Cơn mệt mỏi qua đi, mùi hương dịu nhẹ khoan khoái quanh quẩn nơi chóp mũi như lôi kéo Yuri từ trong mộng tỉnh dậy.
Hàng mi dài lay động, nàng chậm rãi mở mắt ra, bàn tay đỡ lấy đầu xoa nhẹ, không hiểu sao, cả người chỗ nào cũng thấy mệt mỏi rã rời, thậm chí ngay cả một cái nhấc tay cũng thật khó khăn.
Nàng mệt mỏi cử động người, lại phát hiện ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của người nào đó, nàng còn đang định ngẩng lên nhìn là ai thì người đó đã lên tiếng :
“ Mặc dù đã hạ sốt, nhưng cũng chưa khỏi hoàn toàn, nàng ngủ tiếp đi”
Thanh âm không nhanh không chậm lại có phần ôn nhu yêu chiều vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến Yuri có chút mông lung. Rốt cuộc là ai?
Sesshoumaur sẽ không bao giờ ôn nhu như vậy, Naraku lại càng không, vậy người này…
Khoan đã, ôn nhu yêu chiều sao?! Lẽ nào hắn là…
Yuri cắn môi, tay bấu nhẹ vào người để lấy lại chút tỉnh táo ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng yếu ớt của đèn dầu, nàng như choàng tỉnh khi nhìn thấy khuôn mặt của kẻ mà cả đời này cũng không muốn nhìn thấy!
“ Chinen Kiyoshi… Là ngươi!” Càng kích động khi nhận ra bản thân đang mềm mại dựa vào người hắn, Yuri vội vã đẩy hắn ra lại không đủ khí lực, chỉ đẩy nhẹ vài cái đã khiến nàng thở không ra hơi.
Từ lúc tỉnh dậy, nàng có ngửi thấy một mùi hương rất thơm, rất ngọt ngào, thanh mát, nhưng càng ngửi lại càng choáng váng… Lẽ nào, chính thứ này đã khiến nàng vô lực sao?
“ Thế nào? Mùi hương này không tồi chứ?” Kiyoshi cười cười, tay vuốt nhẹ lọn tóc mềm mại tùy ý xõa ra của nàng, liếc thấy đối phương đang nhìn với ánh mắt vừa oán hận vừa chán ghét, khóe môi càng cong lên “ Ta thực sự không thích nàng ương bướng quậy phá chút nào, mà trong người nàng lại đang bệnh chưa khỏe, cử động mạnh là không tốt… Mà thứ hương liệu này, lại vừa khiến thân thể người khác mất đi sức lực, vừa có tác dụng trị liệu, rất thích hợp với nàng”
“ Thích hợp con khỉ! Mau giao thuốc giải ra đây?” Nhận thức được tình trạng thê thảm của bản thân, Yuri quyết định không kháng cự nữa, đổi sang chiêu ‘dùng mắt uy hiếp’.
Kiyoshi cũng không quan tâm đến trò vớ vẩn mèo cào đó, chỉ hờ hững đặt nàng dựa vào góc giường rồi bước xuống, tiến tới bên cạnh bàn rót ra một chén trà nóng, vừa thản nhiên thưởng thức vừa liếc sang nàng, tay nhẹ nhàng xòe ra, một luồng sáng tím xuất hiện, đợi khi tan đi liền xuất hiện một viên ngọc màu đen, xung quanh tỏa ra một ánh sáng tím nhàn nhạt.
Đối với thứ này, Yuri đã quá quen thuộc.
Chính nó chính là nguyên nhân, ngọn nguồn mọi chuyện.
Chính nó đã khiến mọi người phải liều mạng cho dù là hi sinh cả tính mạng…
Ngọc Tứ Hồn!
Nhưng vì sao ngọc tứ hồn lại nằm trong tay hắn? Lại còn rất nguyên vẹn? Hắn đã lấy từ chỗ Naraku sao?! Làm thế nào hắn có thể lấy được? Cả một mảnh ngọc cuối cùng… hắn cũng đã lấy mất từ trên người nàng! Rốt cuộc là lúc nào chứ!
Naraku trước nay vẫn luôn khát vọng có được ngọc tứ hồn, xem trọng vô cùng, cho dù muốn lợi dụng ai thì hào phóng lắm cũng chỉ hi sinh đi hai mảnh mà thôi, vì sao lần này lại tung ra nhiều như vậy???
Là hắn cố tình, hay là, bất lực?
Bất lực?? Đúng rồi, trên người hắn còn vết thương, mà thời gian gần đây lại không có linh lực khắc chế…
“ Hồ yêu chết tiệt! Ngươi đã làm gì Naraku?!” Yuri phẫn nộ hét lớn, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra những tiếng ‘ken két’ rợn người vô cùng rõ ràng.
Sẽ không đâu, Naraku hắn là cái tên âm hồn bất tán, đánh cũng không chết, ngay cả inuyasha cũng không thể đấu nổi hắn… Làm sao có khả năng lại bị đánh bại dưới tay tên Hồ yêu này? Nhất định không có khả năng!!
“ Ta vì nàng mà đi giành lại ngọc Tứ Hồn, bị thương cũng không ít, thế nhưng nàng không cảm thấy xót xa sao? Tiểu Yuri?” Kiyoshi miết nhẹ lên ngọc, phượng mâu mông lung, ánh lên một tia bí hiểm.
“ Đáng chết, ngươi nhiều chuyện quá!” Yuri hét lớn, vô thức vung tay, một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ đánh vào người Kiyoshi, khiến hắn vì quá bất ngờ mà không kịp đỡ, khuỵu chân xuống đất ho ra một ngụm máu.
Kiyoshi kinh ngạc nhìn nàng, nàng cũng không dám tin nhìn hắn. Vừa rồi… nàng chỉ theo quán tính muốn làm hắn bị thương, tay cũng theo bản năng vung lên mà thôi, không ngờ lại thật sự tung ra một đòn khiến hắn trọng thương. Hừ, nhưng mà như vậy cũng tốt, thậm chí còn lợi cho nàng!
Có lẽ bởi vì vừa rồi thân thể vốn đã suy nhược, nàng lại đột ngột tung ra một đòn mạnh như vậy nên thân thể càng trở nên yếu đuối, Yuri vô lực ngã xuống giường, nhưng lại không cam tâm cắn chặt bờ môi… Không thể ngất, không thể ngất, nàng còn chưa biết tình hình tên kia thế nào…
“ Hừ, không nghĩ tới chỉ mấy ngày không gặp, linh lực của nàng đã mạnh thế này rồi sao? Ngay cả khi bị hương liệu khống chế vẫn có thể tung ra một chiêu hiểm như vậy… Ha” Kiyoshi một tay ôm ngực, một tay tùy ý búng một cái, vệt máu đỏ vương bên khóe môi lập tức biến mất, ánh mắt của hắn trở nên sắc lạnh lạ thường…
“ Vì hắn mà nàng mới có thể kích động đến như vậy sao? Takahashi Yuri!?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...