Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Ở lầu hai tửu lâu Thiên Duyệt trong một nhã gian, trên bàn gỗ có hai người ngồi hai bên. Đại đương gia tửu lâu Thôi Vô Nhàn, Tô La vừa mới tới tửu lâu. Còn lại hai nam tử trung niên đứng trước mặt hai người không ngừng đổ mồ hôi lạnh: một là Trần quản sự quản lý tửu lâu, một người khác là Trịnh đại trù tửu lâu.

Cố ý vì đương gia mà chuẩn bị một nhã gian vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến dường như có thể nghe thấy tiếng trâm nhỏ rơi xuống đất. Chỉ thấy Trần quản sự vô cùng xấu hổ cúi đầu xuống, cũng không dám nâng tay chùi một tầng mồ hôi lạnh trên trán, hai tay câu nệ để ở bên người. Lại nhìn tình hình Trịnh đại trù cũng không khá hơn bao nhiêu, cuối tháng mười một, mồ hôi lạnh sau lưng cũng chảy ròng ròng, ướt một mảng vải dệt lớn.

Thần sắc trong mắt của Thôi Vô Nhàn bình tĩnh như hồ nước, Trần quản sự đã tiếp xúc với Thôi Vô Nhàn nhiều năm nên biết bên ngoài Thôi Vô Nhàn càng bình tĩnh, nội tâm lại càng lãnh khốc. Trong lòng Trần quản sự biết bây giờ nói cái gì cũng chẳng thấm vào đâu, dù sao tửu lâu xảy ra việc như vậy tất cả đều là sơ sót của ông, mà tất nhiên ông khó chịu nổi tội.

Tô La ngồi bên cạnh Thôi Vô Nhàn đã nghe trọn mọi ngọn nguồn chuyện này, trước giờ không nghĩ đến sau khi gả cho Thôi Vô Nhàn, lần đầu đến tửu lâu đã đúng dịp gặp phải chuyện không tốt như vậy, chuyện này nhắc tới cũng thật làm cho người ta cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

Trấn Vân Lâm có hai tửu lâu thế lực ngang nhau, một là tửu lâu Thiên Duyệt, cái khác là tửu lâu Vận May. Hai tửu lâu này đều ở trên những tuyến đường cái náo nhiệt, một cái ở phía đông, một cái ở phía tây. Trong lâu rượu và thức ăn đều có cái đặc biệt, chiêu bài mỹ thực hấp dẫn khách khắp nơi đến. Sách lược kinh doanh của hai tửu lâu có chút tương tự, cũng là qua một thời gian ngắn sẽ làm ra được hai, ba món ăn mới.

Mà ngày mai chính là thời gian tửu lâu Thiên Duyệt mở món ăn mới ra, đáng ra phải là vui mừng đợi ăn thử món ăn mới, lại không nghĩ đến món ăn mới mười ngày trước tửu lâu Vận May vừa đẩy ra thế mà lại là hai món ăn mới hôm nay mở ra. Càng khiến người ta không nghĩ đến là, món ăn mới tửu lâu Vận May mở ra thế nhưng giống y như đúc món ăn tửu lâu Thiên Duyệt ngày mai chuẩn bị mở ra.


Hai tửu lâu chiếm một phố đông một phố tây, trong tửu lâu tuy cũng có chút món ăn giống nhau, nhưng hương vị đương nhiên là có chút khác nhau. Mà nay thế mà ở thời gian gần như thế mở ra một món ăn như cùng một khuôn khắc ra, nghĩ thế nào cũng cảm thấy hai món ăn mới này không đơn giản chỉ là trùng hợp.

Tô La không tin đây là trùng hợp, quản sự tửu lâu và đại trù tửu lâu cũng cảm thấy đây không phải trùng hợp. Mà thân là đương gia chủ sự tửu lâu, Thôi Vô Nhàn càng không thể tin có việc trùng hợp như thế. Biết ngày mai tửu lâu mở món ăn nào mới chỉ có mấy đầu bếp ở phòng bếp, cùng với quản sự tửu lâu. Chiếu tới đây mà nói, tửu lâu Vận May đuổi theo mở những món ăn mới tửu lâu Thiên Duyệt chuẩn bị mở, sợ rằng chỉ có một nguyên nhân: tửu lâu Thiên Duyệt có nội gián.

Tửu lâu Thiên Duyệt và tửu lâu Vận May cùng là tửu lâu có danh tiếng ở trấn Vân Lâm, hai tửu lâu tất nhiên không thể thiếu được việc cạnh tranh. Vì điều này ảnh hưởng, hỏa kế hai tửu lâu luôn luôn nhìn nhau không vừa mắt. Nếu như không phải có người tiết lộ ngày mai mở hai món ăn mới, tửu lâu Vận May sao bỗng nhiên vào lúc này mở món ăn mới?

Ở thời điểm căng thẳng như thế đột nhiên lại xảy ra loại chuyện này, chớ trách Thôi Vô Nhàn lãnh khốc vô tình như vậy, tin rằng mặc dù ai gặp phải loại chuyện này đều sẽ cảm thấy phẫn nộ. Mà bây giờ thời gian còn lại căn bản không có cách nào nghiên cứu ra món mới, đến ngày mai không có món ăn mới mở ra, như vậy tin tức lúc trước báo cho khách nhân không thể nghi ngờ trở thành hành vi thất tín, hậu quả sợ là không thể tưởng tượng nổi.

Tô La lẳng lặng nhìn sắc mặt Thôi Vô Nhàn trở nên vô cùng trầm trọng, thấy hắn vì chuyện này mà lo lắng như thế, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút đau. Nếu như không phải nàng vừa vặn đến nơi đây, sợ rằng Thôi Vô Nhàn sẽ chôn chuyện này dưới đáy lòng, sẽ không kể cho nàng một chút tin tức nào, chính là vì không muốn khiến nàng lo lắng.

Như là đã hiểu rõ việc này, thân là thê tử nàng sẽ không để cho một mình Thôi Vô Nhàn vì việc này mà phiền lòng. Cho dù nàng lực lượng yếu kém, nàng cũng hy vọng có thể giúp đỡ một vài việc. Nghiêm túc nhớ lại đồ ăn ngon kiếp trước từng ăn, lại yên lặng nghĩ đồ ăn trong tửu lâu, Tô La cảm thấy lặng lẽ ra một quyết định.


Tại Tô La nghiêm túc suy nghĩ một lúc, Thôi Vô Nhàn vẫy cho Trần quản sự và Trịnh đại trù lui xuống. Đợi khi hai người đi ra khỏi cửa phòng, thần sắc trên mặt có chút cứng ngắc, tuy nhiên giây lát đã ngừng lại. Quay đầu nhìn Tô La đang ngồi ở một bên suy nghĩ, trong lòng cảm thấy chán nản không thôi, nghĩ đáng ra không nên không để ý nàng, để nàng ở một bên nghe, hắn không mong nàng vì chuyện này mà lo lắng.

Tô La ngẩng đầu đã thấy hai mắt của Thôi Vô Nhàn ở đối diện đầy chán nản, không khỏi chậm rãi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, đứng dậy đi đến bên cạnh Thôi Vô Nhàn, xoay người ở bên lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu, nhưng thấy trong mắt Thôi Vô Nhàn hiện lên một tia kinh ngạc quang mang.

Trong đại sảnh Thôi gia, người một nhà vây quanh bàn thức ăn. Hôm nay Thôi Vô Trần không ra ngoài xem xét cửa hàng trấn bên, đợi ở trong nhà bồi vợ con nhàn nhã cả một buổi trưa. Trong lúc lại vẫn chưa từng nhìn thấy đại tẩu dường như chỉ có thời cơm chiều mới nhìn thấy, thế là Thôi Vô Trần quay sang chớp chớp mắt nhìn đại ca nhà mình. Đáng tiếc ánh mắt Thôi Vô Nhàn cũng lười phải cho hắn, trong lòng Thôi Vô Trần nhịn không được thầm nghĩ: chẳng lẽ hai người họ xảy ra chuyện gì?

