Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Hôm nay, ngày đông mặt trời nhạt nắng, vừa lúc cửa hàng thú bông khai trương. Tô La và Thôi Vô Nhàn ăn xong bữa sáng liền cùng nhau rời khỏi Thôi phủ, lúc này thời gian vẫn còn sớm, hai người liền tận lực để bước chân chậm lại, không nhanh không chậm đi về chỗ hẹn gặp mặt với Đổng lão gia mấy ngày trước.

Nói ra thật sự sau khi bọn họ thành thân đều chưa từng thích ý nhàn nhã tản bộ như thế, ở cái xã hội cổ đại này, vợ chồng bọn họ cũng xem như có chút khác biệt . Có việc làm ăn cần quản lý, vợ chồng khác đa số là nam chủ ngoại nữ chủ nội, nghĩ thật tử tế, nhà bọn họ thật có chút không giống với người thường.

Kỳ thật đối với Tô La mà nói, muốn nàng ở trong nhà cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mà muốn nàng ở trong nhà bận rộn lo mấy chuyện hậu viện, đây không phải chuyện tốt đẹp gì . May người nhà bọn họ đơn giản, không giống như người nhà giàu có khác hậu viện đều toàn là một bầy di nương thiếp thất trang điểm xinh đẹp gì đó. Nếu như bằng không, nàng thực sự còn không muốn ở trong nhà kia .

Nghĩ nghĩ , Tô La không nhịn được khẽ cười cười, nàng cũng thật là xem nhiều cung đấu trạch đấu, vào lúc này lại nghĩ đến một đống việc lộn xộn. Quay đầu nhìn Thôi Vô Nhàn cố tình chậm lại bước chân để cùng nàng sóng vai mà đi, khóe môi thoáng hiện một nét tươi cười ngọt ngào tự nhiên.

Thôi Vô Nhàn tâm tư linh mẫn tất nhiên phát hiện ra tâm tình Tô La giờ phút này, quay đầu lại cười nhợt nhạt, chỉ trong khoảnh khắc đã thu hồi lại nụ cười. Ngẫu nhiên có người đi qua thấy khuôn mặt lãnh khốc đạm mạc này, nghĩ thấy nữ tử bên cạnh hắn đã bị vẻ lãnh khốc dọa cho khiếp đảm.

Hai người nhìn nhau cười một cái, tiếp tục chậm rì rì đi trước. Vừa mới ở trước đầu phố quẹo khúc quanh, không nghĩ đến lại gặp phải một người quen. Tô La hơi hơi ngây ra một chút, người đối diện tựa như cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, Tô La liền phục hồi tinh thần, tâm tình bình tĩnh tựa như mặt hồ không gợn sóng.


Thôi Vô Nhàn nhìn người trước mắt, hơi hơi nâng một bên lông mày, lập tức không để lại dấu vết đánh giá Du Khiêm ở trước mặt, một lát sau mới nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi: “Du công tử, không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, thực sự là trùng hợp.”

Du Khiêm chuyển tầm mắt qua trên mặt Thôi Vô Nhàn, cũng không để lại dấu vết đánh giá một phen, sau đó ngữ khí bình thản nói: “Quả thật chưa từng nghĩ đến lại hữu duyên như thế, Thôi công tử và Thôi phu nhân sáng sớm ra ngoài, chắc hẳn là có chuyện quan trọng, Du mỗ cũng không tiện quấy rầy hai vị, xin thứ cho Du mỗ đi trước, cáo từ.”

Nói xong, Du Khiêm như có như không nhìn Tô La, sau đó chậm rãi rời đi. Khi một lần nữa hắn đi qua nàng, hắn chân chính hiểu rõ một tia tình cảm như ẩn như hiện dưới đáy lòng. Nếu như lúc trước hắn không lý trí như vậy, có lẽ hắn đã sớm phát hiện một tia rung động ở sâu trong đáy lòng.

Mà giờ khắc này hết thảy đều đã trở thành sự thật không thể thay đổi, nếu như khi đó hắn có thể tỉnh táo một chút, chặt chẽ nắm lấy cơ hội, có lẽ bây giờ đứng ở bên cạnh nàng chính là hắn. Chỉ là mất đi chung quy vẫn sẽ mất đi, cuối cùng hắn vẫn quên mẫu thân thường nói với hắn: đừng để đánh mất rồi mới biết quý trọng.

Thẳng đến khi Du Khiêm đi xa, Thôi Vô Nhàn mới quay đầu nhìn thê tử bên cạnh dường như không hề phát hiện ra, do dự một chút, vẫn thấp giọng nói: “A La, Du Khiêm …”

Tô La lúc này ngẩng đầu chăm chú nhìn Thôi Vô Nhàn, chỉ dùng tiếng nói mà hai người có thể nghe được, vô cùng chân thành nói: “Tướng công, người ta thích chỉ có mình chàng.” Người ta yêu cũng chỉ có mình chàng, câu cuối cùng vẫn giấu ở trong lòng, rồi sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ chính miệng nói với hắn.


Cuộc đời một người nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, người mà mình ngẫu nhiên gặp nhiều không thể đếm hết, nguyện ý vì nhau mà dừng lại cũng ít càng thêm ít. Trong nháy mắt nàng quay đầu, đứng ở bên cạnh nàng là hắn; khi nàng gặp nguy hiểm, giúp nàng biến nguy thành an vẫn là hắn. Khi nàng dụng tâm nhớ lại từng ly từng tý, bóng hình hắn đã chiếm mooht vị trí rất quan trọng ở trong lòng nàng, nàng không nguyện cũng không muốn bỏ qua.

Thôi Vô Nhàn thông minh sáng suốt cỡ nào, bọn họ trở thành vợ chồng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Bây giờ nghe được tiểu thê tử chân thành nói ra như thế, không cần biết có hay là không, hắn chỉ muốn giấu nàng ở trong nhà, đá mấy nam tử kia lăn thật xa. Nghĩ đến có nam tử nhớ nhung tiểu nương tử của hắn, trong lòng hắn liền toát ra một loại mùi vị khó mà hình dung. Hắn nghĩ, loại mùi vị này có phải là mùi vị nhị đệ thường nói .

Đương nhiên, Tô La lúc này thực sự không có cách nào đoán được chút tâm tư trong lòng Thôi Vô Nhàn, chỉ gần sát bên người Thôi Vô Nhàn, ôn nhu nói: “Tướng công, chúng ta hãy nhanh chóng lên đường, bằng không lát nữa lại để Đổng thúc đợi chúng ta . Để một trưởng bối ở chỗ ấy đợi , vậy không tốt lắm!”

Nghe vậy, Thôi Vô Nhàn không nhịn được hiện lên một nụ cười thoáng vẻ vui mừng, đè thấp giọng sủng nịch nói: “Quả thật không tốt, nếu không đành để vi phu ôm nương tử bay qua? Không những tiết kiệm được không ít công phu, còn có thể ngắm nhìn cảnh sắc trên phố.”

Tô La nghe lời nói này, vốn là mắt hạnh sáng ngời thoáng chốc trở nên có tinh thần, ánh sáng trong mắt lộng lẫy đến cực điểm, giống như là muốn câu dẫn cả linh hồn của người ta. Nàng chưa từng nghĩ bây giờ lại nghe được câu nói này của Thôi Vô Nhàn, hắn là muốn dùng khinh công mang nàng bay sao? Giống như loại khinh công võ nghệ cao cường trong phim cổ đại sao?

Nhưng mà, không đợi đến khi nàng nghĩ rõ ràng chuyện này, nàng liền phát hiện eo nàng bỗng nhiên bị ôm. Chỉ nghe thấy một tiếng “Ôm chặt ta”, cặp chân nàng liền rời khỏi mặt đất. Loại cảm giác đột nhiên mất trọng lượng khiến nàng vô ý gắt gao nhắm mắt lại, nếu không phải vẫn ngây ngốc chưa kịp phản ứng, nàng đã sớm dọa đến kêu to.


Bỗng nhiên, bọn họ đã tới nơi, mà Tô La cũng hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại. Sau đó bi thống phát hiện cả cái quá trình, nàng đều nhắm mắt, một chút cũng không thấy tình cảnh bọn họ lướt qua mái hiên, cũng không thấy bọn họ tới cùng là hành động như thế nào . Lúc này trừ tiếng gió thổi ong ong bên tai, còn lại chính là khuôn mặt bị gió thổi đến đỏ bừng.

“Sao nhanh như vậy đã đến, ta còn không thấy rõ chàng làm như thế nào để khinh công đó!” Tô La có chút ai oán nhìn Thôi Vô Nhàn, cả gió lạnh cũng không để ý , chỉ muốn làm lại một lần nữa.

“Đợi thời tiết ấm áp lại mang nàng đi, vào lúc này người nhiều, kinh động người khác không tốt lắm.” Thôi Vô Nhàn duỗi ngón tay vuốt tóc trên đầu Tô La bị gió thổi loạn lại cho gọn, sau đó lại kéo ngón tay lạnh buốt qua, chậm rãi truyền nội lực ấm áp.

Sau khi biết được việc Tô La đêm ngủ trễ đều là tay chân lạnh buốt, Thôi Vô Nhàn cố ý sai bảo hạ nhân chuẩn bị thêm một vài loại thuốc bổ loại bỏ hàn khí. Tô La hết sức rõ ràng Thôi Vô Nhàn vì nàng mà làm hết thảy, lúc này thấy Thôi Vô Nhàn không để ý ánh mắt người khác, chỉ trấn định tự nhiên làm chuyện của hắn, đôi mắt dần dần bắt đầu có chút ướt át.

Đúng lúc hai vợ chồng tình nồng ý mật, Đổng lão gia khoan thai mà tới giả vờ ho hai tiếng, còn lại những người liên can ở phía sau Đổng lão gia mím môi cười trộm. Khi thấy hai vợ chồng quay đầu lại, nhanh chóng thu laji ý cười trên môi, nhưng trong từng đôi mắt hiếu kỳ vẫn mang theo ý cười yếu ớt.

“Đổng thúc tới .” Tô La đỏ mặt lên tiếng chào, chợt thấy mấy người nam nữ ở phía sau Đổng lão gia. Nàng nghĩ, người phụ nữ trung niên đoan trang hào phóng, mặt mũi hiền lành hẳn là phu nhân của Đổng lão gia, hai người trẻ tuổi chắc là con trai và con dâu của Đổng lão gia, về phần bé trai mà phụ nhân trẻ tuổi dắt, xem ra là cháu nội Đổng lão gia.


Chờ đến khi Đổng lão gia đồng loạt giới thiệu mấy người kia, quả nhiên không lệch so với suy đoán của Tô La. Mà khi người một nhà Đổng lão gia nghe thấy Tô La chính là nữ tử làm ra thú bông, đều không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc khó có thể tin. Tuy rằng khi thấy Tô La, bọn họ đại khái đều đoán được điều này. Nhưng chờ đến khi xác thực đáp án, trong lòng cảm thấy hết sức rung động. Chỉ vì tác phong làm việc của Tô La trầm ổn hơn nhiều so với nữ tử cùng tuổi, khó tránh nàng tỉnh táo khiến người ta kinh ngạc.

“Tô nha đầu, trấn Thanh Nguyệt của chúng ta cũng là nơi ăn chơi giải trí, về sau nếu mà rảnh thì cùng cháu rể tới đây đi, để đại ca và tẩu tử đây mang các cháu đi dạo.” Sau khi Đổng lão gia giới thiệu cả nhà, thấy vợ chồng Tô La và Thôi Vô Nhàn, thực sự là càng nhìn càng cảm thấy xứng đôi. Nếu mà có khuê nữ Tô La hiếu thuận hiểu chuyện và con rể Thôi Vô Nhàn có nhiều đất dụng võ như vậy, thì ông thật có phúc, đáng tiếc ông cũng chỉ có một đứa con trai như vậy.

“Đợi ngày nào đó rảnh rỗi, chúng cháu nhất định qua nhìn xem, đến lúc đó thực sự hi vọng đại ca và tẩu tử có thể dẫn đường.” Tô La cười thản nhiên nhìn thiếu phu nhân Đổng gia đoan trang dịu dàng, trong lòng nghĩ không hổ là tiểu thư khuê các chân chính, lời nói việc làm đều tự nhiên bình thản.

“Được được được, ta thấy canh giờ cũng không kém nhiều, bây giờ chúng ta liền đi cửa hàng bên kia nhìn xem, sau đó lại đi tửu lâu uống mấy chén.” Ở trong nhóm người đi đường này, Đổng lão gia chính là đại gia trưởng bối, nói chuyện cũng có khí phách. Đợi ông mở miệng nói lời này, mọi người tất nhiên đều tán đồng.

Đến giờ lành, Đổng lão gia và Đổng thiếu gia ở trước tiệm thú bông nói cùng quần chúng vây xem một lượt, quần chúng nghe thấy bên trong bán các loại thú bông nhỏ , trong khoảng thời gian ngắn nghị luận nhao nhao. Thú bông vẫn đều có người bán , lại chưa từng có người mở một cửa hàng bán thú bông để làm ăn. Trong đám người bỗng nhiên có người đến hỏi loại thú bông lưu hành bán từ mấy tháng trước, nghĩ cũng biết lúc trước Tô La bán thú bông hiệu quả ra sao.

Đợi quần chúng vây xem nghe thấy cửa tiệm bán toàn là kiểu dáng thú bông mới, có đứa bé nhà có tiền không khỏi có chút mong đợi. Đợi nghe thấy trong năm ngày khai trương, chỉ cần tám phần giá tiền là có thể mua được thú bông, người đi đường càng xác định tinh tế lựa chọn một lúc lâu, nhìn xem có thể mua được một con thú bông đáng yêu hay không.

Tô La đã thương lượng cùng Đổng lão gia trước, nàng chỉ phụ trách việc xưởng nhỏ, tất cả phương diện việc mua bán thú bông đều do Đổng lão gia phụ trách. Vì vậy, trừ tương quan nhân sĩ ở ngoài, người khác đều không biết Đổng gia bán thú bông tới cùng là xuất phát từ trong tay ai, vì vậy mà cũng ngăn ngừa mấy phiền toái không cần thiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui