Trong phủ bây giờ chẳng còn ai cả. Tiểu Khuynh bây giờ ở biên cương, Tiểu Cẩn đi chơi vẫn chưa thấy về, Tiểu Tuyết lại bỏ đi đâu mất, mỗi mình Tiểu Vân ở lại. Nàng nhàm chán đi đi lại lại trong viện, không biết phải làm gì. Nếu có Tiểu Tuyết ở đây thì tốt, ít ra nàng cũng có người để đàm đạo về cầm, tranh. Nhưng nàng ấy cũng bỏ đi đâu mất rồi.
Tiểu Vân thảnh thơi tản bộ trong hoa viên phủ Tướng quân, nơi này hoa cỏ đủ màu, quả thực rất đẹp. Bất chợt, ở phía xa xa vọng đến tiếng cười đùa vui vẻ, Tiểu Vân tò mò liền đi về phía đó. Trong một đình viện rộng rãi nằm cạnh hồ, Âu Dương Tử Yên đang cùng mấy cái nha hoàn chơi đá cầu. Quả cầu đủ màu sắc bay lên, bay xuống trên chân các nàng, gương mặt ai cũng tràn đầy niềm vui. Tiểu Vân khẽ cười, bước về phía đó. Vừa nhìn thấy nàng, Âu Dương Tử Yên liền hô to:
“A, Tiểu Vân! Lại đây, lại đây chơi cùng đi!”
Nàng hồ hởi chạy đến kéo tay Tiểu Vân lôi đi. Âu Dương Tử Yên tung tung quả cầu trong tay, vừa đi vừa hỏi:
“Tiểu Vân biết đá cầu không?”
Nghe hỏi, Tiểu Vân nháy mắt:
“Đương nhiên là biết! Biết rất rõ là đằng khác!”
Ở hiện đại trò mà nàng cùng mấy người bạn chơi nhiều nhất chính là đá cầu. Kĩ năng của nàng tuyệt đối không thua bất kì ai! Âu Dương Tử Yên nghe vậy, liền vui vẻ nói:
“Vậy thì tốt! Ngươi vào chơi cùng bọn ta đi!”
Nàng kéo Tiểu Vân vào trong đình viện. Mấy cái nha hoàn vừa thấy nàng liền đồng loạt hành lễ:
“Tham kiến Lãnh cô nương!”
Tiểu Vân mỉm cười, bảo họ không cần quá khách khí. Âu Dương Tử Yên chạy ra xa, đứng ở đối diện nàng, thả quả cầu xuống rồi đá tung nó lên. Quả cầu truyền từ chân người này sang chân người khác, bay lên lại hạ xuống, trông rất thích mắt. Tiểu Vân khéo léo đón bắt quả cầu, nàng xoay chân đá nó về phía Âu Dương Tử Yên. Cả đám người cứ chơi đùa vui vẻ như vậy, không biết rằng càng lúc càng có nhiều hạ nhân, nô tì đứng vây quanh đình uyển xem họ chơi. Trên một lầu cao không xa, một thân ảnh cao ngất đứng lặng. Vạt áo bào màu tím đậm khẽ phất phơ, khóe môi người đó nhẹ nhàng cong lên một nụ cười rất nhạt. Ánh mắt không dời khỏi thân ảnh đang chơi đùa vui vẻ ở bên dưới. Một hạ nhân cung kính đi tới, khom lưng bẩm:
“Hồi Vương gia, Đại tướng quân mời ngài đến Thư phòng!”
Thân ảnh tử y hơi dừng lại một chút mới xoay người, cất bước rời đi. Phía dưới, tiếng cười vui vẻ của thiếu nữ vẫn vang vọng khắp đình viện.
Hách Liên Ngạo Thiên đứng ngoài Thư phòng, chậm chậm gõ cửa. Thanh âm Đại tướng quân từ bên trong vọng ra:
“Mời vào!”
