Đang đêm, hai bóng người vượt qua tường bao tiến vào trong phủ Hạ gia,. Vừa nhảy vào trong, đã có hai cái bóng cùng vọt đến trước mặt hai người. Đông Mai cùng Thu Cúc trăm miệng một lời:
“Tiểu thư!”
Tiểu Khuynh không kịp để hai người nói gì, lập tức nói:
“Đông Mai, em giúp ta đỡ người này vào phòng, tìm một bộ quần áo để hắn thay.!”
Tiểu Tuyết cũng lại quay sang Thu Cúc:
“Thu Cúc, em đi phân phó người chuẩn bị nước, lại tìm thêm vài người lại đây giúp hắn thay đồ, tắm rửa!”
Đông Mai, Thu Cúc vừa nghe, lập tức đi làm ngay. Tiếng động ở bên này đã đánh động đến phòng của Tiểu cẩn và Tiểu Vân, chốc lát sau, chỉ thấy hai người khoác áo hướng phía này đi tới. Tiểu Cẩn vừa ngáp vừa hỏi:
“Hai người có chuyện gì vậy? Nửa đêm nửa hôm lại ầm ĩ thế này?”
Tiểu Tuyết khoanh tay cùng Tiểu Khuynh đứng ở ngoài cửa, thấy nàng hỏi liền đáp:
“Bọn ta vừa đến sơn trại một chút, cứu về được một tù nhân ở đó!”
Hai mắt Tiểu Cẩn đang nhập nhèm đột nhiên mở to:
“Cái gì? Hai người các ngươi vừa đến sơn rại? Tại sao lại không cho ta đi theo?” Nàng rất là bất mãn kêu gào.
Tiểu Tuyết phất phất tay:
“Nguy hiểm lắm, không cho ngươi đi theo được! Thanh Nhân lão gia kia sẽ lại tìm sư phụ ta tính sổ, nhức đầu lắm!”
Nhắc đến hai vị sư phụ, Tiểu Cẩn đột nhiên mặt mũi buồn xo ngồi xuống lan can, chán nản ôm má nói:
“Hai vị sư phụ sao giờ vẫn chưa quay về vậy? Bọn họ rốt cuộc còn định đi ngắm cảnh đến bao giờ vậy a? Khinh công ta còn chưa học xong mà?”
Tiểu Tuyết thấy nàng cảm thán, cũng không nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn trời. Cũng đã ba tháng rồi không thấy, nàng cũng có chút nhớ cái lão đầu vô sỉ kia rồi. Không biết bây giờ lão già đó có tốt không, có còn đi thanh lâu không, có uống rượu không,... Haizz, sao nàng toàn lo đến mấy cái tật xấu của lão ấy thế nhỉ?
Nhưng nhớ lại, Tiểu Tuyết lại bất giác nghĩ tới nam nhân kia. Nam nhân ôn nhuận như gió xuân, mỉm cười, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ khí chất như tiên tử, tia ôn nhu thâm tình trong mắt chưa bao giờ tan bớt. Không biết lúc này hắn có giống nàng, cũng đang tưởng nhớ trước kia hay không?
Một đêm này, tại Tứ vương phủ...
Ánh trăng sáng tỏ treo cao, quầng sáng bạc chiếu rọi mặt đất, bao phủ thân ảnh nam tử cao ngất đứng bên bờ hồ. Hắn ngẩng đầu nhìn trăng sáng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, bạch y tung bay trong gió đêm se lạnh, trên người có một cỗ khí chất như tiên tử lạc phàm trần. Cúi đầu, một tiếng thở dài lặng lẽ tràn ra. Lúc này, từ sau lưng hắn xuất hiện một thân ảnh đen tuyền. Vũ Kì quỳ một gối trên đất, thanh âm truyền ra mang theo chút vui sướng:
“Khởi bẩm chủ tử, đã tìm ra tung tích của tiểu thư!”
Nam tử bạch y bỗng chốc xoay người lại, trên gương mặt tuấn mĩ nở rộ vui vẻ:
“Nàng đang ở đâu?”
Vũ Kì lập tức đáp:
“Là! Tiểu thư đang cùng bằng hữu ở tại Vân thành, là nghĩa nữ của Hạ tri phủ Hạ Viêm Châu!”
Hách Liên Chấn Thiên hơi xoa cằm, trầm tư nói:
“Vân thành sao? Bổn vương nghe nói ở nơi đó đang xảy ra nạn sơn tặc, đúng không?”
Hắn quay người lại nhìn mặt hồ, tiếp tục nói:
“Tam vương gia cũng đã đem quân đến đó rồi! Hừm, Hạ Viêm Châu sao? Tri phủ...”
Bỗng nhiên, khóe môi Hách Liên Chấn Thiên nhếch lên, hắn cười cười có chút tà ác:
“Hai năm, cũng là một thời gian dài rồi! Tuyết nhi, nàng không thể để bổn vương đợi lâu hơn được! Vũ Kì!”
Nghe giọng cười của Hách Liên Chấn Thiên, Vũ Kì có chút gai người, nhưng hắn vẫn đứng thẳng, im lặng nghe mệnh lệnh của người kia giao phó.
