Hôm nay là một ngày đầu xuân, gió thổi nhè nhẹ mang theo chút se lạnh, mây lững lờ trôi trên nền trời xanh. Mọi thứ xung quanh đều trở nên sống động và đầy sức sống hơn bao giờ hết. Chỉ là, không khí trong thành Hitomi lại hoàn toàn trái ngược, khắp thành đều bị bao phủ một màn u ám.
Từ trong vườn hoa đào rậm rạp vang lên một tiếng nổ lớn, kinh động cả một vùng. Giữa vườn hoa, thân ảnh hồng phấn nhỏ nhắn của một tiểu cô nương mười hai tuổi đang đối diện với một nam nhân dáng người cao lớn vận kimono màu tím sẫm, toàn thân hắn tỏa ra sát khí nồng đậm.
“ Papa, mama là của chung! Papa không thể ích kỷ như vậy!” Tiểu cô nương uất ức nhảy lê trời, né đi một chưởng của nam nhân kia.
“ Akiko, rõ ràng là con tranh với ta trước, năm lần bảy lượt phá đám, lần này quá quắt lắm rồi!” Naraku gầm lên, hồng mâu rực lửa nhìn ‘con gái yêu dấu’ trước mặt.
Akiko là đứa con gái đầu lòng của Naraku và Yuri. Naraku bởi vì Akiko mà hàng ngày vẫn luôn học tập nhân loại, cố gắng trở thành một phụ thân tốt. Dù sao Akiko cũng là đứa con đầu tiên của hắn và Yuri…
Thế mà, những gì hắn nhận lại là cái gì?!! Kể từ khi có ý thức, Akiko bất kể lúc nào cũng tranh giành Yuri với hắn. Naraku hắn nhẫn nại suốt 12 năm qua, nhẫn rồi lại nhẫn, không nghĩ tới Akiko càng ngày càng lấn tới, lại càng quá quắt! Hôm qua Akiko thế nhưng lại dám nhân lúc hắn không có trong thành liền lẻn vào phòng của hắn và Yuri, còn ác ý khóa chặt cửa nẻo, bày kết giới rồi ngủ ngon lành, còn hắn lại bị nhốt ở bên ngoài!!!
Kết giới của Akiko mặc dù không đủ để ngăn hắn, nhưng chỉ sợ nếu phá kết giới sẽ tạo tiếng động lớn, ảnh hưởng giấc ngủ của tiểu phu nhân nhà hắn. Tính khí của Yuri lúc đang ngủ say lại bị đánh thức là vô cùng đáng sợ, kể cả hắn cũng không thể xem thường! Nhưng như vậy, hắn làm cách nào đi vào phòng????!!!
Thế nên là, đêm hôm qua Naraku hắn lần đầu phải ngủ ở phòng khác một mình sau khi có Yuri bên cạnh! Thực sự là một đêm dài dằng dẵng đầy ác mộng! Chính vì lẽ đó nên hôm nay hắn mới tìm con gái hắn tính sổ, thậm chí dùng đến yêu khí đánh cho vài cái thật nhẹ đủ để chảy máu một tí để cảnh cáo, ai ngờ Akiko mới thế đã xù lông lên, đánh ngược trở lại hắn!!
“ Papa thật quá quắt, thật sự là quá… quá đáng! Papa thế nhưng lại dám nhân lúc mama ra ngoài mua đồ giáo huấn con! Papa không thấy như vậy là quá mất công bằng sao??!!” Akiko cảm thấy papa dạo gần đây vô cùng đáng ghét, lúc trước luôn yêu chiều nàng, nhưng không hiểu sao dạo gần đây lại thường xuyên ức hiếp nàng. Nàng từ lúc ba tuổi đã ngủ riêng, chưa được một đêm nào được ngủ cùng với mẫu thân, hôm qua là bởi vì quá nhớ hơi ấm của mẫu thân nên mới bất đắc dĩ làm thế. Nàng biết, nếu xin ngủ cùng kiểu gì papa cũng không cho, đành phải dùng cách như vậy…
Chỉ có một việc nhỏ vậy thôi mà papa cũng làm ầm lên!
“ Còn dám lí luận!”
“ Á!” Naraku papa đột nhiên tung ra năm phần công lực khiến Akiko không kịp trở tay, chỉ có thể nhắm tịt mắt hứng chịu.
Một phút.
Hai phút.
..
Tại sao lại không có gì nhỉ? Hửm? Nàng còn cảm thấy dường như có cái gì đó âm ấm…
Akiko thận trọng hé mắt ra nhìn thử liền bắt gặp một khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan tinh tế như được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ. Đôi mắt màu vàng của hắn không có mị lực như của papa, thế nhưng lại khiến cho người khác nhìn đến say mê, không thể dứt ra được, đồng thời còn có một loại cảm giác bị khí thế của hắn áp chế, không nhịn được run sợ. Nam nhân này… hắn rốt cuộc là ai vậy?
Hắn cúi xuống nhìn nàng một chút, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn papa của nàng, trầm giọng lên tiếng :
“ Naraku, ngươi có biết ngươi đang đánh ai hay không? Hừ, bán yêu ti tiện!”
Nghe qua lời nói của hắn, Akiko hoàn toàn khẳng định là người này ở bên phe nàng! Thật tốt quá!
“ Naraku ta ti tiện thì thế nào? Cũng không có thất bại như ngươi, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy tình lữ !” Naraku nhếch miệng khiêu khích nhìn Sesshoumaru, đôi mắt quét đến trên người Akiko đầy cảnh cáo.
Akiko bĩu môi, nũng nịu vùi đầu vào lòng Sesshoumaru. Qua lời nói của nam nhân này, nàng có thể hiểu, hắn và papa nàng là người quen, hay nói cho đúng thì có lẽ từng là địch nhân. Nhưng mà, nếu như vậy thì vì sao lại che chở cho nàng?
Không đúng! Bây giờ cái đó không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là làm sao rời khỏi đây một cách an toàn nhất!
Nam nhân này thoạt nhìn cường đại như vậy, còn dám đối papa nói những lời như thế, còn ai thích hợp dẫn nàng đi trốn hơn hắn đây?
Akiko vỗ nhẹ vào người Sesshoumaru một cái, thấy đôi mắt hoàng kim ấy chuyển xuống người mình, nàng nhanh chóng rướn người lên, hôn một cái thật kêu lên bờ môi mỏng lại đầy mị hoặc của Khuyển yêu…
Bình thường nàng để ý, thấy mama mỗi khi muốn nhờ vả papa cái gì sẽ làm thế này, đảm bảo papa dù lười thế nào nữa cũng sẽ lười không nổi. Kanna cô cô cũng có nói, đây là cách để ‘nhờ vả nam nhân’ hữu hiệu nhất. Thế nên bây giờ, nàng thực muốn áp dụng một chút xem thế nào…
Cơ mà… vì sao khuôn mặt của nam nhân này lại cứng đơ như vậy?
Còn có… papa vì sao lại dùng ánh mắt bất khả tư nghị như nhìn thấy quỷ mà nhìn nàng?
“ Đây là để trả ơn, ngươi có thể mang ta đi không?” Akiko sốt ruột giật giật vạt áo Sesshoumaru, muốn nhân cơ hội papa còn đang ngơ ngác để chuồn êm.
Sesshoumaru kinh ngạc nhìn Akiko, không nghĩ tới đứa trẻ này sau khi làm cái chuyện xấu hổ như vừa rồi lại có thể bình tĩnh như vậy, hơn nữa, còn là người đầu tiên hôn hắn…
Khóe môi cong lên đẹp đẽ, Sesshoumaru liếc Naraku một cái, sau đó ôm Akiko bay đi mất.
Naraku cho rằng, Akiko đi với Sesshoumaru là rất an toàn, hắn có thể tận dụng thời gian này để ở bên cạnh Yuri nhiều hơn một chút, nếu nàng có hỏi tới liền nói Sesshoumaru muốn mang Akiko đi rèn luyện yêu thuật một thời gian…
Nhưng không ngờ, chính vì để Akiko đi như vậy, mấy chục năm sau, khi Naraku đang ngồi uống trà, có một tiểu khuyển yêu nhỏ nhắn đáng yêu xuất hiện, chạy tới giật giật mấy lọn tóc của hắn, đồng thời còn rạng rỡ hô to :
“ Ông ngoại!”
“…” Naraku mặt tối sầm.
Sẽ không phải là con của Sessoumaru và Akiko con gái hắn đó chứ?!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...