Hắn đẩy cửa đi vào. Đại tướng quân trên người mặc trường sam, ngồi sau án thư thu xếp việc quân binh. Từ trước đó một tuần, Đại tướng quân đã được Hoàng đế bí mật triệu tập về kinh, giao lại toàn quyền ở chiến trường cho Tam vương gia Hách Liên Phách Thiên. Ông nhìn nam tử vừa bước vào, mở miệng:
“Nhị vương gia, mời ngồi!”
Hai người ngồi đối diện nhau, yên lặng nhấp trà. Hách Liên Ngạo Thiên bình thản hỏi:
“Đại tướng quân mời bản vương đến đây hẳn là có chuyện gấp cần bàn đi?”
Đại tướng quân đặt nhẹ tách trà xuống bàn, hỏi:
“Phía bên kia có động tĩnh gì không?”
Hách Liên Ngạo Thiên hơi liếc mắt, đáp:
“Vẫn như cũ, án binh bất động! Hoàng thượng có phải đã ra chỉ thị gì không?”
Đại tướng quân gật nhẹ đầu:
“Hoàng thượng cho rằng Đông Liêu quốc cũng dính dáng tới việc này!”
“Đông Liêu?”
“Đúng vậy!” Đại tướng quân thở dài “Nhưng chúng ta chưa có đủ căn cứ để khẳng định điều đó!”
“Nếu vậy, cứ để mọi việc diễn ra như bình thường...” Hách Liên Ngạo Thiên hơi cong môi “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta không phải là không có cách!”
Chơi đã thấm mệt, Âu Dương Tử Yên và Tiểu Vân đành ngồi nghỉ. Tiểu Vân ngửa đầu tựa vào lan can, cười vui vẻ:
“Ha ha, đã lâu rồi không được vui như vậy! Tử Yên, cảm ơn ngươi nhé!”
Âu Dương Tử Yên thấm thấm mồ hôi trên mặt, nghe vậy cũng bật cười:
“Không có gì đâu! Nếu ngươi đã vui đến như vậy, hôm khác ta sẽ dẫn ngươi đi chơi vui hơn!”
Tiểu Vân ngạc nhiên hỏi:
“Ở đâu vậy?”
Âu Dương Tử Yên thủng thỉnh đáp:
“Mấy ngày nữa sẽ có lễ hội, buổi tối sẽ tổ chức cuộc thi đá cầu, ta sẽ đưa ngươi đến đó chơi một bữa cho đã!”
“Thật không?” Hai mắt Tiểu Vân lập tức sáng lên.
“Dĩ nhiên là thật rồi! Hôm đó ngươi nhớ ăn mặc đẹp đẹp chút!” Âu Dương Tử Yên rất là đắc ý nói.
"Được mà, được mà! Cảm ơn ngươi nhiều nhé!"
Ngày hôm đó, trời vừa mới sập tối, Âu Dương Tử Yên đã trang phục chỉnh tề chạy đến viện của Tiểu Vân. Hai người cùng đi ra phố. Kinh thành về đêm tối đường xá sáng rực ánh đèn lồng. Khắp nơi mở ra những hàng quán bày đủ thứ lạ mắt. Người đi chơi hội đông nghịt, đâu đâu cũng thấy các quý tiểu thư, công tử cười nói đi dạo bên nhau. Khung cảnh đông vui này lại gợi cho Tiểu Vân nhớ về những ngày còn ở hiện đại, các nàng cũng cùng nhau đi chơi chợ đêm, cũng đông vui, tấp nập thế này. Lúc đó mới thật vui vẻ làm sao.
“Tử Yên, chúng ta chỉ là đi dạo thôi, sao ngươi lại phải ăn mặc như vậy?”
Âu Dương Tử Yên nghe vậy, phất quạt nhìn sang. Nàng một thân nam trang màu nguyệt bạch, tóc dài bện thành đuôi sam, trên đầu là một cái mũ, trong tay cầm chiết phiến, cách vài phút lại phất phất vài cái. Đã có không ít thiếu nữ bị cái bộ dạng phong thần tuấn lãng của nàng ấy hút mất tầm nhìn. Âu Dương Tử Yên nghe nàng hỏi vậy, nàng điểm điểm ngón tay vào trán Tiểu Vân, bẹt miệng nói:
“Cái đầu này bình thường thông minh là thế mà sao hôm nay tư duy chậm quá vậy? Gia làm vậy là để đảm bảo an toàn cho cả hai đấy nghe chưa, ngốc ạ!”
Tiểu Vân xoa xoa trán, khó hiểu:
“An toàn?”
Âu Dương Tử Yên gật đầu, đáp:
“Đúng vậy đó! Thử nghĩ mà xem, hai mĩ nhân đi một mình vào buổi đêm thế này có phải rất nguy hiểm không? Rất có khả năng là sẽ gặp hái hoa tặc, vậy nên ta phải chuẩn bị phương án đề phòng từ trước đó! Một mĩ nam tử như ta đi cùng ngươi, nam thanh nữ tú, chắc chắn sẽ không có ai đến làm phiền chúng ta đâu!”
Tiểu Vân cười nhạt:
“Cũng chưa chắc!”
Nàng vừa dứt lời, Âu Dương Tử Yên cảm thấy vai mình chợt nặng nặng. Nàng quay đầu, liền thấy một gã nam nhân đang đứng cạnh, cánh tay của y gác qua vai nàng. nhân kia nở một nụ cười dâm tà, săm soi khuôn mặt của nàng, nói:
“Ái chà, thật là một tiểu mĩ nam! Có muốn theo gia về nhà không? Đảm bảo gia sẽ rất chiều chuộng ngươi!”
Hai mắt Âu Dương Tử Yên trợn thật to, nàng nhìn không chớp cái gã đang đứng sát cạnh mình. Lúc này, thanh âm lo lắng của Tiểu Vân chợt vang lên:
“Tử Yên...”
Âu Dương Tử Yên quay đầu nhìn lại, nháy mắt, sắc mặt nàng tối sầm. Tiểu Vân đang bị vài cái nam nhân to lớn túm chặt, vẻ mặt nàng lo lắng, sợ hãi. Bên kia, gã nam nhân dâm đãng vẫn giữ chặt Tử Yên, không để nàng động đậy. Y vẫn không thôi buông lời dâm tà:
“Tiểu mĩ nam, mau ngoan ngoãn theo gia về nhà a, gia hứa sẽ làm cho ngươi cảm thấy sung sướng!”
Âu Dương Tử Yên nghiến răng ken két:
“Ngươi! Mau buông ra! Nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Gã nam nhân trên mặt tràn đầy trào phúng, trong mắt dường như lộ vẻ tức giận:
“Ái chà, khẩu khí thật lớn, thật là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, người đâu, bắt trói hai tiện tì này lại cho ta! Ta phải hung hăng giáo huấn bọn chúng!”
Tiểu Vân gắt gao nhíu mày. Thật không ngờ dưới chân thiên tử lại vẫn có kẻ cả gan làm xằng làm bậy như vậy. Gặp một màn bức hại dân nữ giữa đường như vậy mà lại không có ai dám ra ngăn cản, xem ra cái nam nhân này địa vị không hề tầm thường. Hai tay nàng bị người ta kìm chặt lại, không thể nhúc nhích. Phía bên kia Âu Dương Tử Yên cũng không thể nói ra thân phận của mình, vì nàng ấy lúc này đang mặc nam trang. Còn Tiểu Vân thì đang đeo khăn lụa che mặt.
Bất ngờ, khăn lụa trên mặt nàng bị người ta giật xuống, Tiểu Vân thất kinh ngẩng lên. Cái nam nhân đoạn tụ kia đã đi tới trước mặt nàng từ lúc nào, trên tay y là tấm khăn lụa của nàng. Y dùng một tay nâng cằm nàng lên, săm soi ngắm nghía, cất giọng đê tiện:
“Chà chà, là một tiểu mĩ nhân, thế nào, có muốn theo gia về nhà làm phu nhân không?”
Trái ngược với lúc vừa rồi, Tiểu Vân lại có vẻ rất bình tĩnh. Nàng nhìn chằm chằm y, im lặng quan sát. Gã nam nhân bị cái nhìn của nàng làm cho chột dạ, y cười khan, lắp bắp:
“Làm gì mà nhìn gia chằm chằm vậy? Hay là, ngươi đã yêu thương nhung nhớ gia rồi sao? Hử, tiểu mĩ nhân?”
Tiểu Vân lạnh lùng nhìn y, đột nhiên, khóe môi nàng cong cong, Tiểu Vân cười nhạt:
“Có muốn ta nói cho ngươi biết, lý do mà phu nhân của ngươi bỏ ngươi mà đi không?”
Gã nam nhân kia rõ ràng là sững lại, y giận dữ gầm lên, khuôn mặt đỏ phừng phừng tức giận:
“Nữ nhân ti tiện, ngươi nói cái gì?”
Tiểu Vân vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, bình thản đáp:
“Tính cách bạo ngược, lăng nhăng, lại hay nốc rượu, không phải giàu sang phú quý gì nhưng lúc nào cũng vào thanh lâu, mỗi lần nốc rượu lại ra tay đánh đập nương tử! Nàng ta bỏ đi theo trai trẻ cũng đáng đời ngươi lắm!”
Gã nam nhân kia tức đến nghẹn, y quát lên:
“Cái kẻ ti tiện nhà ngươi có câm miệng không hả?”
Tiểu Vân vẫn tiếp tục nói:
“Cứ ăn vào là khó chịu, cảm thấy mệt mỏi, thường xuyên bị đầy bụng, khó tiêu, sợ những thức ăn dầu mỡ, khắp người thường bị đau nhức. Chỉ có uống rượu vào mới khiến ngươi quên đi những đau đớn đó, bắt buộc phải uống rượu thay cơm. Bao tử ngươi đã bệnh nặng lắm rồi, nếu như không sớm cai rượu, ta e là ngươi sẽ phải về chầu Diêm Vương sớm thôi!”
Hai mắt gã kia trợn to, vẻ mặt dữ dằn như con thú hoang bị chọc sườn. Tiểu Vân không chút mảy may sợ hãi, nàng vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm y. Không biết có phải do ánh nhìn của nàng làm y chột dạ hay không mà gã cứ đứng lặng hồi lâu như vậy. Một lúc sau đó, y giận dữ bỏ tay xuống, hằm hằm phất áo bỏ đi. Đám người kia thấy vậy, cũng thả hai người Tiểu Vân ra, vội vã chạy theo. Bọn chúng vừa đi khuất, Âu Dương Tử Yên đã chạy vọt tới, vội vàng xem xét Tiểu Vân từ trên xuống dưới, rồi mới thở phào, nhẹ nhõm nói:
“Ôi chao, ôi chao, Tiểu Vân, ngươi làm ta sợ chết đi được!”
Tiểu Vân mỉm cười trấn an nàng:
“Ta đâu có làm sao đâu, ngươi yên tâm được rồi!”
Âu Dương Tử Yên tò mò nhìn nàng, hỏi:
“Ta vốn chỉ nghĩ ngươi là một nữ tử tay trói gà không chặt, nhưng lại không nghĩ ngươi có bản lĩnh như vậy! Nhưng sao ngươi lại có thể biết được những điều đó vậy? Ngươi không phải có năng lực siêu nhiên gì đó chứ?”
Tiểu Vân bật cười:
“Đây không phải năng lực siêu nhiên gì cả, mà là suy luận!”
“Suy luận?”
“Đúng vậy!” Tiểu Vân gật đầu “Trên người hắn ta nồng nặc mùi rượu, miệng có mùi chua do vừa ói mửa, đổ mồ hôi, cả người cứ run rẩy, hay ngáp, khẳng định là kẻ đã nghiện rượu lâu ngày rồi, không có rượu là không được. Chỉ có chút chuyện nhỏ mà phản ứng như bị công kích, thêm nữa là việc hắn rất dễ động tay động chân đánh người, nên ta khẳng định tính tình của hắn sau khi uống rượu rất tệ. Ở nhà cũng không khá hơn là bao nhiêu!”
Âu Dương Tử Yên khó hiểu ngắt lời nàng:
“Nhưng như vậy cũng không thể kết luận rằng phu nhân hắn ngoại tình được?”
Tiểu Vân tiếp tục nói:
“Rất dễ để nhìn ra rằng hắn không có được bàn tay chăm sóc của nữ nhân. Trang phục hắn xộc xệch, cổ áo phía trong còn có vết vá, một người nhà giàu sẽ không bao giờ mặc áo đã được vá lại, nên ta đoán hắn không phải kẻ giàu sang phú quý gì! Vết vá đã sờn rách nhiều, chứng tỏ hắn không có vợ chăm sóc, bởi vì không có một người vợ nào lại để quần áo của chồng mình như vậy cả. Hơn nữa, vừa nhìn thấy nam nhân trẻ thanh tú thì hắn ta vô cùng nhạy cảm, nên mới giở trò chòng ghẹo. Vì vậy, có khả năng vợ hắn ta bỏ nhà theo trai trẻ, nhìn gã đó nổi nóng như vậy, nên chuyện chắc chỉ xảy ra gần đây thôi. Một người vợ mà bỏ chồng như vậy, thì phần nhiều là do cái tính lăng nhăng và thích rượu của hắn!”
Tiểu Vân nói xong rồi, quay sang, bỗng giật thót mình. Âu Dương Tử Yên hai mắt long lanh long lanh nhìn nàng, thiếu điều chỉ còn nước khóc nức lên thôi. Rồi đột nhiên, Âu Dương Tử Yên chụp bắt lấy hai tay nàng, cầm chặt, vẻ mặt trịnh trọng, như thể sắp sửa sinh ly tử biệt nói:
“Vân nhi, phần ân tình này ta không cách nào trả được, vậy nên, ta nguyện dùng thân báo đáp ơn nghĩa cứu mạng của nàng. Vân nhi, hãy trở thành thê tử của ta, ta nguyện dùng tấm thân này che chở bảo bọc, yêu thương nàng cả đời!”
Tiểu Vân cố gắng nín cười vì vẻ mặt trịnh trọng của nàng ta, nhưng rồi nàng cũng bày ra vẻ mặt trịnh trọng nói:
“Thiếp tạ đức ân trên đã cho thiếp gặp được chàng, nhưng lang quân, chàng đã xin phép Tiểu Khuynh chưa?”
Âu Dương Tử Yên thất kinh:
“Tiểu Khuynh?” Hai mắt Tiểu Vân long lanh ánh nước, gật gật đầu. Âu Dương Tử Yên lùi lại, giả bộ như đang gặp phải chấn động lớn, nàng ta ôm tim, khổ sở nói:
“Vân nhi, tại sao, đã đến nước này rồi, ta vẫn không thể qua nổi cửa ải khó khăn này?”
Tiểu Vân nín cười, nín đến muốn nghẹn, nàng dùng tay áo che mặt, bả vai run run. Rồi bất ngờ, cả hai người cùng bật cười lớn. Hai má Tiểu Vân đỏ bừng, nàng cười đến mức nước mắt cũng chảy ra. Hai người nhìn nhau, thật sự rất muốn cười tiếp, nhưng sợ cười nhiều quá đau bụng nên đành thôi. Âu Dương Tử Yên gọi một hàng kẹo lại, mua hai cây kẹo hồ lô, đưa cho Tiểu Vân một cái, rồi hai người tiếp tục đi dạo. Đến quảng trường lớn, nơi diễn ra hội thi đá cầu, Âu Dương Tử Yên phấn khởi hô lớn:
“Đến rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...