Đến sáng hôm sau, nam nhân kia rốt cuộc tỉnh lại. Khi đám Tiểu Khuynh tới, hắn đang được nha hoàn giúp uống thuốc. Vừa thấy các nàng tiến vào, nam nhân kia vội vàng đặt bát thuốc xuống bàn, sau đó quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu nói:
“Đa tạ, đa tạ các vị tiểu thư đã cứu mạng! Tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ơn nghĩa của các vị tiểu thư!”
Tiểu Khuynh ngồi xuống ghế, lạnh nhạt đáp:
“Không cần, bọn ta cũng chỉ là nhấc tay chi lao, không đáng gọi là ơn nghĩa gì cao cả! Nhưng nếu ngươi đã muốn báo đáp, vậy thì hãy nói tất cả những chuyện mà ngươi biết cho bọn ta nghe!”
Nam nhân kia lại dập đầu với các nàng, sau đó hắn bắt đầu cặn kẽ tỉ mỉ kể lại tất cả mọi chuyện. Đợi đến khi xong xuôi, Tiểu Khuynh phân phó Đông Mai giao cho hắn một túi bạc rồi cho người đưa hắn trở về. Ngồi trong phòng, bốn người cùng trầm mặc nhìn bộ ấm chén trên bàn. Tiểu Vân cất giọng đầu tiên:
“Không nghĩ tới ngọn Vân Đồ kia lại là một núi vàng khổng lồ!”
Tiểu Cẩn gật đầu:
“Đám sơn tặc kia cũng thật may mắn, chọn trúng chỗ ngồi là một mỏ vàng lớn vậy! Không phải đêm đến bọn chúng chính là ngủ ở trên vàng hay sao?”
Tiểu Khuynh trầm mặc tiếp lời:
“Ta nghĩ bọn chúng nhất định là đào một thông đạo xuyên qua ngọn núi đó, đêm nay ta phải quay trở lại đó để chứng thực lần nữa!”
Tiểu Tuyết lập tức nói:
“Ta đi cùng ngươi!”
Tiểu Cẩn cũng nhao nhao lên:
“Ta cũng muốn đi!”
Tiểu Khuynh liếc mắt nhìn nàng, lập tức từ chối:
“Không được! Ngươi ở lại đây bảo vệ Tiểu Vân và nghĩa phụ!”
Tiểu Cẩn bi thương nằm dài người ra bàn, bĩu môi nói:
“Tại sao a? Tiểu Vân không phải có Ảnh Sát bảo vệ rồi sao a?”
“Tối nay Ảnh Sát sẽ đi cùng bọn ta!”
“No, no, no mà!” Tiểu Cẩn vẫn không ngừng van vỉ, nhưng Tiểu Khuynh đã kéo theo Tiểu Tuyết đi thẳng ra ngoài, cùng đó là một cái bóng đen cũng ra theo hai người, chỉ còn mỗi Tiểu Vân đang cười cùng Tiểu Cẩn một bụng đầy bất mãn ở trong phòng.
Dùng phương thức cũ, đêm đến Tiểu Khuynh cùng Tiểu Tuyết, còn có Ảnh Sát rời khỏi Hạ phủ chạy đến trên núi. Đêm nay không có tiệc tùng, đám sơn tặc đã đi ngủ, trên lầu gác chỉ có hai người còn đang thức ngồi uống rượu, Tiểu Tuyết lập tức cho chúng một liều thuốc, cả hai nam nhân đều gục xuống bàn, ngủ say như chết. Ba người cứ vậy mà thuận lợi tiến vào sơn trại. Thỉnh thoảng từ một lều trại nào đó lại phát ra tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ kiều mị, ba người vẫn như cũ mà đi, thậm chí ngay cả mặt cũng không đỏ.
Đi qua một cái lều trại khá lớn, Tiểu Khuynh bất chợt nghe được tiếng một nam nhân thét gào:
“Con mẹ nó, nữ nhân ti tiện, ngươi dám đạp vào cái *** của gia?”
Nghe thanh âm này, thế nào cũng rất quen thuộc. Đợi một lúc, nàng mới nhận ra, xem ra đây chính là lều của trại chủ đi, thảo nào lại to như vậy! Vốn định nhấc chấn bỏ đi, nhưng từ bên trong lại truyền ra tiếng khóc rấm rức của nữ nhân, mà cái người này, đột nhiên trong lòng nàng sinh ra một cỗ trắc ẩn. Tiểu Khuynh ôm đầu thở dài, nàng càng ngày càng không khống chế được cái tính tình của mình nữa. Vươn tay về phía Tiểu Tuyết, Tiểu Khuynh bất đắc dĩ hỏi:
“Có thuốc mê không?”
Hơi trố mắt nhìn nàng, Tiểu Tuyết vẫn ngoan ngoãn lấy ra một viên thuốc màu trắng ngà. Tiểu Khuynh bóp nát viên thuốc trong tay, sau đó lặng lẽ vén vải lều lên, đem thuốc bột thả vào trong phòng. Đợi một lúc sau, đoán chừng thuốc đã ngấm, Tiểu Khuynh mới vén lều đi vào. Không ngoài dự đoán, cả hai người kia đều đang gục trên đất, nam nhân quần áo đã thoát đi gần hết, nữ nhân cơ thể trần truồng nằm trên giường. Lại lấy một viên thuốc nhét vào miệng nữ tử kia, Tiểu Khuynh vỗ vỗ mặt nàng vài cái, nữ nhân kia chớp chớp mắt, tỉnh lại. Hai mắt vừa mở ra đã đối diện với một đôi mắt nhìn mình chăm chăm, nữ tử kia bị dọa cho giật mình, vội vàng khóc thét lên:
“Đừng lại gần đây, đừng lại gần đây, đồ ma quỷ, đồ ma quỷ, ngươi đừng lại đây....”
Tiểu Khuynh vươn hai ngón tay điểm á huyệt của nàng, sau đó nàng quay đầu nhìn Tiểu Tuyết, không quan tâm nữ tử đằng sau nước mắt lưng tròng, hỏi một cách vô cùng khó hiểu:
“Tiểu Tuyết, ngươi thấy ta có chỗ nào giống ma quỷ?”
Tiểu Tuyết lập tức lắc đầu:
“Không, nếu nói giống ma quỷ, nói ngươi giống tiên nữ còn có người tin!”
Tiểu Khuynh vỗ vai nàng, mỉm cười:
“Hảo bằng hữu!”
Sau đó nàng quay sang nữ tử kia, nàng ta vẫn đang trợn tròn mắt nhìn hai người. Tiểu Khuynh kéo nàng ta đứng dậy, sau đó nhanh chóng đẩy ra khỏi lều, vừa đi nàng vừa hỏi:
“Ngươi có biết đám xử nữ bị đưa đi đâu rồi không?”
Nữ tử kia tiếp tục trợn tròn mắt nhìn nàng. Tiểu Khuynh vươn tay giải huyệt cho nàng, liền nghe nàng kia sợ hãi hỏi:
“Các ngươi, các ngươi là ai vậy?”
Tiểu Tuyết quay đầu nhìn nàng, thấy đôi mắt nữ tử này long lanh chực khóc, nàng liền nói:
“Ngươi không cần hỏi nhiều, bọn ta sẽ không thương tổn ngươi, còn có thể sẽ cứu ngươi ra khỏi nơi này! Nhưng trước tiên ngươi phải cho bọn ta biết, ngươi có biết nơi ở của tên nam nhân mặc áo choàng thường đi bên cạnh trại chủ kia không?”
Nữ tử kia sợ hãi hỏi:
“Ngươi nói là Khúc đại nhân sao?”
“Khúc đại nhân?” Tiểu Khuynh vờ khó hiểu hỏi.
“Ừm!” Nữ tử kia gật đầu “ Ta nghe trại chủ luôn gọi hắn là Khúc đại nhân, hắn luôn mặc áo choàng, hình như tay của hắn bị tật gì đó, phải dùng áo choàng để che đi. Còn nơi ở của hắn, không ai ở nơi này biết, nhưng mỗi khi có đoàn thương nhân nào bị đánh cướp, tất cả những nữ tử còn là xử nữ đều bị dẫn vào trong phòng của trại chủ!”
Tiểu Khuynh lập tức nhíu mày:
“Trong phòng của trại chủ?”
Trong đầu dường như có thứ gì đó thoáng qua, Tiểu Khuynh lập tức xoay người trở lại:
“Ta nghĩ chúng ta nên tìm đầu mối từ phòng của trại chủ!”
Ảnh Sát cùng Tiểu Tuyết đều gật đầu. Hai người để Ảnh Sát cõng nữ tử kia, nhanh chóng chạy trở lại lều của trại chủ. Ra hiệu cho hai người còn lại bằng ánh mắt, Tiểu Khuynh bắt đầu tìm từng thứ một ở trong phòng. Nàng xem xét từ cái bàn đến trên giường, cho đến giá sách, trước khi ánh mắt dừng lại ở một khối ngọc bội nằm ở đầu giường. Dường như ngọc bội đó là vật trang trí được gắn vào cột trụ giường, bàn tay Tiểu Khuynh cẩn thận đặt lên. Nàng thử ấn xuống, lại xoay, nhưng không thấy có gì xảy ra. Nhưng khi nàng ấn miếng ngọc bội xuống đồng thời xoay về bên trái một trăm tám mươi độ, trong phòng đột nhiên vang lên một trận tiếng “rì, rì” giống như có vật gì đó đang dịch chuyển. Ba người còn lại trong phòng đồng loạt giật mình. Tiểu Khuynh kinh ngạc nhìn nền đất dưới chân họ đang nhè nhẹ rung lên, rồi một hố đen, sâu hun hút xuất hiện ở chính giữa phòng. Tiểu Tuyết ngồi xổm bên cạnh cửa hầm hình vuông khảm trên đất, khó tin nhìn Tiểu Khuynh thốt ra:
“Thậm chí chúng ta còn không nhận ra là ở nơi này còn có một cái cửa hầm nữa!”
Tiểu Khuynh không nói gì, nàng liếc nữ tử đang sững sờ đứng một bên, lại liếc nam nhân đang ở trên đất, rồi dùng tay ra hiệu cho Tiểu Tuyết lại gần. Hai người thì thầm với nhau vài câu, sau đó Tiểu Tuyết tiến tới bên cạnh nam nhân kia, bóp miệng hắn ra đút một viên thuốc nhỏ vào, ngón tay sờ đến trên cổ, viên thuốc thuận theo trôi xuống. Đợi nàng làm xong, Tiểu Khuynh mới quay sang nữ tử kia nói:
“Tạm thời ngươi hãy ở lại nơi này, yên tâm, hắn sẽ không làm gì ngươi đâu! Như lời đã hứa, bọn ta nhất định sẽ đem ngươi cứu ra khỏi nơi này!”
Đang lúc Tiểu Khuynh định nhấc chân đi xuống hầm, nữ tử kia đột nhiên kéo nàng lại. Tiểu Khuynh quay đầu, thanh âm nữ tử kia run run cầu xin:
“Xin các ngươi, cầu xin các ngươi! Giúp ta, giúp ta cứu Tử, cầu xin các ngươi, xin các ngươi hãy cứu hắn!”
Tiểu Khuynh hơi cau mi:
“Bộ dạng hắn thế nào?”
Nữ tử kia suy nghĩ một chút, đột nhiên chỉ vào mi tâm của mình, nói:
“Mi tâm, ở chính giữ mi tâm của hắn có một nốt chu sa đỏ!”
Tiểu Khuynh gật đầu, đến lúc này nữ tử kia mới buông tay để các nàng đi xuống. Bên dưới mật thất tối om, Tiểu Tuyết lẩm bẩm nói:
“Để xây được cái mật đạo này cũng phải mất tới vài năm, rốt cuộc đám sơn tặc kia đã chú ý tới ngọn núi này từ bao giờ vậy chứ?”
Tiểu Khuynh bàn tay gờ nhẹ theo mặt đá ẩm ướt lạnh lẽo, cảm nhận sự sần sùi truyền tới trên làn da. Thanh âm nàng thật nhẹ vang lên:
“Cũng không hẳn, mật đạo này đã được xây từ cách đây rất lâu rồi! Có lẽ trước đây, trên ngọn Vân Đồ này có một vị cao nhân nào đó quy ẩn, nên mới xây mật đạo này để trốn tránh thế gian...”
Lời này của nàng khiến cả ba người chấn động, kể cả người nói ra là Tiểu Khuynh. Tiểu Tuyết không thể tin trợn mắt:
“Lẽ nào hai mươi năm trước Khúc Quỷ quy ẩn, là trốn ở trên ngọn núi này? Oh my God, Oh my God,...”
Ảnh Sát nghe nàng tuôn ra một tràng từ khó hiểu, hắn cũng không lên tiếng hỏi xem nàng vừa nói gì. Tiểu Khuynh trầm mặc lẩm bẩm:
“Nhưng ta vẫn không hiểu, rốt cuộc lý do khiến Khúc Quỷ phải quy ẩn những hai mươi năm là để làm gì, dường như hắn không có lý do gì để phải làm như vậy...”
Phía trước đột nhiên sáng lên, Tiểu Khuynh im lặng, ba người dán sát vào tường mà đi, cố gắng không làm phát ra bất cứ tiếng động gì. Từ phía trước mật đạo dần dần rộng ra, ánh sáng màu đỏ tỏa ra ngày một mạnh khiến Tiểu Khuynh hơi nheo nheo mắt. Ba người cẩn thận bước tới trước, từ trên cao nhìn xuống bên dưới. Làn ánh sáng màu đỏ ghê rợn bao phủ, một hang động lớn được tạo ra hoàn toàn tự nhiên ở bên trong núi. Nơi này rất rộng, từ trên chỗ nơi ba người đang đứng nhìn xuống hoàn toàn có thể bao quát toàn bộ. Có vài cánh cửa được khảm vào mặt đá, ánh sáng đỏ tỏa ra từ một khối đá diễm lệ đỏ rực như giọt máu được đặt ở trên một cái bệ đá cao ngất. Xung quanh hang động này là những chiếc lồng sắt được dán đầy những thứ như bùa chú, trong mỗi chiếc lồng nhốt một người thiếu nữ. Những người thiếu nữ này đều nhắm chặt mắt, bên môi có tơ máu chảy ra, thân mình trần trụi co cụm nằm giữa những cái lồng sắt. Ở giữa hang đặt một cái lò đun lớn, Tiểu Khuynh đoán đó chính là lò luyện đan, để Khúc Quỷ luyện chế Quỷ đan. Ở một góc khác của hang động, có đặt một cái vại lớn cao bằng thân người, bên trong chứa một thứ nước đặc sền sệt màu xanh ánh đen, còn có vài con trùng lớn nhỏ bò lổm ngổm. Tiểu Khuynh thoáng ngạc nhiên. Nếu nàng không nhầm, những thứ đen nhánh đang bơi lội đó chính là Thiên trùng, chính là thứ sâu nàng đã nhìn thấy trong ôn tuyền tại thành phủ Tương Yên. Trong đầu nàng lại thêm nghi hoặc. Minh Tuyết Liên có quan hệ gì với Khúc Quỷ đây? Hay là, Tà môn Huyết Vũ lâu có quan hệ gì với Khúc Quỷ mới đúng!
Đang suy nghĩ, đột nhiên tay áo bị người kéo kéo, Tiểu Khuynh quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Ảnh Sát khó coi vô cùng, Tiểu Tuyết sắc mặt tái mét chỉ chỉ thứ gì đó trên đầu. Tiểu Khuynh ngẩng lên, những thứ kia đập vào mắt khiến trong ngực nàng dâng lên một trận buồn nôn. Tiểu Khuynh không nhịn được kinh hoàng thốt lên:
“Thiết trụ ngải? Không, không phải...”
Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, Tiểu Khuynh che ngực ngẩng lên nhìn. Phía trên đỉnh hang cách khoảng chục thước treo bốn cái lồng sắt, nhìn qua thì khá giống với Thiết trụ ngải, một loại hình cụ tra tấn của Châu Âu thời Trung cổ, nhưng thứ này thì hẳn là không phải. Lồng sắt hình trụ tròn, trên mỗi thanh song lồng đều có gắn những cây chông sắt, khi hai nửa lồng sắt ghép lại, những cây chông kia lập tức đâm vào thân thể nạn nhân. Trước mặt Tiểu Khuynh chỉ thấy, trong mỗi lồng sắt kia đều nhốt một nữ nhân lõa thể, trên người bị chông cắm dày đặc từ trên xuống dưới. Máu tươi nhỏ từng giọt, đọng lại thành dòng chảy vào trong những cái vại thuốc phía dưới, ba phía trong hang cũng đều tái diễn cảnh tương tự. Rốt cuộc không chịu nổi, Tiểu Tuyết che miệng lùi lại. Sống đến tận bây giờ, đã có khi nào trải qua tràng cảnh máu tanh đến vậy?
Ánh mắt Tiểu Khuynh lạnh dần, lạnh dần cho đến khi hai hốc mắt của nàng hóa thành đầm nước lạnh lẽo tối đen, con ngươi đen như mực nhìn một cảnh tượng máu tanh như vậy thậm chí không hề lướt qua một chút gợn sóng. Hai nắm tay nàng siết chặt lại siết chặt, Tiểu Tuyết nhìn nàng, đột nhiên kinh hoàng kéo tay nàng lôi lại, vội vàng ôm vào lòng, trấn an:
“Tiểu Khuynh, bình tĩnh nào, bình tĩnh, đừng động, để ta ôm một lát, ngươi sẽ ổn thôi, bình tĩnh nào...”
Một bên an ủi, một bên Tiểu Tuyết cầm tay Tiểu Khuynh cẩn thận bắt mạch, cảm giác mạch của nàng không đập loạn nữa mới từ từ thở ra. Hai năm nay, Tiểu Khuynh tựa hồ có sự thay đổi rất lớn. Nàng nếu như nhìn thấy tràng diện máu tanh quá mức, bản năng trong người lập tức bị khơi dậy, tiếp đó nàng sẽ chẳng còn để ý đến ai nữa, gặp thần sát thần, gặp phật giết phật, ngay cả người lúc trước nàng thân quen nàng cũng không nhớ, chỉ điên cuồng giết, điên cuồng sát sinh. Khi nàng tỉnh lại khỏi cơn cuồng sát thì lập tức ngất đi, hôn mê đủ ba ngày, đến lúc tỉnh dậy liền không nhớ bất cứ thứ gì nữa.
Tối nay, cảnh tượng máu tươi quá mức tanh tưởi đã khơi dậy tính cách ác ma kia trong nàng, Tiểu Tuyết biết vậy nên mới vội vàng kéo nàng lại. Lúc này, từ bên dưới đột nhiên truyền tới tiếng cười khùng khục của nam nhân. Tiểu Tuyết đưa Tiểu Khuynh cho Ảnh Sát giữ, sau đó nàng cẩn thận ló đầu nhìn ra. Một trong các cánh cửa gỗ mở ra, đầu tiên là một nam nhân toàn thân giấu trong áo choàng đen, đi sau hắn là một nữ tử trên người khoác y phục lụa đỏ vô cùng lẳng lơ mê hoặc. Tiểu Tuyết nhìn nam nhân khoác áo choàng đen nhìn toàn cảnh tượng máu tanh trong hang, hắn ngửa đầu cười ha ha, tiếng cười vô cùng kinh khủng:
“Nhìn xem, chỉ cần lần này ta hoàn thành, ta sẽ khiến tất cả những kẻ kia phải trả giá!”
Nữ nhân đi ở phía sau hắn cũng tiến lên, nàng ta chu đôi môi đỏ mọng nói:
“Khúc đại nhân thần thông quảng đại, tiểu nữ cũng tin ngài nhất định sẽ thành công! Đem tất cả nhân sĩ giang hồ trở thành thuộc hạ đắc lực của ngài rồi, trên đời này chỉ có mình ngài là bá chủ!”
Khúc Quỷ quay đầu nhìn nàng, cười khùng khục nói:
“Cũng phiền Hồng Ảnh đại nhân về báo lại với kim chủ, giao dịch giữa ta và kim chủ, ta nhất định sẽ hoàn thành!”
Nữ tử quyến rũ cười cười, nói:
“Tiểu nữ nhất định sẽ báo lại cho chủ nhân biết! Khúc đại nhân kính bảo trọng!”
Nàng ta nói xong liền lắc mông đi đến một cánh cửa khác, mở ra rồi đi thẳng ra ngoài. Ở trong hang, Khúc Quỷ nhìn bàn tay đã bị thay bằng móng vuốt của mình, trong đôi mắt bị che đi thoáng qua tia đau thương, hắn lẩm bẩm:
“Y nhi, nàng phải chờ ta, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng, sau đó, hai chúng ta sẽ lại được hội ngộ rồi...”
Không lại tiếp tục nhìn nữa, Tiểu Tuyết cùng Ảnh Sát liền đỡ Tiểu Khuynh rời đi. Bất ngờ, dưới chân Tiểu Khuynh bị trượt, tiếng đá vụn lao xao truyền tới khiến các nàng bị lộ, từ phía sau truyền đến một tiếng gầm giận dữ:
“Là kẻ nào?”
Không kịp để hoàn hồn, bàn tay Tiểu Tuyết đã bị người nắm chặt, một thanh âm rất nhẹ vang lên:
“Chạy!”
Ba người cấp tốc theo đường cũ mà chạy, phía sau cũng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp. Trong mật đạo hẹp không thể dùng khinh công nên ba người phải gắng sức mà chạy. Đến lúc chạy đến cửa mật đạo, Tiểu Khuynh vừa vươn tay muốn leo lên, bất chợt ánh đao lóe qua, Tiểu Khuynh không kịp thu tay, trên mu bàn tay đã xuất hiện một vết rạch dài. Nàng đem bàn tay bị thương rịt chặt vào áo để ngăn máu chảy, ngẩng đầu nhìn lên. Gương mặt nam nhân vặn vẹo vì dục vọng dâng lên, hắn trở tay, đem cửa mật đạo “sầm” đóng chặt lại. Tiểu Khuynh đưa tay đẩy nhưng không dịch chuyển được, nghe tiếng chân truyền đến từ phía sau, Tiểu Khuynh nhanh chóng ngó quanh. Bất ngờ, nàng nhìn thấy một khe hở ở giữa hai bức tường. Tiểu Khuynh vội kéo Tiểu Tuyết chạy tới, sau đó cả ba người cùng hướng thông lộ nhỏ đó chạy trốn. Tiếng chân truyền đến rất rõ ở phía sau, thông lộ nhỏ xíu này lại dẫn ra vô số con đường khác, Tiểu Khuynh không phân biệt gì mà đâm bừa vào, nàng ngoặt bên này, rẽ bên kia, phía sau Tiểu Tuyết và Ảnh Sát chỉ biết đuổi theo. Mãi cho đến khi không thể chạy nữa ba người mới dừng lại, sắc mặt Tiểu Khuynh trắng bệch vì mất máu ở tay, nàng ngưng thần lắng nghe, xác định không còn nghe thấy tiếng chạy đuổi theo nữa mới âm thầm thở ra. Tiểu Tuyết nhấc bàn tay ướt nhẹp vết máu của nàng, từ trong túi xuất ra một gói thuốc, đem thuốc bột cẩn thận rắc lên trên, thuốc vừa ngấm vào, máu liền ngừng chảy. Nàng nhỏ giọng mắng:
“Vết thương nặng như vậy mà không nói ta biết, ít ra trong lúc chúng ta chạy ta còn có thể giúp ngươi băng bó mà!”
Tiểu Khuynh vì mất máu mà thể lực giảm xuống rõ rệt, nàng ngồi tựa vào tường im lặng nghe Tiểu Tuyết lải nhải. Bất ngờ, Ảnh Sát vốn im lặng lại tiến lên phía trước. Hắn nhắm chặt hai mắt, có vẻ đang cố gắng nghe cái gì đó. Tiểu Khuynh dùng tay chặn miệng Tiểu Tuyết lại, đưa mắt hỏi hắn:
“Sao vậy?”
Ảnh Sát không đáp, hắn đi tới bức tường đối diện, ở trên đó nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ nhẹ. Thanh âm trầm đục phát ra, Ảnh Sát cau mày, cứ vậy mà dùng tay gõ bức tường, hai người Tiểu Khuynh thấy lạ liền đi theo. Đến một chỗ cách hơi xa chỗ vừa rồi bọn họ đứng, Ảnh Sát gõ gõ hai cái, lại áp tai vào tường nghe, sau đó hắn liền ở trên bức tường sờ loạn. Dường như bắt được cái gì đó, Ảnh Sát liền kéo mạnh một cái. Viên đá vuông vức lập tức bị bóc ra. Ánh sáng đột nhiên truyền tới khiến đám Tiểu Khuynh phải nheo mắt lại. Ảnh Sát tiếp tục gỡ thêm hai viên đá khác, tạo thành ba cái lỗ hổng cho ba người. Từ những cái lỗ hổng nhìn ra, nơi này, chính là bên trong hang động mà lúc trước Tiểu Khuynh cùng Tiểu Tuyết phát hiện ra. Khắp nơi ánh vàng lóng lánh, Tiểu Khuynh lại càng tin tưởng hơn rằng ngọn Vân Đồ này chính là một ngọn núi vàng, hơn nữa mỏ vàng còn phi thường lớn. Đúng như nàng và Tiểu Tuyết đã đoán, có rất nhiều người đang bị nô dịch ở đây. Có những người dân Vân thành, lại có những người mặc trang phục thương nhân, hầu như quần áo của họ đều rách nát, mơ hồ để lộ trên người có những vết thương lớn nhỏ. Bọn họ người cầm cuốc, người cầm thuổng, đang ra sức đục đá, đào vàng. Vài tên mặc trang phục binh lính tay cầm roi da không ngừng lên tiếng chửi rủa thúc giục, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng “chát”, “chát” khi có người nào đó bị bọn lính đánh đập. Tiểu Khuynh đưa mắt, lại vô tình chú ý tới một nam nhân đang đào đá ở một góc. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt hắn, nốt chu sa đỏ thẫm ở mi tâm giống như đang phát sáng. Ánh mắt Tiểu Khuynh âm thầm nheo lại. Xem ra người này chính là nam nhân tên Tử mà cái nữ tử Bắc Hãn kia muốn tìm. Nhưng nghĩ lại tình trạng vừa rồi, chỉ sợ nàng kia lành ít dữ nhiều. Lại nghĩ, hình như trước đây Tiểu Tuyết có nói với nàng, nam nhân mà Hoàng hậu Hách Liên từng kêu tên, hình như cũng tên là Tử. Liệu có sự trùng hợp nào ở đây không?
“Thì ra các ngươi ở đây...”
Đang lúc ba người chăm chú quan sát toàn cảnh bên dưới, một thanh trầm đục quái dị truyền tới. Tiểu Khuynh lập tức quay người, cái nam nhân mặc áo choàng kia đã đuổi tới. Trong thông đạo nhỏ hẹp dâng lên mùi mốc meo ẩm ướt, còn có mùi máu mơ hồ. Khúc Quỷ chợt ngửa đầu, hắn hít sâu một hơi dài có vẻ rất thưởng thức, sau đó ánh mắt nhìn chòng chọc vết thương trên tay nàng, thanh âm quái dị lại vang lên:
“Nữ nhân, máu của ngươi rất đặc biệt, rất thích hợp làm thuốc dẫn cho đan dược của ta!”
Ba người Tiểu Khuynh lập tức lùi lại, Tiểu Khuynh ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn còn Tiểu Tuyết lại vô cùng đề phòng mà nhìn hắn. Ảnh Sát cùng nàng đồng đứng đằng trước, đem Tiểu Khuynh bảo hộ ở phía sau. Ba người cứ từng bước từng bước lui về phía sau, trong khi Khúc Quỷ lại từng bước từng bước ép sát. Hắn vừa cười khùng khục vừa nói:
“Nữ nhân, ngoan ngoãn làm thuốc dẫn của ta, ta sẽ đem hai kẻ này thả đi!”
Tiểu Khuynh bất chợt cười lạnh:
“Máu của ta, ngươi có tư cách lấy sao?”
Nàng nói xong, một tay nắm Tiểu Tuyết, một tay kéo Ảnh Sát, lập tức xoay người bỏ chạy. Hai người Ảnh Sát ngẩng lên, phát hiện đằng trước là một vùng ánh sáng truyền tới, xem ra đó là cửa ra. Ba người dùng hết sức lực chạy ra ngoài, từ phía sau thanh âm quái dị của Khúc Quỷ vẫn không ngừng đeo bám:
“Nữ nhân, ngươi không trốn được ta đâu!”
Ba người Tiểu Khuynh vừa chạy ra đến ngoài, còn chưa kịp thở, từ phía sau một đạo sát khí chợt đánh tới, Tiểu Khuynh sắc mặt khẽ biến, nàng đẩy Ảnh Sát cùng Tiểu Tuyết một cái thật mạnh, thân mình hơi xoay lại liền nhìn đến bộ móng vuốt đang vươn ra định tóm lấy mình. Tiểu Khuynh chớp mắt, thân người uyển chuyển ngả ra sau, dưới chân xoay chuyển liền thoát khỏi công kích của Khúc Quỷ. Nhưng không nghĩ tới tốc độ của hắn lại lớn như vậy, nàng chưa kịp định thần thì bên vai đã đau nhói. Tiểu Khuynh nhảy ra xa vài bước, một tay che lại bả vai bị trúng móng vuốt, máu thấm ướt bàn tay chảy dọc xuống cánh tay đang buông xuôi. Khúc Quỷ quỷ dị cười cười, hắn đưa móng vuốt dính máu lên vươn lưỡi khẽ liếm, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm nàng:
“Nữ nhân, máu của ngươi thật ngon!”
Tiểu Tuyết cùng Ảnh Sát bị Tiểu Khuynh đẩy ra xa, hai người ngã lăn trên đất, lúc này mới hồi thần lại, nhưng không tài nào nhúc nhích được. Tiểu Tuyết kinh hãi trợn mắt. Nàng thế nhưng bị người điểm huyệt mà không biết. Khúc Quỷ quay đầu nhìn hai người, ý cười khinh miệt cùng chán ghét đọng bên môi:
“Hai người các ngươi tốt nhất là ở một bên đi! Đừng có xen vào chuyện của ta, tối hôm nay, ta nhất định phải lấy được máu của nữ nhân này!”
Hắn nói xong, áo choàng lập tức bay lên, thân mình nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt Tiểu Khuynh, móng vuốt sắc bén muốn chộp lấy cổ nàng, hắn vừa động thủ vừa nói:
“Ta nếm được trong máu ngươi vị của hơn hai trăm loại độc cùng dược, một hương vị máu thật sự quyến rũ, chắc hẳn ngươi cũng không biết máu của mình có sức hút đến thế nào đâu nhỉ? Nó khiến người ta điên cuồng, khiến người ta cảm giác như toàn thân sục sôi ý muốn giết chóc, màu máu đỏ gợi lên sự kích thích sát sinh, phải khiến cho tất cả mọi thứ đều nhuốm màu máu tươi...”
Hắn cứ bình thản như vậy nói chuyện, trong lúc đó hai người cũng đã đấu đến hơn trăm chiêu, trên người Tiểu Khuynh đã có không ít vết thương, không khí ngập tràn mùi máu tươi tanh lợm. Tiểu Tuyết nhìn Tiểu Khuynh đã muốn gục xuống, lo lắng hô lên:
“Tiểu Khuynh, đừng gục ngã!”
Lời nàng còn chưa nói xong, bên cổ đã xuất hiện một cái móng vuốt sắc bén nhiễm máu, khuôn mặt Khúc Quỷ ẩn dưới áo choàng đen, khuôn miệng hé ra cười ác độc, nụ cười vặn vẹo như ma quỷ, thanh âm ngập tràn ma quái:
“Nữ nhân, người đã nói quá nhiều rồi đấy! Ta không thể không phế đi cái cổ xinh đẹp của ngươi!”
Tiểu Tuyết trợn to hai mắt. Người này tốc độ thật quá mau. Nhưng không để nàng có thời gian tán dương hắn, Khúc Quỷ đã tăng nhanh lực đạo trên tay, vuốt sắc cứa vào da thịt, Tiểu Tuyết tái mặt nhìn hắn. Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến thanh âm lạnh lẽo của Tiểu Khuynh:
“Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người của bạn ta!”
Khúc Quỷ hơi hơi kinh ngạc, Tiểu Khuynh không biết lúc nào đã lao đến, một cước liền đá văng cánh tay hắn. Trên bàn tay bằng sắt xuất hiện vết nứt, Khúc Quỷ khó tin nhìn nàng:
“Ngươi...”
Tiểu Khuynh nâng mâu nhìn hắn, đôi con ngươi đen như màn đêm mịt mù nhìn không thấy đáy thoáng qua một tia đỏ như máu, khuôn mặt nàng phủ kín một tầng sương mù lạnh lùng, sát khí lập tức bạo phát. Cỏ cây xung quanh cũng bị khí tức trên người nàng làm cho nghiêng ngả. Mái tóc đen dài xổ tung, bay tán loạn trong gió, giữa màn đêm, có cảm giác đôi mắt nàng đang từ từ hóa thành sắc đỏ phệ diễm như máu tươi. Khúc Quỷ cười nhìn nàng, nói:
“Nữ nhân, chơi đùa với ngươi thật thú... Hự!”
Hắn còn chưa kịp nói xong, thân ảnh Tiểu Khuynh đã biến mất. Ngay trước mặt hắn còn chưa kịp hoàn hồn, một cơn lốc xoáy màu đen đã lướt nhanh mà đến, bên hông đau đớn truyền đến, Khúc Quỷ kêu một tiếng, thân mình thẳng tắp bay ra phía sau, đập mạnh vào đá rồi rơi xuống. Hắn “phốc xích”, phun ra một ngụm máu tươi. Bên này Tiểu Tuyết thầm kêu một tiếng “Không ổn!” Tiểu Khuynh lại bắt đầu phát tác rồi!
Đứng sừng sững trong màn đêm, giữa ánh trăng in một thân ảnh hắc y, đôi hắc mâu hóa đỏ màu máu tươi, bàn tay đặt bên người, năm ngón tay thon dài dính đầy huyết nhục mơ hồ. Khúc Quỷ ôm vết thương gượng đứng dậy, hé tay nhìn ra, vùng hông của hắn bị người ta tước sát, da thịt cũng bị xé rách, mơ hồ lộ ra gân cốt xung quanh. Hai tay Tiểu Khuynh từ từ đưa lên, mười ngón tay cong gập lại như vuốt mèo, hai mắt nàng lóe ánh đỏ, thân mình lại như cơn lốc xông tới. Khúc Quỷ lần nữa bị lốc xoáy đen đánh cho lui lại, hắn nhìn rõ đôi mắt ánh đỏ của nàng trong đêm, bên hông lại truyền đến đau đớn. Nhận ra Tiểu Khuynh còn muốn tiếp tục công kích, hắn từ túi bên hông rút ra một viên thuốc lớn đập mạnh xuống đất. Lập tức khói mù trắng xóa lan tỏa, Tiểu Khuynh ho khụ khụ lùi lại, đến lúc nhìn quanh, thân ảnh Khúc Quỷ đã biến mất. Khi hai người Tiểu Tuyết hít phải khói trắng này, huyệt đạo trên người đột nhiên được giải. Nhìn hai bàn tay huyết nhục mơ hồ của Tiểu Khuynh, thân mình Tiểu Tuyết có chút do dự đến gần. Nàng biết lúc này Tiểu Khuynh căn bản còn không biết bản thân mình là ai, trong tiềm thức của nàng lúc này chỉ có giết chóc, máu tươi, thi thể, hoàn toàn không phân rõ địch ta. Bất ngờ, Tiểu Khuynh đột nhiên quay lại. Đôi mắt trống rỗng vô hồn của nàng lóe lên ánh đỏ lần nữa, nhưng lần này, trong mắt nàng đã hiện lên thần sắc bình thường. Tiểu Khuynh đưa mắt nhìn hai người, khẽ gọi một tiếng:
“Hai người...”
Sau đó thân thể lập tức xụi lơ ngã xuống, liền rơi vào trong một vòng ôm ấm áp...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...