“Đại ca, huynh… Không phải huynh cãi nhau với đại tẩu, sau đó để đại tẩu về nhà mẹ đẻ chứ?” Thôi Vô Trần cẩn thận dè dặt nói, hắn sợ nhất chính là đại ca nhà hắn. Nhưng nghĩ đến vô cùng có khả năng chính là nguyên nhân này, tới cùng là không quản được miệng, không chú ý liền hỏi lên.

Khoan hãy nói, có loại suy nghĩ này thực sự không chỉ có một mình Thôi Vô Trần. Chỉ thấy Thôi Vô Trần vừa dứt lời, Thôi Tố Nhu và Vương Tiểu Đại không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn Thôi Vô Nhàn một cái, sau đó lại vội vàng dời tầm mắt, lỗ tai cũng kéo ra thật dài, chỉ sợ không chú ý một cái sẽ bỏ lỡ câu trả lời của Thôi Vô Nhàn.


Hai nàng hôm nay cũng có đã lâu chưa gặp Tô La, lúc này cả nhà đều đợi ăn cơm, Tô La vẫn như cũ không xuất hiện. Trừ chạy về nhà mẹ đẻ, các nàng nhất thời thật nghĩ không ra nguyên nhân khác. Tuy nhiên các nàng cũng có rất nhiều thắc mắc, nhưng không có can đảm hỏi đại ca cả ngày nghiêm mặt.

Thôi Vô Nhàn nghe vậy rốt cục có động tác, chỉ thấy hai mắt thâm thúy nhàn nhạt liếc Thôi Vô Trần một cái, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Đại tẩu đệ đang phòng bếp nấu đồ ăn, chuẩn bị nấu chút món ăn mới để mọi người nếm thử mùi vị. Nếu như mùi vị ngon, hai món ăn này sẽ là hai món ăn mới ngày mai tửu lâu mở ra.”

Ở tửu lâu lúc ấy, Tô La cùng hắn nói rằng nàng chưa thấy mấy tửu lâu xuất hiện mấy món này, hỏi hắn có thể để nàng thử xem không. Hắn không biết nàng sẽ làm mấy món ăn có mùi vị ra sao, nhưng thấy sự tự tin trong mắt nàng, hắn cũng tin tưởng nàng, hắn tin nàng tự tin như thế khẳng định là có nắm chắc .

Vốn bọn họ có thể trực tiếp ở tửu lâu nấu hai món ăn, thuận tiện cũng có thể để đầu bếp tửu lâu nếm thử mùi vị , nhưng nghĩ đến bây giờ còn chưa tra ra tên nội gián tiết lộ món ăn, hắn quyết định về nhà để mấy người trong nhà thử xem, tránh đả thảo kinh xà.

Hôm nay tửu lâu Vận May mới đẩy ra món ăn mới, vậy đã nói rõ ràng bọn họ đã sớm ra quyết định. Không để cho tửu lâu Thiên Duyệt thời gian nghiên cứu món ăn mới, để tửu lâu ngày mai thất tín với khách nhân. Hắn cũng muốn nhìn xem, đợi tửu lâu Vận May biết được tin tức tửu lâu bọn họ mở ra món ăn mới này, mấy kẻ đó sẽ có phản ứng gì.

Thôi Tố Nhu và Vương Tiểu Đại không hiểu rõ về cạnh tranh ở cửa hàng, chỉ nghĩ Tô La sẽ nấu một vài món ăn mùi vị ngon, chuẩn bị làm món ăn mới ở tửu lâu nhà mình mà thôi. Thôi Vô Trần luôn luôn tâm tư tinh tế vừa nghe đã nghe ra lời nói của Thôi Vô Nhàn cũng không phải đơn giản như vậy, hắn rất muốn trực tiếp hỏi Thôi Vô Nhàn tình huống tỉ mỉ một chút, nhưng thấy thê tử và tiểu muội đều ở đây, cũng đành phải tạm thời để chuyện này ở đáy lòng.

Hai nữ tử cùng đợi ăn cơm nhỏ giọng nói thầm mấy câu, sau đó thấy Thôi Tố Nhu ngẩng đầu nhìn Thôi Vô Nhàn, có chút xấu hổ hỏi han: “Đại ca, tài nấu nướng của đại tẩu chắc không tệ nhỉ?”


“Rất không tệ, đợi lát nữa mọi người nếm thử là biết .” Thôi Vô Nhàn từng ăn đồ ăn Tô La nấu, vào ngày lại mặt, Tô La giúp Tô mẫu chuẩn bị mấy món ăn ngon. Khi ăn cơm Tô mẫu cũng có nói với hắn mấy món ăn này là Tô La làm, lúc ấy mấy món ăn đó đều là một vài món ăn gia đình, mùi vị cũng không tệ, hắn cảm thấy nếu so với mấy món đầu bếp trong nhà nấu thì cũng ngon.

Ăn thử đồ ăn mới kết quả tất nhiên là người một nhà đều khen không dứt miệng, mà bọn họ lúc này mới biết tài nấu nướng của Tô La thế nhưng ngon như vậy. Thai phụ Vương Tiểu Đại xưa nay ăn không được nhiều, nhưng hôm nay cũng phá lệ ăn gấp đôi thức ăn so với thường ngày, Thôi Vô Trần vui đến mức thực sự muốn đại tẩu của hắn đêm nay tiếp tục xuống bếp.

Đương nhiên, Thôi Vô Nhàn không thể để thê tử làm lụng vất vả như thế, nấu thức ăn cho nhiều người ăn như vậy không biết phải dùng thời gian bao lâu mới nấu xong, không chút suy nghĩ đã trực tiếp thay Tô La từ chối thỉnh cầu của Thôi Vô Trần, sau đó nhận được dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Thôi Vô Trần, thấy hắn trực tiếp quay đầu tránh ánh mắt kia đi.

Tô La vừa buồn cười lại bất lực nhìn hai huynh đệ, nếu giữa trưa hôm nay Thôi Vô Trần không ở trong nhà ăn cơm, nàng còn không biết hóa ra hai huynh đệ cũng có một mặt trẻ con như vậy. Giương mắt nhìn Vương Tiểu Đại che cái bụng như cái nồi, trong lòng cũng cảm thấy Vương Tiểu Đại phải bổ sung thêm dinh dưỡng. Hơn nữa, ngẫu nhiên xuống bếp cũng tốt, miễn cho về sau lạ lẫm, nấu thức ăn mùi vị cũng biến đổi.

“Được , đêm nay do ta xuống bếp, ta sẽ nấu cho mọi người ăn mấy món ăn ngon nếm thử.” Nghĩ trước kia các loại đồ ăn ngon từng ăn, Tô La cảm thấy quyết định có cơ hội đều nấu đồ ăn ngon trước kia nàng từng ăn. Chẳng những có thể thay đổi đồ ăn trong nhà, nếu mà mùi vị không tệ, còn có thể mang ra tửu lâu để bán.

“Đây là đại tẩu chính miệng nói, đại ca huynh không thể phản đối.” Thôi Vô Trần vừa nghe thấy Tô La nói đêm nay xuống bếp, lập tức lên tiếng chặn đứng lời Thôi Vô Nhàn muốn nói, nhịn không được ở trong lòng khoan khoái cười hai tiếng, kỳ thật hắn cũng rất mong đợi đồ ăn đêm nay, ước gì bây giờ là đến thời gian cơm chiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui