Ngày mồng tám tháng chạp này, món ăn khiến người ta khó quên nhất tất nhiên chính là cháo mồng 8 tháng chạp. Nói về cháo mồng 8 tháng chạp này, đây còn mới là mở đầu. Bề ngoài nghe giống như là chỉ cần ít loại nguyên liệu rồi nấu ra một nồi cháo mồng 8 tháng chạp sền sệt, sự thật cũng không phải như thế.
Đại đa số nhà nông nghèo khổ đều là tùy tiện gom đủ vài loại nguyên liệu nấu thành một nồi cháo nóng đối phó là xong, mà cháo mồng 8 tháng chạp của người xưa, nguyên liệu cần dùng đến sợ là đếm cũng đếm không hết.
Kiếp trước Tô La không chú ý ngày mồng tám tháng chạp này lắm, cuộc đời này cũng chưa từng hưởng dụng ý nghĩa của cháo mồng 8 tháng chạp. Ở Tô gia ngày mồng tám tháng chạp, đều là trực tiếp đem gạo để dành từ lâu, cộng thêm một ít đậu phộng, đậu đỏ, đậu tương gom ở một chỗ nấu cháo. Khi đó bó củi cũng không được lãng phí, nấu cháo lửa hầu như không đủ, nguyên liệu không đủ, nấu ra cháo mồng 8 tháng chạp tất nhiên là hương vị kém xa cháo mồng 8 tháng chạp chính tông.
Ở cái triều đại này, ngày mồng tám tháng chạp là ngày quan trọng. Tô La đến nơi đây mới trải qua ngày mồng tám tháng chạp lần đầu, tất nhiên là chan chứa mong đợi. Mặc kệ nói thế nào, tập tục ngày mồng tám tháng chạp ăn cháo mồng 8 tháng chạp quả thật rất có ý nghĩa, nhất là đối với người đến từ ngàn trăm năm sau mà nói, giờ phút này có thể tự mình cảm nhận lọai tập tục này, trăm ngàn năm qua, có lẽ chỉ có mình nàng.
Thế là, đến lúc ăn cơm tối, Tô La cũng không ăn cơm, trực tiếp ăn hai chén cháo mồng 8 tháng chạp thơm ngọt sền sệt, thêm mấy miếng điểm tâm ngọt, bụng cũng căng tròn vành vạnh. Mặc kệ là nàng hay là em bé trong bụng, cả hai đều được ăn một bữa cơm chiều ngon lành.
Thôi Vô Nhàn thấy nàng thích ăn cháo mồng 8 tháng chạp như vậy, sau khi trở lại phòng liền cười duỗi tay ôm nàng vào trong ngực. Khoảng khắc đó, hai người nằm song song trên giường, chỉ thấy Thôi Vô Nhàn nhếch khóe môi: “Nếu như thực sự thích ăn cháo này, ngày khác lại bảo đầu bếp nữ nấu một nồi, như vậy có thể tiếp tục ăn .”
Tô La vô cùng tự nhiên duỗi hai cánh tay ôm cổ hắn, đầy ý cười mở miệng: “Chàng cho rằng cháo mồng 8 tháng chạp này là thiên hạ đệ nhất mỹ thực hay sao? Nếu mà thi thoảng ăn được một hai lần, hương vị quả thật là ngon đến không phản đối. Nhưng nếu mà mỗi ngày ăn như vậy, dù là mỹ thực cũng sẽ khiến người ta cảm thấy chán ngấy .”
“Điều này cũng đúng, vậy chờ khi nào nàng muốn ăn, lại phân phó đầu bếp nữ nấu một chút cho đỡ thèm ăn .” Thôi Vô Nhàn nói rồi cúi đầu hôn một cái lên đôi môi hồng thắm của Tô La, dừng một chút lại nói: “Bánh bao chiên mà nàng nói khiến đầu bếp tửu lâu tán thưởng, bọn họ đều nói chưa từng nghĩ đến bánh bao còn có thể ăn như vậy, hương vị quả thật ngon hơn so với bánh bao bình thường. Nước tương cũng phong phú, chấm vào một ít tương, hương vị cũng khác đi, ngày mai tửu lâu bắt đầu đưa ra món bánh bao chiên này.”
“Vừa mới ăn no lại ở bên tai ta nói ăn, chẳng lẽ thực sự muốn đem ta nuôi cho béo?” Ánh mắt Tô La nheo lại giống như là oán trách vậy, một bàn tay nhéo nhéo eo gầy gò của Thôi Vô Nhàn. Nàng không dùng lực, một chút khí lực đối với Thôi Vô Nhàn chẳng những không dậy nổi bất kỳ tác dụng nào, ngược lại khiến hắn cười càng thêm xán lạn.
“Chủ ý này không tệ, bây giờ nương tử là một người ăn hai người bổ. Ăn như vậy cũng không thêm được tí thịt nào, nếu mà ở bên tai nàng nói thêm vài lời về món ngon có thể khiến khẩu vị nàng tốt lên, vi phu càng vui sướng mỗi ngày nói một lúc. Nếu mà nàng không ngại phiền, mỗi ngày nói mấy thứ cũng có thể .”
“…”
Trong phòng ánh nến yên lặng cháy, giọt nến men theo thân nến chậm rãi trượt đến đế nến, ngưng kết thành từng đóa hoa nến. Thỉnh thoảng gió lạnh từ trong màn dần dần biến mất, ngoài phòng gió lạnh từng trận, cũng không xuyên thấu tầng tầng lớp lớp vào trong nhà được.
Đợi đến lúc trăng lên đỉnh đầu, bóng tối càng có vẻ thâm trầm. Bốn phía im ắng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh gào thét.
Ngày kế, trời vẫn tờ mờ sáng, Thôi Vô Nhàn đã tỉnh lại. Ôn nhu ngắm đầu Tô La rụt ở trong chăn, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường. Hắn rất muốn bồi nàng ngủ thêm một lúc, nhưng khoảng thời gian có chút bận. Chỉ cần xong việc trong khoảng thời gian này, đến lúc đó là có thể ở trong nhà bồi nàng.
Thôi Vô Nhàn mặc xong xiêm y lại quay đầu nhìn Tô La đã cuốn thành 1 đoàn, khóe miệng không nhịn được nâng lên, yên lặng nghĩ phải tìm thời gian để thỉnh giáo nhị đệ. Bây giờ nhị đệ đã có vợ có con gái, ngày ngày như được tắm gió xuân. Lúc trước ở trong nhà bồi đệ muội, không biết so với hắn nhiều kinh nghiệm hơn không, phải thực sự thỉnh giáo một phen mới được.
Chờ đến khi Tô La tỉnh lại, sắc trời đã sáng trưng. Ngày mồng tám tháng chạp trôi qua, thời tiết càng nhanh chóng lạnh lẽo. Chỉ qua thời gian một đêm, Tô La liền cảm nhận được nhiệt độ lại giảm xuống không ít. Loại khí hậu thuần thiên nhiên ở cổ đại này, đến mùa đông nếu so với hiện đại bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng nhà kính nên lạnh hơn nhiều.
Lưu lại ký ức khiến nàng tinh tường biết rằng không được bao lâu nữa, ông trời sợ là sẽ làm tuyết rơi. Trong ký ức mùa đông đều rất tàn khốc, ở ngôi làng nhỏ Tô gia thôn, đại đa số người trong thôn đều không thích mùa đông. Không có gian phòng sát bếp lò ấm áp, không có quần áo dày để giữ ấm, thời tiết mùa đông chỉ có thể bị ngày đông giá rét đày đọa. Nhưng mà, mọi người trong thôn lại mâu thuẫn mong đợi tuyết rơi, chỉ vì tuyết rơi triệu năm được mùa.
Ban đầu Tô La ban đầu ở thành phố phương nam, nhiều năm trôi qua chưa từng thấy tuyết rơi. Tuy nhiên nàng đã từng đi qua phương bắc xem cảnh tuyết, độ ấm nơi đó quả thật có thể khiến người đông lạnh thành que kem . Mà sau khi nàng đi qua phương bắc một lần, rốt cuộc không dám chạy đi phương bắc xem cảnh tuyết, bởi vì nơi đó đông lạnh đến thở cũng đặc biệt khó khăn.
Vừa mới mặc quần áo tử tế không lâu, gian ngoài liền truyền tới tiếng đập cửa, vào lúc này gõ cửa, không cần nghĩ liền biết là hai cô nha hoàn. Tô La ngẩng đầu cao giọng đáp lại một câu, sau đó đi giày xuống giường, tiếp đó đi đến chỗ bàn trang điểm.
Tiến vào chính là Xuân Hồng và Đông Thanh, trong tay Xuân Hồng bưng một bồn nước ấm rửa mặt, mà còn lại trên tay Đông Thanh là một đĩa bánh bao hấp và cháo cá. Cháo cá hẳn là vừa mới nấu xong, lúc này đầy khí nóng, nói tới cháo cá này vẫn là Tô La phải hỏi đầu bếp nữ .
Còn nhớ lần đầu nói với Vương Tiểu Đại thai phụ có thể uống thêm một ít cháo cá, Vương Tiểu Đại và Thôi Tố Nhu đều có vẻ mặt mờ mịt. Hỏi kỹ mới biết các nàng trước giờ chưa từng uống cháo cá, nói cái gì mà mùi cá tanh như vậy, dùng thịt cá nấu ra cháo sao có thể nuốt trôi vân vân.
Tô La nhớ lại trước kia trên đường thấy các loại bữa sáng, chủng loại cháo còn có rất nhiều, có cháo hoa cháo cải cháo ngô cháo thịt nạc, nhưng chưa từng thấy cháo cá cháo cua hay loại cháo tương tự. Chiếu theo mà nói, hai người Vương Thôi chưa từng nếm thử cháo cá cũng không phải chuyện gì kỳ quái, ai bảo nơi này không lưu hành loại cháo này.
Tô La biết chỉ dựa vào lời nói khẳng định không thể khiến các nàng ấy tin phục cháo cá kỳ thật rất ngon lành, thế là liền tự mình xuống bếp nấu một nồi cháo cá thơm ngào ngạt. Mới đầu hai người Vương Thôi nhìn cháo cá nửa buổi cũng không dám uống, thẳng đến khi Tô La uống xong hơn phân nửa chén cháo cá, các nàng ấy mới chậm rãi uống một ngụm cháo cá. Về phần kết quả, không cần nói, tất nhiên là hai người đều bị vị ngon cháo cá khiến khẩu vị tốt thêm.
Đợi đến khi Thôi Vô Nhàn nếm qua hương vị cháo cá, lúc này liền hỏi Tô La cháo cá này có thể để tới bán ở tửu lâu hay không. Lúc nghe thấy Vương Tiểu Đại và Thôi Tố Nhu đều chưa uống cháo cá bao giờ, Tô La liền nghĩ ra đem cháo cá mang tới tửu lâu, cũng nghĩ đợi Thôi Vô Nhàn nếm qua hương vị thì sẽ nói chuyện này. Thôi Vô Nhàn đã nhắc tới trước nàng một bước, nàng cũng trực tiếp nói ra ý của nàng.
Sau đó không qua mấy ngày, tửu lâu Thiên Duyệt lại đẩy ra một món cháo cá mới. Nghe nói vừa mới bắt đầu nghe đến cháo cá, không ít khách nhân đều đối với loại cháo này ôm thái độ hoài nghi. Bản thân thịt cá đã có hương vị tanh, dùng thịt cá nấu ăn, nếu không xử lý tốt sẽ có mùi tanh, càng huống chi là dùng thịt cá tới nấu cháo, vị tanh càng thêm dễ dàng tan vào trong cháo, cũng không biết cháo sẽ biến thành cái hương vị gì. Thẳng đến khi có một khách nhân nào đó yêu thích nếm thức ăn tươi uống một chén cháo cá, vừa lòng gật đầu khẳng định món cháo cá này, không ít khách nhân thích nếm thức ăn tươi lục tục gọi một chén cháo cá.
Sau đó, món cháo cá mới ở tửu lâu Thiên Duyệt đẩy ra được không ít khách nhân yêu thích, một là mấy khách nữ thích ăn mấy thực vật thanh đạm, cháo cá rất được các nàng xem trọng. Nghe nói sau khi có người ở tửu lâu uống cháo cá, còn cố ý mua cá về nhà nấu cháo. Về phần nấu ra cháo ra sao, vậy thì không được biết rồi .
Dùng bữa sáng xong, Tô La bảo Đông Thanh tìm Thôi Tố Nhu tới cùng nhau đi Quế Hương viện thăm Vương Tiểu Đại còn ở cữ, thuận tiện cũng nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nẩy nở của em bé. Thôi Tố Nhu vừa nghe thấy Đông Thanh tới, lập tức liền theo tới đây. Nàng ấy sớm đã muốn tới nhìn xem, nhưng ngại nhị ca của nàng ấy cũng ở đây, một mình nàng ấy thật sự sao có thể không biết ngượng mà qua đó. Bây giờ nghe thấy Tô La cũng muốn qua, tất nhiên là cao hứng phấn chấn đi tới.
Đợi hai người đến Quế Hương viện, vừa vặn Thu Vận đang bưng nước ấm trở về ân cần thăm hỏi các nàng một câu, sau đó đi trước các nàng một bước để vào bẩm báo. Tô La bây giờ đối với việc có khách tới thăm, nha hoàn đi trước bẩm báo một tiếng này cũng không còn lạ nữa. Có người đi trước bẩm báo kỳ thật cũng rất tốt, có thể ngăn ngừa gặp phải trường hợp lờ mà lờ mờ tới chơi mà vừa vặn gặp phải tình huống lúng túng nào đó.
Không lâu sau, Thu Vận lần nữa ra ngoài nghênh đón Tô La và Thôi Tố Nhu vào trong phòng. Tô La đặc biệt để ý xem một vòng, Thôi Vô Trần không ở trong phòng, có một loại cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, tinh thần cũng buông lỏng rất nhiều.
“Nhị tẩu, bây giờ cảm thấy như thế nào?” Thôi Tố Nhu vừa đi vào phòng trong liền cười tít mắt hỏi Vương Tiểu Đại, con mắt dạo qua một vòng lại không thấy em bé: “Sao không thấy Tiểu Dung Dung? Chẳng lẽ còn đang ngủ?”
Vương Tiểu Đại khẽ gật đầu, khóe môi tách ra một nụ cười từ ái: “Không lâu vừa mới đói tỉnh, bà vú cho ăn sau đó liền ôm trở về phòng, bây giờ chắc đang ngủ . Tối hôm qua khóc rống một đêm, mệt mỏi khiến bà vú cũng một đêm không ngủ.”
“Nghe nhị tẩu nói như vậy, em bé giống như thật phiền toái , muội sợ nhất chính là em bé khóc .” Thôi Tố Nhu nghĩ nàng trước kia đến nhà bạn, em bé trong nhà bạn hữu khóc đến như sắp thủng màng nhĩ, thật sự có chút chịu không nổi tiếng em bé khóc.
“Chờ khi muội có em bé, sẽ không nghĩ như vậy nữa.” Tô La thấy vẻ mặt Thôi Tố Nhu tránh không kịp, có chút buồn cười khóe môi cong lên. Trước đây nàng cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau khi mang thai tâm tình có thay đổi rất lớn, bây giờ chỉ mong đợi em bé nhanh chút lớn dần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...