười, ngắm nhìn ánh trăng trên cao, trời đêm tịch mịch, chỉ khi có vì tinh tú kia làm bạn, vầng trăng trong trẻo mới hết cô đơn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui