Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Viện
sau phủ Tướng quân, trên mặt đất đầy những tấm vải lớn, mặt trên bày đủ
loại dược liệu. Ở một góc khác, đất bị xới lên thành từng luống nhỏ, một bóng người đang khom lưng xới từng mảnh đất bằng cái cuốc nhỏ. Sau khi
đất đã được xới tơi, Tiểu Tuyết kéo cái ba lô của mình lại gần, thò tay
vào cái túi nhỏ bên hông, lôi ra một vốc hạt nhỏ xíu, rồi thật cẩn thận, nàng vùi số hạt đó xuống đất vừa xới. Xong xuôi, Tiểu Tuyết phủi phủi
tay, kéo cái mũ nhỏ trên đầu xuống, lau vài giọt mồ hôi lấm tấm trên
trán, mỉm cười đứng dậy. Nàng bước đến, nhìn số thuốc mình đang phơi
trên đất, hài lòng gật gật đầu. Trời hôm nay nắng to, rất thích hợp để
phơi thuốc. Ngẫm nghĩ một chút, Tiểu Tuyết nhớ ra số thuốc mình để lại
trên núi, không biết lão già kia có giúp nàng đem ra phơi không nữa?
Nàng vùi số lá thuốc đó ở trong giỏ, nếu không sớm đem ra sẽ đóng mốc
mất...

Trên thực tế, lão già trên núi nào đó
vẫn ngày ngày đem thuốc ra phơi, lại xới mấy luống đất chờ nàng đem dược liệu trồng xuống, vừa cật lực xới đất vừa than thở:

“Nha đầu kia bao giờ mới quay lại nhỉ? Trên đời này có ai nhẫn tâm như nha
đầu đó không cơ chứ? Đây gọi là bóc lột sức lao động của người già đấy!”

Tiểu Tuyết hít mũi, hắt xì một cái rõ to. Nàng sụt sịt mũi, cau mày nghĩ: Kẻ nào đang nhắc tới nàng vậy?

Cửa viện bật mở, một bóng người thướt tha bước vào. Tiểu Vân một tay ôm cây đàn tranh, một tay cầm xấp giấy mỏng đi vào. Nhìn Tiểu Tuyết đang ngồi
xổm bên số dược liệu phơi trên đất, Tiểu Vân cất tiếng gọi:

“Tiểu Tuyết, có rảnh không?”


Tiểu Tuyết rời tầm mắt khỏi số dược liệu, ngẩng lên nhìn:

“A, Tiểu Vân!”

Tiểu Vân đi tới, đặt cây đàn lên chiếc bàn đá ở góc sân, ngồi xuống, lại vẫy tay với Tiểu Tuyết:

“Tiểu Tuyết, lại đây ta nhờ chút!”

Tiểu Tuyết đứng dậy, từ từ đi tới, nhướng mày hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Tiểu Vân gật đầu, chỉ vào xấp giấy trên tay;

“Ngươi giúp ta chỉnh sửa một vài dây âm trên cây đàn này được không? Ta thử dạo nhạc nhưng nghe chừng có chút không ổn!”

Tiểu Tuyết gật đầu, ngồi xuống. Nàng bê cây đàn đặt trên chân, ngón tay nhẹ
nhàng thử dây. Âm thanh vừa vang lên, đôi mày nàng liền hơi cau lại.
Tiểu Vân có chút sốt ruột, nhìn nàng, dò hỏi:

“Sao vậy?”

Tiểu Tuyết với tay lấy xấp giấy trên tay Tiểu Vân, nhìn nhìn một chút, nàng
bắt đầu gảy nhẹ từng dây đàn. Hai dây đầu thì không thấy nàng có biểu
hiện gì, nhưng sang đến những dây khác, gương mặt nàng hiện lên vẻ không hài lòng. Tiểu Tuyết nâng cây đàn đặt lại trên bàn, sắc mặt lại bình
thản như cũ, mở miệng hỏi:


“Cây đàn này ngươi mua ở đâu vậy? Chất lượng kém quá!”

Tiểu Vân hơi đỏ mặt, cúi đầu ấp úng:

“Đây là đàn mà phu nhân tặng ta, nghe nói là do Tử Yên mua về, nhưng nàng ấy không biết đánh đàn nên liền đem cây đàn này tặng lại cho ta!”

Tiểu Tuyết khoanh tay, nhìn cây đàn trên bàn, nàng tặc lưỡi, thở dài đáp:

“Thôi được rồi, cứ để cây đàn này ở đây, ta sẽ giúp ngươi chỉnh sửa! Trong lúc đó, ngươi lấy tạm Thất huyền cầm của ta mà dùng!”

Chờ Tiểu Vân rời khỏi, Tiểu Tuyết mới đứng dậy. Nàng thu dọn số thuốc đang
phơi trên đất, gói lại gọn gàng, lại xách ba lô quay về phòng của mình.
Tiểu Tuyết biết chắc lúc này Tiểu Vân đang ở bờ hồ, nên nàng sẽ không
chạm mặt nàng ấy. Tiểu Tuyết về phòng, thu dọn vào bộ quần áo, thay đổi
bản thân một chút rồi mới rời đi. Nàng xách theo số thuốc vừa phơi, theo cửa sau phủ Tướng quân đi ra ngoài.

Đi trên
đường, Tiểu Tuyết không hề bị ai chú ý. Nàng lúc này đang trong bộ dạng
của một tiểu nha đầu, cứ vậy, Tiểu Tuyết đi thẳng ra ngoài thành. Nàng
hướng ngọn núi ngoài thành mà đi tới.

Đường
lên núi vẫn khó khăn như vậy. Nàng mới chỉ đi được một lúc mà trên váy
đã có vài vết sờn, vài mảnh lá cây giắt trên mái tóc dài đen nhánh. Tiểu Tuyết bực mình, nàng đặt ba lô xuống đất, rút trong túi ra một sợi dây

nhỏ, dứt khoát đem mái tóc dài quấn gọn lên. Xong xuôi, nàng mới xách đồ đi tiếp.

Được một quãng, Tiểu Tuyết bất chợt dừng lại, lắng tai nghe. Trong không gian yên tĩnh vọng tới thanh âm mơ hồ, giống như là tiếng đánh nhau. Bước chân Tiểu Tuyết từ từ lại gần.
Càng đi, âm thanh kia càng rõ. Đúng thật là có một trận đánh đang diễn
ra, tiếng đao kiếm va chạm nhau rất dữ dội. Vốn là Tiểu Tuyết muốn nhanh chút rời khỏi, không muốn dính dáng tới, nhưng không hiểu sao, dường
như có một thứ gì rất lạ cứ hối thúc nàng đi về phía đó.

Nấp sau thân cây gần đó, Tiểu Tuyết cẩn thận ló đầu nhìn ra. Giữa một trảng rừng trống, có hơn chục cái hắc y nhân đang đánh nhau với một đám hộ
vệ. Hai bên chiến đấu vô cùng dữ dội, sát khí tỏa ra dày đặc. Một nhóm
khoảng năm, sáu hộ vệ tuốt gươm đứng quây lại một chỗ, hình như đang bảo vệ thứ gì đó sau lưng. Đằng sau bọn hắn, cũng có một người đang giao
chiến với hai, ba cái hắc y nhân khác. Thấp thoáng giữa đám người, Tiểu
Tuyết mơ hồ nhìn thấy một mảnh hoàng y cùng tử y. Từ từ cúi thấp đầu,
Tiểu Tuyết lủi ra sau đám cây cối, lặng lẽ nhích người sang bên một
chút. Nàng rạp người dưới một bụi cây rậm rạp, khẽ vén một ít lá lên, hé mắt nhìn ra. Là Trầm Hương Vĩnh và... Hách Liên Chấn Thiên.

“Tứ ca, tứ ca, phải làm sao đây? Đám người này thật đông? Vĩnh nhi sợ...”

Trầm Hương Vĩnh nhỏ nhẹ kêu lên, cố gắng nép sát vào người Hách Liên Chấn
Thiên, hai tay bấu chặt bàn tay của hắn. Trước hành động này của nàng,
Hách Liên Chấn Thiên chỉ khẽ cau mày, nhưng cũng không có hành động gì.
Đôi mắt hắn gắt gao khóa chặt đám người kia, dõi theo từng hành động của chúng.

“Chủ nhân, đám người này đông quá, người của ta sắp không trụ nổi rồi!”

Vũ Kì đứng chắn đằng sau Hách Liên Chấn Thiên, cau mày báo cáo. Đáp lại
hắn, Hách Liên Chấn Thiên chỉ nhẹ nhíu mày, không có lên tiếng. Đám
người hắc y nhân tấn công ngày một dữ dội, đã có nhiều cái hộ vệ ngã
xuống bởi những vết thương trí mạng. Trầm Hương Vĩnh một bộ dáng khóc
lóc, nhu nhược nép mình vào người Hách Liên Chấn Thiên, có vẻ như rất sợ hãi. Cảnh tượng này làm mắt Tiểu Tuyết gai gai, nàng dụi dụi mắt, càng
dụi lại càng thấy đau. Tiểu Tuyết ngồi lặng đi một lúc, bất chợt, nàng

thở dài.

“Hự!” Tiểu Tuyết chợt ngẩng đầu lên,
Vũ Kì bị một vết chém sâu vào vai phải, thanh kiếm trên tay rơi xuống
đất. Hắn lảo đảo lùi lại vài bước, dùng tay trái ôm chặt vết thương, tay còn lại lần tới thắt lưng, rút ra một thanh chủy thủ. Hắc y nhân huơ
kiếm xông lên, Vũ Kì liền lùi lại, vung chủy thủ lên đỡ. Vết thương trên vai rõ ràng khiến hoạt động của hắn chậm lại, không còn linh hoạt như
trước.

Bất ngờ, một hộ vệ bị đánh ngã, hắc y nhân huy kiếm đâm tới. Mục tiêu lần này, rõ ràng chính là Trầm Hương Vĩnh.

Ngay khi mũi kiếm kia chuẩn bị đâm tới nàng, đột nhiên khựng lại. Chắn trước mũi kiếm kia, là một hắc phiến màu đen tuyền. Mũi kiếm kia dừng lại
trên sống quạt, giống như đã bị cố định tại chỗ. Một tay Hách Liên Chấn
Thiên ôm thắt lưng Trầm Hương Vĩnh kéo sát về phía mình, tay kia cầm
chiết phiến, chuẩn xác đỡ được mũi kiếm. Đôi mắt phượng từ từ nheo lại,
tràn ngập sát khí lạnh lẽo, khí phách vương giả tỏa ra mãnh liệt. Hắc y
nhân chợt thấy lạnh sống lưng, tay cầm kiếm cũng hơi run rẩy. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắc y nhân mắt trợn trừng trừng, phun ra một búng
máu, ngã xuống tắt thở. Trên cổ hiện lên một đường máu đỏ tươi. Hách
Liên Chấn Thiên phất tay gấp chiết phiến lại, mặt quạt trắng tin không
dây một vết máu. Hai tay Trầm Hương Vĩnh vẫn ôm chặt thắt lưng hắn, nàng ta dựa vào ngực hắn nhu nhược khóc nhỏ. Đáy mắt Hách Liên Chấn Thiên
nổi lên tia không kiên nhẫn nhưng hắn cũng không đưa tay đẩy nàng ra.

Trong mắt Tiểu Tuyết len lỏi một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ cháy. Khóe môi nàng cười
cười, giọng nói gần như gằn từng tiếng từ trong cổ họng:

“Dựa vào sát thế a... các người coi bộ tình cảm thật tốt!”

Lúc này, từ trước mặt Hách Liên Chấn Thiên xuất hiện một cái hắc y nhân.
Tên này thân thủ nhanh nhẹn, có vẻ như là cầm đầu của cả đám hắc y nhân. Hắn huy kiếm lao thẳng tới. Nhưng khi chỉ còn cách mục tiêu chừng vài
tấc, tay của hắn bị một lực mạnh đá lệch đi, thanh kiếm trên tay cũng bị đá văng ra xa. Trước mắt bọn hắn xuất hiện một bóng người. Hai mắt Hách Liên Chấn Thiên mở thật to, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Là Y Tuyết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui