Editor: Ngọc Anh
Lại nói mấy ngày nay Tô La để ý việc này, sợ rằng không có người nào hiểu chuyện bằng Tô Văn. Rõ ràng chính là một hài tử 9 tuổi, lại so với những hài tử đồng lứa hiểu chuyện hơn nhiều.
Hốt hoảng nghĩ đến một chút chuyện trước đây, bọn nàng tuy là thân cô nhi, nhưng cũng được hạnh phúc. Thấy bé trai này hiểu chuyện nghe lời, cùng hài tử nhà khác nghịch ngợm bướng bỉnh bất đồng.
"Chuyện kiếm tiền này để đại tỷ lo, nếu như kiếm được tiền, tự nhiên muốn đưa Tiểu Văn đi học đường học bài. Có câu nói 'Thư trung tự có hoàng kim ốc'* sao? Tiểu Văn thích học bài tất nhiên là tốt."
*: 书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc: là câu thơ xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng.
Tô mẫu vừa đi ra phòng bếp liền nghe đến lời nói này của Tô La, nhất thời chỉ biết ngơ ngẩn nhìn Tô La. Trong thôn không thiếu hài tử đi học đường, còn sót lại chút hài tử nhà nghèo không có tiền để đi học đường. Lúc này nghe những lời Tô La nói, lại là cảm thấy trong lòng những vất vả bao năm nay không uổng công.
Nâng tay lấy quần áo vải thô lâu khóe mắt ướt lúc nào không hay, cúi đầu nhìn 2 tỷ đệ, trên mặt thoáng hiện nét vui mừng tươi cười, trong lòng cũng cùng nhẹ nhàng không ít.
"Các ngươi còn đứng lỳ ở đây làm gì, không ăn điểm tâm liền đều nhường nương một mình ăn hết , nói ăn nhiều, nương còn có thể làm nhiều chút việc." Lời nói Tô mẫu mang nụ cười thản nhiên, nghe ở trong tai thật là thân thiết.
Tô La quay đầu nhìn thấy Tô mẫu, thị lực cực tốt nàng nhìn thấy tia nước mắt nhợt nhạt trong khóe mắt Tô mẫu. Có vài lúc, mọi người thích giả ngu, ví dụ nàng nhìn thấy bà gạt lệ, chỉ là đem cảnh này giấu trong đáy lòng, Tô mẫu vừa đau lòng vừa vui mừng.
Luôn luôn cùng Tô mẫu thân thiết Tô Văn nhìn thấy Tô mẫu ở phía trước, Mắt tròn to lén lút nhìn trộm Tô La. Thừa dịp lúc Tô La nhìn Tô mẫu, mấy bước chân nhỏ chạy đến chỗ Tô Mẫu.
Bên tai một trận gió nhỏ vù vù, nhoáng lên một cái liền nhìn thấy Tô mẫu bên cạnh tiểu đệ nhát gan, Tô La quả nhiên là khóc không ra nước mắt. Có mỗi một tiểu đệ như vậy trốn tránh nàng, nàng có đáng sợ như thế sao?
"Ta xem ta vẫn là nên vào phòng ăn điểm tâm ." Tô La kéo kéo khóe môi, thật sự là nở không ra một nụ cười tươi tắn.
Tô mẫu biết là nhi tử nhà mình có chút sợ Tô La, nhưng tận mắt nhìn thấy đến mức này, bà cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Mặt Tô La lại làm trong lòng bà hoảng hốt, lầm cho rằng Tô La là thực không thích nhi tử.
"A La, ngươi cũng biết Tiểu Văn từ nhỏ liền nhát gan, ngươi làm đại tỷ, chớ đừng bởi vì chuyện này làm khó hắn mới tốt." Tô mẫu rất lo lắng trong nhà hai đứa con mất hoà khí, nữ nhi dù sao đã trưởng thành, nàng cũng không thể nhiều lời, nói nhiều khả năng làm cho lòng nàng không thoải mái.
Tô La tất nhiên là nghe được ý tứ từ miệng Tô Mẫu, hơi hiểu lòng Tô Mẫu. Tại xã hội hỗn loạn như vậy nhiều năm, lòng người thiện ác như thế nào, tuy không thể xem hết, lại cũng thấy rõ một hai. Mà nàng tin tưởng Tô mẫu kỳ thật thương con trai con gái như nhau. Tựa hồ chỉ là mình Tô La có chút oán trách.
"Nương đều nói đi đâu, chúng ta đều là người một nhà, ngẫu nhiên có chút cãi vã nhỏ cũng là chuyện thường." Tô La cười cười nói: "Còn nữa, Tiểu Văn là tiểu tử duy nhất trong nhà, chỗ nào khi dễ hắn."
Tô mẫu nhìn mặt Tô La thập phần nghiêm túc, lòng biết nàng nghĩ sai về chuyện này. Nghĩ đến nàng bản thân không khỏi rõ ràng liền nói ra lời nói, bà bỗng nhiên đỏ lên, một chốc cũng không biết nên nói gì.
Tô La trầm tĩnh nhìn chăm chú xiêm y cũ nát của mẫu tử, mỏng manh, cả người thiếu thốn dinh dưỡng nên khuôn mặt vàng vọt cũng như thế rõ ràng, nhất là thân thể đơn bạc, mỏng manh như cây liễu. Chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, bọn họ liền cũng bị bay mất.
Nói muốn đi trấn trên tìm chút công việc kiếm tiền, Tô La ăn xong bữa sáng liền thay đổi hành động.
Vừa ra đến trước cửa, muốn đi nhà tiểu phú hộ trấn trên xới đất, Tô mẫu nhiều lần dặn dò Tô La: "Nhất thời tìm không được cũng đừng gấp, nhưng nhớ không được đi quấn quít Trần gia tiểu công tử, nhà bọn hắn chung quy không phải nhà chúng ta trèo cao được."
Khóe miệng Tô La co rút, nói: "Nương, người đều cùng con nói 5 lần rồi, người cứ yên tâm đi, con thực không trân quý vị tiểu công tử. Nếu như trân quý, con sẽ không chạy đến trấn trên"
Tô mẫu trong đầu nghĩ một phen, lại nghĩ Tô La sau khi tỉnh lại quả thật chưa từng đề cập chuyện này, nói đi nói lại đều là bà đề cập. Thế là trong lòng mới thấy yên tâm , không tiếp tục nói chuyện này, ai nghe cũng đều phiền.
Ra cửa nhà liền trực tiếp hướng về đường nhỏ đi trấn trên, Tô gia trụ tại Tô gia thôn, muốn đi trấn trên liền phải đi qua trước cửa nhà người ta. Dựa theo ký ức trải qua một hộ một người, Tô La cũng khó giấu được vui vẻ.
Tuy là có hơn mười năm ký ức, nhưng không được tận mắt nhìn thấy nông thôn chân chính cổ đại bao giờ.
Người nông thôn mặc bộ quần áo vải thô, các thôn dân nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau, ngẫu nhiên có vài tiếng chó sủa xa xa, những cánh cửa nhà gỗ giản dị...
Nàng đã được nhìn những đồ quần áo cổ trang không ít, nhưng khi nàng rơi vào hoàn cảnh này, nàng mới hiểu rõ sinh hoạt ở nông thôn là như thế nào. Trước nhà một mảnh đất, sau nhà một ngọn núi, có lẽ làm ruộng, hoặc là săn thú. Lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước, bất quá là như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...