"Asisư à, có phải sự xuất hiện của tôi đã làm thay đổi rất nhiều thứ không?" Hải Băng thả hai chân xuống hồ nước.
"Không đâu! Những gì phải xảy ra thì chắc chắn không thể tránh được. Sự có mặt của cô vốn đã được định sẵn rồi!" Asisư nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nhưng mà..." Hải Băng quay người lại, trong mắt ánh lên tia lo lắng
"Thế giới này... không hề liên quan đến thế giới trước kia của cô. Nếu không cô thử nghĩ coi vì sao Carol đã làm bao nhiêu chuyện nhưng về đến thực tại thì vẫn không có gì thay đổi?" Asisư ngắt lời.
"Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ, mọi chuyện càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát!" Hải Băng nhẹ giọng.
"Ta đưa cô đến đây, nhưng không có nghĩa là ta bắt cô phải duy trì mọi chuyện như trước. Đây là cuộc sống của cô, cô cứ để mọi thứ diễn ra theo tự nhiên! Hải Băng, chẳng phải ta đã nói rồi sao, việc ta nhờ cô cô đã làm rất tốt rồi, bây giờ cô hãy sống vì chính bản thân mình đi!" Asisư rời khỏi ghế, bước tới ngồi cạnh Hải Băng.
"Asisư, cảm ơn cô! Trời sắp sáng rồi, cô đưa tôi về đi!" Hải Băng đứng dậy, nở nụ cười tươi rói.
Asisư mỉm cười, hình bóng Hải Băng dần dần biến mất.
"Con bé sẽ hạnh phúc, con đừng lo!" Nữ thần Isis cùng thần Osiris bước ra.
"Con sẽ hết lo, nếu người chịu giải thoát cô ấy khỏi lời nguyền, thần Osiris!" Asisư kéo ghế cho hai người mới bước ra
"Lời đã ban ra, sao có thể nói rút lại là rút lại chứ! Cô gái đó không yếu đuối như con nghĩ đâu!" Thần Osiris nhấc cốc trà lên nhưng chưa uống vội.
"Phải đó Asisư! Chúng ta sẽ không hại Hải Băng đâu" Nữ thần Isis tiếp lời.
Asisư không trả lời. Hải Băng là do nàng đưa tới đây, nàng không muốn cô ấy gặp chuyện không may.
---------------------------o0o---------------------------
"Nữ hoàng! Nữ hoàng! Dậy thôi! Chúng ta phải chuẩn bị rồi tới thánh đảo nữa!" Ari khẽ lay Asisư
Asisư khẽ vươn người, đưa tay dụi dụi mắt rồi ngồi dậy.
"Nữ hoàng à! Rốt cuộc là người nào lén đem một bông hoa vào phòng người vậy nhỉ? Có thể thoát khỏi ánh mắt của tất cả mọi người, thật thần bí!" Eri cầm bông hoa li trên bàn lên ngắm rồi đem cắm vào bình, trong đó đã có hơn chục bông hoa tương tự, một số đã hơi ngả màu héo úa.
"Ta cũng không biết nữa. Thôi kệ đi, các em giúp ta chuẩn bị nhé. Mà chọn trang phục trang sức nhẹ nhàng thôi!" Asisư nhận li nước súc miệng từ tay một tì nữ.
Sau mấy giờ vật lộn với đống đồ thì Asisư cũng có thể rời khỏi phòng. Không vội tới chính điện, nàng dẫn theo đoàn người tới chỗ Izumin. Nhưng không cần nàng tới tận nơi, đi đến nửa đường thì hai người đã gặp nhau.
"Asisư, sao nàng lại ra đây? Không phải ta đã bảo cứ ở đó đợi ta đến sao?" Izumin bước lại ôm eo Asisư cùng tới chính điện.
Cả hai tới nơi thì bên phía thái hậu Minoa cũng vừa đến.
"Thái hậu! Quốc vương! Trưởng công chúa! Chúng ta đến hơi muộn!" Izumin cất tiếng. Asisư không lên tiếng nhưng cũng mỉm cười coi như chào hỏi.
"Không đâu, là chúng ta tới sớm thôi. Được rồi, nếu mọi người đã tới thì xuất phát tới thánh đảo thôi!" Thái hậu Minoa cười xã giao.
Từng chiếc thuyền lần lượt rời bến. Số người đi thánh đảo cũng không nhiều. Ngoài người của hoàng gia chỉ có một số đại pháp sư của thần điện cùng nàng và Izumin. Chính vì thế nên đặc cách dùng bến cảng hoàng gia.
Thánh đảo nằm cách chính đảo khoảng một giờ đi thuyền. Sáng sớm gió biển mang theo hơi lạnh nên Izumin không cho Asisư ra ngoài. Mặc dù ngồi bên trong rất buồn chán nhưng đó cũng là do Izumin lo cho nàng nên Asisư không phản đối. Vả lại ngoài biển cũng chẳng có gì ngoài sương mù, Izumin không cấm thì nàng cũng chẳng điên mà lon ton ra ngoài đó.
"Nàng giận ta hả?" Izumin đặt một li nước gừng ấm vào tay Asisư
"Hả? Giận? Ta giận cái gì cơ?" Asisư nhấp một ngụm nước, sáng sớm uống cái này quả nhiên đỡ lạnh người.
"Ta không cho nàng ra ngoài"
"Chàng nói gì vậy. Ta căn bản cũng đâu có muốn ra đó, vừa lạnh vừa ẩm, cảnh vật thì ngoài sương mù cũng chỉ có sương mù. Ta chỉ đang buồn ngủ thôi. Cũng may có chị Uri đi nữa nếu không ta đã ngủ gật rồi!" Asisư bật cười
Đáng lẽ nàng cũng không ngồi ở đây đâu, nếu không phải hôm qua tự nhiên mềm lòng đi đồng ý lời mời của Minus. Mà theo nàng biết thì người ngoài đâu có được phép đặt chân lên thánh đảo. Không biết Minus dùng cách gì nữa!
Vốn chỉ có ám vệ cùng một số tì nữ được đi theo,nhưng do thân phận của nàng và Izumin nên thái hậu Minoa mới đặc cách đồng ý để Uri đi cùng. Nary thì ở lại cùng Ari và Eri, hai người đó không có võ công. Mặc dù biết là không có khả năng nhưng nàng vẫn không muốn người của mình chịu tổn thương.
"Vậy nàng ngủ một lát đi, khi nào đến nơi ta gọi nàng dậy!"
Uri nhẹ bước đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở đều đều của Asisư. Izumin khẽ vuốt mấy sợi tóc trên mặt Asisư rồi cúi đầu xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Asisư, trước đây ta luôn cảm thấy tình yêu và phụ nữ chính là một vướng bận. Phụ vương yêu mẫu hậu, nhưng chính điều đó khiến ông không thể quả quyết với thừa tướng. Menfuisư cũng vì Carol mà dính vào biết bao trận chiến. Cả tiên vương của nàng, cũng là vì một người phụ nữ mà rời trần thế!
Nàng biết không, ta đã từng tự nói với mình là tuyệt đối không yêu bất cứ ai, tuyệt đối không để thứ tình cảm này chi phối hành động. Cuộc đời ta vốn đã định chỉ có hai người phụ nữ quan trọng, một là mẫu hậu, một là chị Mitamun. Vốn nghĩ chỉ hai người họ mới đủ khả năng trở thành điểm yếu của ta!
Lúc mới gặp Carol, ta chỉ nghĩ đơn giản là dùng cô ta để chiếm lấy Ai Cập. Nhưng sau đó ta lại cảm thấy cô ta rất thú vị, tự cho rằng mình đã yêu cô gái này. Chính ta đã nghĩ không lẽ mình cũng giống Menfuisư, vì một người con gái mà làm tất cả?
Đến khi gặp nàng, trong đầu ta vẫn tồn tại suy nghĩ rằng nàng là một người phụ nữ nham hiểm độc ác, vì mình mà hãm hại bất cứ ai. Phải thừa nhận là khi đó ta rất ghét nàng, thậm chí còn muốn giết nàng để bảo vệ Carol.
Rồi đến lần nàng giúp ta chữa thương, nhưng sau đó ta lại buông những lời khiến nàng đau lòng. Nhìn những giọt nước của nàng mà nội tâm ta cào xé dữ dội. Ta đã tự nói với mình hàng trăm lần rằng những lời nàng nói chỉ để che giấu bản chất thật của mình. Lúc đó ta thật ngu ngốc phải không?
Sau đó ta càng cố quên đi thì đôi mắt ngấn lệ của nàng lại hiện lên trong tâm trí. Không biết vì sao mà thay vì tìm hiểu về Carol, ta lại cho người đi điều tra về nàng. Cứ thế, không biết ta bắt đầu yêu nàng từ bao giờ!
Asisư, ta không hứa kiếp sau hay kiếp sau nữa vẫn yêu nàng. Nhưng đời này kiếp này, chỉ cần còn một hơi thở thì tình yêu ta dành cho nàng sẽ vẫn vẹn nguyên!
Izumin khẽ siết chặt tay Asisư.
"Izumin, nếu ta nói ta không phải Asisư, không phải nữ hoàng Ai Cập, cũng không phải người của thế giới này, mà là một người khác, một cô gái bình thường đến từ một thế giới cách nơi này rất xa. Chàng có chắc vẫn sẽ tin tưởng ta, vẫn một lòng yêu ta chứ?" Asisư bỗng lên tiếng.
Izumin đang chìm trong suy nghĩ, nghe thấy tiếng Asisư hắn giật mình quay lại nhìn nàng.
"Asisư, sao nàng không ngủ tiếp đi? "
"Ta ngủ đủ rồi! Chàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Chàng sẽ không thay lòng chứ?" Asisư lắc đầu. Nàng nắm chặt tay Izumin, ánh mắt nghiêm túc.
Izumin cố gắng tìm một tia đùa giỡn trong mắt Asisư nhưng hoàn toàn không có. Nàng nói thật, nàng không phải người thế giới này. Izumin nhắm mắt lại, tay vẫn không buông Asisư. Trong lúc Asisư thầm thất vọng, định rút tay về thì hắn chợt nhìn thẳng vào nàng, nói rành rọt:
"Asisư, nàng nghe kĩ đây! Ta yêu nàng, vì chính con người, chính tính cách của nàng. Ta không cần biết thân phận của nàng là gì, ta cũng không cần biết trước đây nàng là ai, ta chỉ biết một điều, hiện tại và tương lai nàng là người ta yêu, thân phận của nàng là vương phi vương hậu Hitaito, là vợ của Izumin ta."
Một giọt nước mắt, hai giọt nước mắt rồi ba, rồi bốn cứ lần lượt lăn dài trên má Asisư. Một chút do dự, sợ hãi, trong tim nàng đã hoàn toàn bị những lời này đánh bay hết. Yêu người này, nàng không hề hối hận!
"Izumin, cảm ơn chàng! Cảm ơn đã không hoài nghi ta, không rời bỏ ta! Cảm ơn chàng, đã chấp nhận ta!"
"Ta không chắc mình lúc nào cũng ở bên cạnh chàng, nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở thì dù không nhớ bất cứ điều gì, tình yêu dành cho chàng ta cũng tuyệt đối không quên!"
Izumin ôm Asisư vào lòng, lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mi nàng. Asisư nhắm mắt lại, vòng tay ôm Izumin. Nàng không quên, nàng còn mang trên mình một lời nguyền đang ngủ say. Nếu đã không biết bao giờ nó bắt đầu vậy chi bằng tận dụng triệt để thời gian ở bên cạnh người mình yêu, nàng không muốn sau này phải hối hận.
Izumin cảm nhận được Asisư đang lo sợ, nhưng hắn chỉ nghĩ là nàng sợ hắn không chấp nàng nên mới thế!
"Đừng sợ, xảy ra bất cứ chuyện gì nàng cũng đừng quên rằng phía sau nàng vẫn còn có ta!"
Vẫn còn có ta! Vẫn còn có ta! Lời Izumin vang lên trong đầu Asisư. Phải! Nàng vẫn còn Izumin, còn anh trai, chí ít hai người này sẽ không rời bỏ nàng!
"Nữ hoàng! Vương tử! Đã đến nơi rồi!" Bên ngoài vọng vào tiếng của Uri.
"Nhanh vậy! Không lẽ nàng... lại động tay động chân rồi?" Izumin nhìn Asisư
"Tại ta cảm thấy ngồi trên thuyền suốt một giờ quả thật rất nhàm chán, nên..." Asisư cười cười, kéo tay Izumin cùng đi ra ngoài.
Izumin nhìn cô gái đang nói nói cười trước mặt mình, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua. Biết thân phận của nàng, hắn không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn yêu nàng hơn. Hắn biết đây là một bí mật, và có lẽ hắn là người biết đầu tiên. Điều đó chứng tỏ nàng thật lòng yêu hắn, thật lòng tin tưởng hắn!
Asisư sau khi nói ra hết bí mật thì thoải mái vô cùng. Nàng vui vẻ ngắm nhìn cấu trúc, phong cảnh của hòn đảo này. Đường vào đảo vô cùng khó tìm, từ vùng biển rộng lớn đi vào một lối khác nhỏ hơn, phải vòng qua rất nhiều hòn đảo nhỏ, tránh một khu vực đá ngầm mới đến. Hơn nữa hòn đảo được sương mù vây kín, phải đi thật gần mới phát hiện ra. Đây là những điều nàng được Uri truyền đạt lại. Trên đảo được một khu rừng nguyên sinh phủ kín, chỉ có người quen thuộc mới có thể đến thánh điện ở giữa rừng, mặc dù nơi đó là một ngọn núi cao hẳn lên.
Asisư nhìn quanh, hoàn toàn không thấy được gì trong phạm vi bán kính 50m, không khí rất trong lành. Nàng không hề cảm nhận được việc có ngọn núi lửa đang hoạt động như trong truyện viết. Có lẽ nó vẫn đang ngủ yên, thế cũng tốt!
Đoàn người nối đuôi nhau tiến vào khu rừng. Asisư không hiểu vì sao nàng, Izumin và Uri không bị bịt mắt để tránh lộ con đường đến thánh điện. Nhưng khi tiến vào sâu bên trong nàng mới hiểu. Mở to mắt ra nhìn còn nguy hiểm, huống chi là bịt mắt. Mẹ nó! Thánh điện đó rốt cuộc chứa cái khỉ gì mà phải bảo vệ cẩn mật vậy chứ?
Vòng vèo đi bộ gần nửa giờ mới tới nơi. Công nhận một điều là mấy người này đi rất giỏi, ngay cả Minosu mới khỏe lại mà vẫn đi rất nhanh. Sức mạnh của thần thánh ở thời đại này quả thật kinh hồn!
"Nữ hoàng Asisư, ngoài chúng ta người khác không được phép vào thánh điện. Tì nữ của người..." Thái hậu Minosu khẽ đánh mắt về phía Uri.
"Chị Uri, chị ở ngoài này đi. Em tự bảo vệ mình được!"
"Nữ hoàng..." Uri do dự. Cô biết thực lực của nữ hoàng, nhưng không biết trước được.
"Được rồi. Chúng ta sẽ lo cho con bé!"
Asisư giật mình quay đầu lại.
"Anh Ragashu, anh cũng ở đây sao? Sao lúc nãy em không thấy anh vậy? Còn chị Mitamun thì sao?"
"Ta đi sau em! Mitamun nàng ấy không đi thuyền được, hơn nữa ở lại chính đảo sẽ an toàn hơn." Ragashu bước tới đứng bên cạnh Asisư.
Tình hình là bây giờ nàng đi giữa, Izumin và Ragashu ở hai bên.
Thái hậu Minoa nghĩ gì vậy? Mời đại diện của cả ba cường quốc đến thánh đảo, không sợ tam quốc liên thủ tiêu diệt tín niệm của bọn họ sao?
Sau khi tế lễ xong, đoàn người không về luôn. Thái hậu Minoa đưa nàng cùng Izumin và Ragashu đến một căn phòng khác. Không biết Minosu và Minus làm cách nào mà lúc đến nơi cả hai đã ngồi đó rồi.
Nhóm Asisư duy trì im lặng, đợi thái hậu Minoa lên tiếng trước.
"Có lẽ các vị cũng đã biết mục đích ta đưa mọi người đến đây không chỉ để tế lễ."
"Thực lực Minoa không mạnh, đất nước chúng ta lại nhỏ bé. Nếu sau này có chiến tranh chắc chắn sẽ không vực dậy nổi. Chúng ta chỉ mong nếu chuyện đó xảy ra, tam quốc sẽ che chở cho Minoa một phần"
"Chúng ta vì sao phải làm vậy?" Izumin xoay xoay li trà trong tay.
"Bản thiết kế đội tàu mạnh nhất Minoa sẽ giao cho các vị!"
Asisư giật mình. Đó là bảo vật trấn quốc của Minoa, bà ta không sợ sau kho lấy được các nàng sẽ lật lọng, chiếm luôn Minoa sao?
"Chúng ta tin các vị, vì vậy hi vọng các vị sẽ đồng ý!" Minus lên tiếng.
Cũng không có gì lạ. Tuy thực lực của Minus lớn, nhưng chỉ có thể bảo vệ Minoa trước những nước bình, nếu cả ba nước lớn cùng tấn công thì nắm chắc phần thua. Mà nay quan hệ của tam đại quốc không cần nói thì ai cũng biết.
"Chúng ta đồng ý, còn bản thiết kế đó thì không cần đâu. Ta chỉ muốn sau này khi cần Minoa sẽ ra tay tương trợ." Asisư lên tiếng.
"Việc này..." Thái hậu Minoa nửa mừng nửa lo. Bà đưa mắt nhìn Izumin và Ragashu.
"Theo ý nàng ấy" Cả hai cùng lên tiếng. Đối với Ragashu thì mấy bản thiết kế này không so được với kiến thức mà hắn đã được học, nay Asisư đã nói thế thì dĩ nhiên không có ý kiến. Về phần Izumin thì Asisư vui là được, hắn tin chắc vương phi của mình sẽ đem đến nhiều kinh hỉ hơn mấy cái bản vẽ này.
"Chỉ cần có thể chúng ta sẽ dốc hết sức lực" Minus biết Asisư muốn nói điều gì nên đáp ứng luôn.
Người nãy giờ vẫn không lên tiếng, Minosu, bỗng đặt một viên ngọc lên bàn.
"Đây là quốc bảo của chúng ta, được đệ nhất quốc sư từ thời khai quốc truyền lại. Ông ấy cũng để lại một lời rằng 'Trao lại cho người có duyên'. Trước nay nó đều do các đời quốc vương Minoa giữ gìn. Không biết có phải không nhưng ta cảm thấy nữ hoàng chính là người trong lời của đại quốc sư"
"Ta?" Asisư tròn mắt. Nàng là xui hay hên đây?
"Đúng vậy. Hoàng nhi không nhắc quả thật ta cũng quên mất. Cách đây mấy tháng ta có nằm mộng thấy có người đến nói rằng sắp tới chủ nhân của viên ngọc này sẽ xuất hiện. Nhưng vì lúc đầu thì không có ai sau đó đến đại lễ thì quá nhiều người khiến ta không dám nhận định bừa bãi. Nay nghe hoàng nhi nói quả thật ta mắt kém rồi. Vật này mong nữ hoàng nhận!"
Asisư khóc không ra nước mắt. Hai người này đang kể chuyện cổ tích à?
"Nếu quốc vương và thái hậu đã nói vậy thì cung kính chi bằng tuân mệnh, vật này ta sẽ nhận!" Asisư cầm viên ngọc định cất vào người
"À phải rồi. Nữ hoàng Asisư, người phải nhỏ máu nhận chủ đã!" Thái hậu Minoa ngăn Asisư lại.
"Các người không có mưu đồ gì đó chứ?" Izumin lạnh giọng.
Ở bên cạnh, Ragashu cũng có vẻ mặt tương tự. Là người hiện đại, mặc dù trải qua vài lần có thể nói là kì lạ nhưng bảo hắn tin chuyện này là điều không tưởng.
"Không sao đâu!" Asisư nhẹ giọng trấn an
Không hiểu vì sao nàng không hề cảm thấy việc này sẽ gây hại cho mình. Một cảm giác kì lạ, tựa như tin rằng nó sẽ cứu nàng trong tương lai.
Asisư nhỏ một giọt máu lên trên viên ngọc. Rồi tựa như giọt nước trên miếng thấm hút, giọt máu từ từ biến mất.
Nhận thấy thời gian cũng không còn sớm, đoàn người rời khỏi thánh điện quay về chính đảo để bắt đầu phần hội. Nhưng không ai biết rằng khi đặt chân vào khu rừng thì một rắc rối lớn hơn đang chờ họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...