Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Những ngày lo lắng rốt cuộc qua đi, sáng sớm ngày thứ bảy từ khi rơi xuống vực tuyết, hai người Tiểu Khuynh cuối cùng cũng về tới doanh trại. Trên dưới quân sĩ mấy ngày gần đây ăn không ngon ngủ không yên, giờ phút này đều đồng loạt thở phào. Vương gia may mắn hoàn hảo không tổn hao gì, ngược lại Tiểu Tướng quân dường như kiệt sức, mấy ngày gần đây đều nằm ì ở trong lều không chịu dậy để ra ngoài. Theo lệnh của Tam vương gia, mỗi ngày phòng bếp đều chuẩn bị thuốc gửi đến lều trại của Tiểu Khuynh. Cũng không biết nàng có uống hay không, nhưng hầu như ngày nào thị vệ thân cận bên cạnh Tiểu Tướng quân cũng đem trả cái bát không lại với gương mặt bí xị và thâm tím.

Mấy ngày này Tiểu Khuynh thực thích ngủ. Cũng không hẳn là do nàng bị kiệt sức. Do mấy ngày ở dưới vực tuyết, sáng nào cũng phải dậy sớm cùng Hách Liên Phách Thiên đi khảo sát địa hình, lập ra kế hoạch tấn công, nàng có muốn ngủ cũng không được. Mà nàng, trên đời này việc duy nhất khiến nàng thực yêu thích chính là làm con tằm trốn trong ổ chăn, nếu được lăn tròn như quả bóng trên giường êm trong phủ Đại tướng quân nữa thì càng tuyệt vời. Nhưng đối với cái người luôn kè kè bên cạnh nàng 24/7 như Uất Tử Khiêm mà nói, việc nàng luôn quấn mình trong chăn không nghi ngờ gì chính là cho hắn ăn vài quả bơ to bự. Nhịn, nhịn, lại nhịn, nhịn đến trong lòng hắn ngứa ngáy lắm rồi.

“Ngươi có dậy không hả? Con heo kia!” Đứng ở bên ngoài, Uất Tử Khiêm đang méo miệng cho ra những giọng điệu mà hắn nghĩ có thể áp dụng để gọi Tiểu Khuynh dậy. Hắn đang thử nói với vẻ tức giận, phẫn nộ, nhưng rốt cuộc nghĩ lại. Nếu dùng giọng điệu kẻ cả như vậy để nói, không biết chừng Tiểu Khuynh sẽ một cước đạp hắn bay ra khỏi lều mất!

Không được, không được! Phải thử lại!

“Tiểu Khuynh thân mến, ngươi mau dậy đi a. Ta đã hầm canh bổ cho ngươi rồi nè!” Giọng điệu dụ dỗ. Không ổn, quá mềm mỏng! Loại!

“Khuynh Khuynh a ~ ~ người ta đã rất nhớ Khuynh Khuynh mấy ngày rồi, mau dậy dậy nói chuyện với người ta đi a ~ ~” Giọng điệu nũng nịu. Uất Tử Khiêm rùng mình. Thậm chí hắn còn có chút khó tin là âm thanh õng ẹo phát ớn vừa rồi là lời vàng ý ngọc do cái miệng của hắn nhả ra! Loại!

“Khụ, Khuynh tướng quân, Tam vương gia cho gọi ngài đến lều chính bàn chính sự!” Giọng điệu nghiêm túc. Nhưng ngay lập tức đã bị loại. Vì sao a? Tiểu Khuynh đối với cái Tam Vương gia kia còn không có ân cần như với hắn, dùng Tam Vương gia làm mồi nhử là một hành động vô cùng ngu ngốc!

“Con mẹ nó, lão tử phát điên rồi!” Thử đi thử lại mấy lần đều không được, Uất Tử Khiêm bức xúc hóa điên đứng ở giữa phòng gào lên.

Bốp! Một cái gì đó nặng nặng đập vào giữa mặt, Uất Tử Khiêm lảo đảo lùi lại. Xoa xoa mặt tiền bị tổn hại, Uất Tử Khiêm mặt mày choáng váng ngẩng lên. Tiểu Khuynh với gương mặt đen không tả được đang nhìn hắn với con mắt tràn đầy sát khí, trên tay vẫn cầm một cái gối nặng. Hung thủ vừa gây thương tích cho hắn chính là nàng. Không để Uất Tử Khiêm mở miệng, Tiểu Khuynh đã hướng hắn quát lên:

“Nếu ngươi không có việc gì làm thì có thể đi tìm Tiểu Vân để đánh cờ, đừng có đứng ở chỗ này làm phiền bản tướng nghỉ ngơi! Ngươi có biết sự khổ sở khi bị thiếu ngủ không hả? Uất Tử Khiêm, từ bây giờ bản tướng mà còn nghe một câu một lời nào của ngươi, cứ việc dọn đồ đến phòng bếp ở đi!”

Quát xong, lưu lại cho hắn một cái trừng đầy hung dữ, Tiểu Khuynh hung hăng nện bước đi vào trong phòng. Nàng giẫm chân mạnh đến mức trái tim Uất Tử Khiêm thiếu chút thọt lên cổ. Nàng giẫm mạnh như vậy, ngộ nhỡ chân bị thương thì làm sao a? Lúc này Uất Tử Khiêm chỉ lo lắng đến bàn chân của Tiểu Khuynh, hoàn toàn không nhận ra mặt đất nơi sát với chân tấm bình phong đã nứt ra thành từng kẽ nhỏ...

-----------------------------------------------------

“Nhị ca, huynh có phải nên quay trở về kinh thành rồi không?” Ngồi trong lều, Hách Liên Phách Thiên đen mặt nhìn cái người đang vắt chân ngồi rất thoải mái trên ghế, kẻ đã ăn không ở không tại doanh trại của hắn được một thời gian lâu lắm rồi...

“Sao? Theo đuổi được người trong lòng rồi thì lập tức muốn đuổi người nhị ca là ta đi à?” Hách Liên Ngạo Thiên đùa nghịch cái chén trong tay, hơi mỉm cười hỏi.


“Không phải! Nhị ca đã ở trong doanh trại ăn không uống không lâu rồi, đệ sợ mấy ngày tới sẽ không đủ gạo để nuôi nhị ca nữa đâu!” Tam Vương gia rất bình tĩnh mà trả lời.

“Nhị ca ta đây ở lại làm nghĩa vụ hậu phương, không tính là ngồi không ăn không đi?” Hách Liên Ngạo Thiên tà tà nâng mắt, cười như không nói.

“Di?” Nói gì mà khó hiểu vậy? Nghĩa vụ hậu phương? Cái này hắn chưa bao giờ nghe nói qua a? Hách Liên Phách Thiên cau mày.

Cười lớn một tiếng, Hách Liên Ngạo Thiên đứng dậy, thản nhiên nói:

“Được rồi! Ta chỉ phụ trách chuyện của quân tiếp viện thôi, hiện giờ người cũng đã đến nơi, cũng nên trở về phục mệnh rồi! Nhưng ta có một yêu cầu!”

Xoay người nhìn Hách Liên Phách Thiên, vẻ mặt Hách Liên Ngạo Thiên có vẻ bí ẩn, bất giác khiến người đối diện cau mày nghi hoặc. Trong hồ lô của người này bán thuốc gì vậy?

“Được, nói đi!”

--------------------------------------------------

“Đông, đông, đông,...” Ban đêm, doanh trại Hách Liên đang yên tĩnh bỗng vang lên từng hồi trống trận dồn dập. Quân sĩ Hách Liên nghe tiếng trống, vốn là gần đây có chút lơi lỏng cảnh giác, lúc này lại như đàn ong vỡ tổ, chạy loạn cả lên.

Hách Liên Phách Thiên đang ở trong doanh chuẩn bị đi nghỉ, nghe tiếng trống liền lập tức chạy ra. Các tướng quân khác cũng đã tề tựu đủ bên ngoài. Lưu Chấn Phi sắc mặt ngưng trọng, chạy tới bẩm báo:

“Vương gia, quân địch tập kích!”

Hách Liên Phách Thiên gật đầu:

“Ừ, bọn chúng chắc đã không muốn chờ nữa rồi. Lưu tướng quân, truyền lệnh xuống cho binh sĩ ba quân không được chạy loạn, nhanh chóng tập hợp lại, chấn chỉnh đội hình chuẩn bị chiến đấu!”


Lưu Chấn Phi đáp một tiếng, nhanh chóng đi truyền lời. Hách Liên Phách Thiên lại mở miệng:

“Hàn Mặc!”

Một bóng đen thoắt đã đến sau lưng hắn, cúi đầu nhận lệnh.

“Đi truyền lời cho Nhan tướng quân, bên kia đã có động tĩnh!”

Bóng đen đáp “là”, một trận gió thổi qua đã biến mất không thấy. Sau khi Lưu Chấn Phi đi truyền lời xong, quân lính đã nhanh chóng ổn định lại, sắp thành từng đội ngay ngắn chỉnh tề, sẵn sàng đợi lệnh. Không nhìn thấy Tiểu Khuynh, một vị tướng quân bất mãn:

“Nhan tướng quân đâu rồi? Giờ là lúc nào mà còn có tâm trạng nằm trong lều ngủ chứ?”

Hách Liên Phách thiên nghe vậy, trên mặt không biểu lộ nhiều lắm vẻ mặt, chỉ lẳng lặng truyền lệnh đến quân sĩ.

“Đông, đông, đông...” Trong sự chờ đợi của quân Hách Liên, tiếng trống trận vẫn dồn dập truyền tới, nhưng không có mảy may một chút động tĩnh nào của quân địch.

“Chuyện này là sao vậy?” Các tướng sĩ nghi hoặc nhìn nhau, binh lính vừa tập hợp lại cũng không hiểu gì hết.

“Bẩm báo Tướng quân, cách mười dặm phía trước xuất hiện một đội binh lính mặc trang phục Tần Nguyệt, không có động tĩnh gì khác, chúng chỉ đánh trống xong liền rút lui!” Lính trinh sát vừa về tới liền lao như bay đến trước mặt Hách Liên Phách Thiên, quỳ gối bẩm báo.

Nghe vậy, trên mặt Hách Liên Phách Thiên hiện lên một tia hiểu rõ, mày sắc cũng từ từ giãn ra, hướng về phía quân sĩ phía dưới hô to:

“Quân địch chỉ là phô trương thanh thế, mọi người các doanh trại trở về vị trí, ổn định tinh thần, đề cao cảnh giác, quân phòng thủ tăng cường phòng bị!”


Một đạo mệnh lệnh được ban bố, sắc mặt mọi người dần hòa hoãn, theo trật tự trở về vị trí cũ.

Các tướng lĩnh khác cùng theo Hách Liên Phách Thiên đi vào doanh trướng, trên mặt người nào cũng hiện lên thần sắc kích động cùng tức giận. Quân Tần Nguyệt đây là có ý gì? Kéo quân đến đánh trống xong liền rút? Coi quân đội Hách Liên bọn họ là bù nhìn rơm mặc người suy tính hay sao? Càng nghĩ, sắc mặt các vị tướng quân càng thối...

“Vương gia, quân địch đây là cố ý đến quấy nhiễu quân ta, trước muốn đem tinh thần của quân Hách Liên làm rối loạn, ý đồ làm quân ta mệt mỏi!” Lưu Chấn Phi trước đem tình hình tóm lược lại trong vài câu, sau đó liền nói lên suy nghĩ của mình.

Hách Liên Phách Thiên nhìn chằm chằm địa đồ trên bàn, vẻ mặt nhìn không ra hỉ giận gật đầu:

“Lưu tướng quân nói rất có đạo lý, quân địch rất có khả năng tấn công vào mấy ngày nay, các vị tướng quân phải chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, hy vọng có thể chống đỡ được vài ngày!”

Các tướng lĩnh nghe vậy, đồng loạt gật đầu. Nhưng có người vẫn không nhịn được mà cáo trạng:

“Hồi bẩm Vương gia, hôm nay không thấy có Nhan tướng quân có mặt. Nhan tướng quân đây rốt cuộc là có ý gì?”

Hách Liên Phách Thiên nơi đáy mắt lướt qua ý cười nhàn nhạt, mở miệng bình thản lên tiếng:

“Là bổn vương đã giao cho Nhan tướng một số nhiệm vụ, vậy nên lần này sẽ không có mặt của Nhan tướng tham gia cùng mọi người!”

Cáo trạng không thành, mặc dù trong lòng có bất mãn, các vị tướng lĩnh mỗi người ôm một tâm tư mà rời đi. Đến lúc trong doanh trướng không còn ai, Hách Liên Phách Thiên nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, khóe môi nhếch lên một độ cong vừa đủ, vừa như cười lại như đang lạnh lùng nhếch mép, ánh mắt hắn chăm chú nhìn địa đồ, thầm thì một mình:

“Đầu tiên là công kích tinh thần, trước làm quân ta mệt mỏi, mất đi tinh thần chiến đấu, đến lúc đó, hai quân không cần đánh cũng đã xác định được thắng bại. Cao tay! Quả thật là cao tay! Nhưng không biết các người có đủ khôn ngoan để không mắc vào thiên la địa võng hay không đây?”

Tối hôm sau, trong lúc quân Hách Liên đắm chìm trong mộng đẹp, đột nhiên truyền đến một trận tiếng động dồn dập, cách bạt trướng màu trắng không xa thấp thoáng ánh lửa lóe sáng.

“Quân địch tấn công...” Trong thế cục ồn ào hỗn loạn, thanh âm kinh hoàng đột ngột vang lên, nhất thời người ngã ngựa đổ, tinh thần hoang mang cao độ, người đến người đi loạn xạ... tràng diện hỗn loạn diễn ra ngay trong doanh trại.

Hách Liên Phách Thiên trên người một tấm áo trắng đơn bạc chạy ra từ doanh trướng, thấy các tướng lĩnh khác cũng là vẻ mặt ngái ngủ không hiểu gì, có người thậm chí còn không kịp xỏ giầy, chân đất đạp cửa lều phóng ra.

“Lại chuyện gì nữa đây?” Trong số tướng lĩnh đã vang lên những thanh âm khó chịu.

“Chết tiệt! Bọn người này thật đê tiện, vô sỉ! Có gan thì đường đường chính chính mà đánh này, lại cứ dùng cái cách thức hạ tiện này!” Có tướng sĩ không nhịn được văng tục.


“Được rồi, có tiếp tục oán giận cũng không giải quyết được gì. Mau điều người đi xem đội cứu hỏa, xem có ai bị thương liền lập tức cứu chữa!”

“Rõ!” Tướng sĩ nhất nhất nghe lệnh, nhanh chóng tản ra.

Hách Liên Phách Thiên quay trở vào trong doanh trướng, tựa người vào trên trường kỉ, có chút mệt mỏi bóp trán. Lúc này, một bóng đen bất chợt xuất hiện ngay bên cạnh, Hách Liên Phách Thiên không mở mắt, trầm giọng nói:

“Nói!”

“Hồi bẩm chủ tử, Nhan tướng quân truyền lời đến, chúng ta có thể phản kích rồi!”

“Bổn vương đã biết, ngươi lui xuống đi!” Dứt lời, bóng đen liền nhoáng lên biến mất tại chỗ.

Nằm dài trên trường kỉ, Hách Liên Phách Thiên khẽ nở nụ cười. Người kia, chắc chắn sẽ cho hắn một cái kinh hỉ to lớn đây...

Tiến hành chữa cháy, cứu người bị thương, mặc dù trận hỏa hoạn không lớn, chỉ đốt mất mấy cái doanh trại bên ngoài, vài người bị bỏng nhưng không quá nặng... bận rộn suốt một đêm, doanh trại Hách Liên mới xem như được yên tĩnh lại, nhưng một đêm này, từ trên xuống dưới quân Hách Liên tâm thần đều không yên, thần sắc mệt mỏi nhợt nhạt, thần kinh vừa căng như dây chão mới chỉ buông lỏng xuống, nhưng tinh thần của quân sĩ cũng rơi rớt trầm trọng, thiếu hẳn ý chí chiến đấu.

Liên tục bốn ngày bốn đêm, ban ngày quân Tần Nguyệt lẻ tẻ công kích, ban đêm lại khua chiêng gõ trống, có khi lại phóng hỏa đốt quân doanh, làm cho quân Hách Liên không đêm nào được ngủ ngon, không bữa nào nuốt trôi cơm, cho dù có là đội quân tinh nhuệ nhất nhì đại lục, nhưng phải chịu đựng kiểu hành xác tinh thần như vậy, toàn quân ai ai cũng mệt mỏi, kể cả binh lính tinh nhuệ nhất cũng trở nên xanh xao vàng vọt, ngay đến quân binh gác cổng cũng nhiều khi ngủ gật, dưới vành mắt đều là vệt quầng thâm.

Buổi sáng ngày thứ năm, Hách Liên Phách Thiên bỗng nhiên triệu tập tất cả tướng lĩnh đến doanh trại của mình, ban bố lệnh tổng phản kích. Nhìn vẻ mặt Vương gia vốn trầm tĩnh lúc này hiện lên kiệt ngạo bất tuân, chúng tướng sĩ trong lòng như ăn được một liều thuốc an thần, lập tức hưng trí bừng bừng nhanh chóng đi điều động đội hình. Giờ Thìn ba khắc, tất cả quân lính đều đã nhanh chóng tập hợp lại đội hình chờ sẵn.

“Đông, đông...” Tiếng trống trận suốt bốn ngày nay tra tấn tinh thần quân sĩ lúc này lại vang lên, quân Hách Liên vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần liền nhanh chóng dựng vũ khí dậy, khí thế bừng bừng

Binh sĩ Tần Nguyệt từ bốn phía mà đến, đông nghìn nghịt, bụi trắng cuồn cuộn, tiếng chém giết kinh động vang lên. Kị binh mở đường, thuẫn binh bảo vệ cho bộ binh phía sau ùn ùn mà đến, bắt đầu một hồi sát phạt.

“Tam quân nghe lệnh, nhanh chóng bày trận. Bên trái kị binh phá vòng vây, bên phải thuẫn binh bảo vệ, hàng quân ở giữa theo bản vương tấn công!” Hách Liên Phách Thiên nhanh chóng leo lên ngựa, mở miệng liền ra một loạt mệnh lệnh, sau đó thúc ngựa vọt lên đằng trước.

Hai bên lao vào chém giết. Quân Tần Nguyệt rõ ràng là có sự chuẩn bị từ trước mà đến, đấu với quân Hách Liên vốn mấy ngày nay có chút suy sụp mệt mỏi, rất nhanh đã chiếm thế thượng phong. Hách Liên Ngạo Thiên cùng quân cứu viện lao tới từ cánh trái, nhưng căn bản có chút khó khăn để xoay chuyển tình thế. Rốt cuộc, mười vạn quân Hách Liên đến cứu viện bị thiệt hại quá nửa, mà quân sĩ do Tam vương gia chỉ huy xuất ra mười phần chỉ còn giữ lại năm, sáu. Quân Hách Liên bị đánh bại, phải rút vào trong Thương Hà cốc.

Một trận này, quân Tần Nguyệt thắng. Mặc dù không hoàn toàn đánh bại được quân Hách Liên, nhưng đã buộc cho "Hách Liên Chiến thần "phải đem quân rút chạy, thu hoạch không lớn nhưng khiến cho Đại tướng Tần Nguyệt cười đến không khép miệng lại được, vừa trở về liền lập tức hạ lệnh mở tiệc khao quân suốt ba ngày ba đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui