Editor: Ngọc Anh
Lần đầu phó ước, Tô La tuy đã trải qua không ít chuyện trong xã hội, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất an. Như thế nào đi chăng nữa cũng cưỡng bách mình cố gắng giữ tỉnh táo. Nhưng tới cùng vẫn là bị hoàn cảnh hiện tại trói buộc.
Tô La cảm thấy như thế này không thể trách nàng kinh nghiệm không đủ phong phú, nếu như chuyện xuyên qua này tựa như đi du lịch, ngẫu nhiên gặp phải, nàng khẳng định sẽ không cảm thấy thấp thỏm như vậy.
Càng nghĩ thì càng không tỉnh táo, thế là cái gì cũng không nghĩ nữa, chỉ nghĩ đợi lát nữa nàng cần mua chút gì, sau khi về làm kiểu trang sức gì, kể từ đó, mới thấy bớt khẩn trương.
Trái lại Tô Văn giống như người không việc gì, mặt nhỏ vui vẻ rạo rực tươi cười, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Tô La bên cạnh hắn, ngẫu nhiên lại cúi đầu nhìn sách trên tay hắn, chỉ nghĩ nhanh chút được nhìn thấy tiên sinh từ miệng Tô La đã kể.
Hai tỷ đệ vội vã muốn đi trấn trên tìm tiên sinh, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người cố tình cản đường, đem con đường hai tỷ đệ đang đi chắn một nửa.
Tô La hết sức bất đắc dĩ nhìn Tô Tiểu Yến đứng ở phía trước, nhìn nàng ta bộ dáng kia giống như là đang đặc biệt chờ người nào đó. Nàng nhớ rõ nàng cùng Tô Tiểu Yến thật sự không có thù oán đi, tại sao ba ngày thì hai ngày đều gặp phải vị Tô tiểu thư này.
Gặp phải Tô Tiểu Yến này tám phần đều cùng với người nàng không có ấn tượng gì - Tô Đại Điền có liên quan, nàng không rõ, nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi, tại sao Tô Tiểu Yến vẫn thích tìm nàng gây phiền toái, chẳng lẽ nàng ta cho rằng nàng sẽ không tức giận chắc?
"Đại Điền ca muốn thành thân."
Quả nhiên, người Tô Tiểu Yến nhắc đến cũng là người Tô La đang nghĩ, chỉ là lần này vẻ mặt Tô Tiểu Yến tựa như có chút kì quái, lại nghe nàng ta nói tiếp: "Huynh ấy muốn cùng cô nương thôn bên cạnh thành thân, huynh ấy nói huynh ấy vẫn luôn coi ta như muội muội."
Nghe ra trong lời nói này có chút nghẹn ngào, Tô La hơi nhướng một bên lông mày, bất động thanh sắc nhìn Tô Tiểu Yến sắc mặt tái nhợt. Nghe ý lời nói này, Tô Tiểu Yến dường như là tìm nàng nói hết tất cả, nàng ta không phải vẫn coi nàng như "Tình địch" chứ?
“ Ngươi thích hắn ta như vậy à ? Không phải hắn thì không gả? ” Tô La nhàn nhạt nhìn vẻ mặt mất mát của Tô Tiểu Yến, đột nhiên cảm thấy tiểu cô nương này vẫn còn có chút khả ái.
Ống tay áo bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng kéo một cái, Tô La nhìn về phía bên người, thấy Tô Văn sợ hãi nhìn nàng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Đại tỷ, chúng ta kịp sao?"
Tô Văn không hiểu lời nói kia của Tô La và Tô Tiểu Yến, nhưng hắn muốn sớm chút nhìn thấy tiên sinh kia, nhưng lại không dám trực tiếp kêu Tô La đi trấn trên, thế là liền nói như vậy.
Trước kia đi làm, Tô La đều là sớm đã đi ra ngoài, chính là vì tránh phát sinh ngoài ý muốn mà đến muộn. Ngay cả hôm nay phó ước, nàng cũng suy đoán thời gian để sớm ra ngoài, sợ trên đường gặp phải chuyện gì.
Không nghĩ đến trên đường thật sự gặp phải chút chuyện, Tô La quả thật lo lắng Tô Tiểu Yến nói chuyện nhiều hơn, đợi lát nữa đi đến trên trấn cũng đã muộn. Vừa định an ủi Tô Tiểu Yến hai câu, đã thấy Tô Tiểu Yến bước về hướng bọn họ đi tới.
Tô La không biết Tô Tiểu Yến định làm gì, trầm mặc không nói đợi nàng ta đi tới, lại thấy nàng ta chỉ đờ đẫn đi qua nàng. Chỉ nghe trong miệng nàng ta thì thầm câu gì đó, lại không nghe rõ nàng ta nói cái gì.
"Ngươi không sao chứ?" Tô La tuy không phải người nhiệt tình gì cả, nhưng thấy dáng vẻ Tô Tiểu Yến, trong lòng lại cảm thấy có chút lo lắng, lập tức xoay người nhìn bóng lưng Tô Tiểu Yến hỏi.
Bước chân Tô Tiểu Yến dừng một chút, sau một lúc lâu Tô La mới nghe được giọng nói khàn khàn:“ Không có chuyện gì , mẫu thân đã nói với ta, ta nhất định có thể tìm được nhà chồng tốt. ”
Nói xong liền chạy rồi đi, bóng lưng kia càng lúc càng nhỏ, Tô La khẽ thở dài một tiếng. Lúc trước còn cho rằng Tô Tiểu Yến là một cô nương cố tình gây sự, xem ra đều là nàng nghĩ sai.
"Chúng ta đi đi." Tô La xoay người vỗ vỗ bờ vai nhỏ bên cạnh, bước chân bỗng nhiên có chút nặng nề.
Lúc hai tỷ đệ tới đình nghỉ mát ở hồ Liễu Nguyệt, Du Khiêm đã chờ ở đó, trong tay cầm sách vở ở đình nghỉ mát đi dạo. Thẳng đến khi Tô La đến gần, hắn mới dừng lại, xoay người lẳng lặng nhìn Tô La, khóe miệng hiện một nét cười yếu ớt.
"Thực là ngại, để Du tiên sinh đợi lâu." Tô La tràn đầy áy náy cúi khom người, chợt nghĩ đến nơi này nữ tử bình thường sẽ không hành lễ như vậy, nhất thời cảm thấy có chút lúng túng.
Thật may Du Khiêm không để ý chuyện này, chỉ là khẽ cười nói: "Không sao, Du mỗ cũng vừa mới đến." Tầm mắt rơi xuống trên người bé trai bên cạnh Tô La, lại nói: "Chắc hẳn đây chính là tiểu đệ Tô cô nương phải không?"
Ngay từ lúc Tô La gọi Du tiên sinh, Tô Văn đã biết vị nam tử trẻ tuổi này chính là tiên sinh dạy hắn đọc sách. Hắn vẫn cho rằng tiên sinh đều giống như vị tiên sinh trong học đường ở thôn, đều có râu, lớn tuổi như lão tiên sinh. Cho tới vào lúc này nhìn thấy Du tiên sinh, ngược lại cảm thấy người này một chút cũng không giống như tiên sinh.
Thế là, hắn nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tô La, đợi Tô La cúi đầu nghi hoặc nhìn hắn, hắn mới nhỏ giọng hỏi: "Đại tỷ nói tiên sinh chính là hắn sao?"
Tô La gật đầu một cái, cho là Tô Văn sợ, liền đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, tận lực nhẹ giọng nói:“Chính là vị tiên sinh này, đệ muốn cùng tiên sinh học bài thật tốt, không hiểu phải hỏi tiên sinh, tiên sinh sẽ nghiêm túc trả lời vấn đề của đệ. ”
Dặn dò Tô Văn xong, Tô La giương mắt nhìn Du Khiêm khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt trắng noãn không biết là vì nụ cười của ai kia, hay nhớ lại duyên cớ lúc trước nói về dạy đệ đệ nhà mình học bài, dần dần đỏ lên.
"Du tiên sinh, tiểu đệ tên là Tô Văn, mong tiên sinh dạy dỗ nhiều hơn." Tô La xem nhẹ trên mặt nóng rực, tỏ ra không có việc gì nói.
"Tô cô nương yên tâm, Du mỗ chắc chắn tận tâm tận lực dạy dỗ Tô công tử." Du Khiêm giọng điệu rất bình thản, khóe mắt cũng mang nét cười yếu ớt không thể thấy rõ.
Tô La nghe đến xưng hô củaDu Khiêm với Tô Văn, không khống chế được giựt giựt khóe miệng. Nàng thật sự không hiểu rõ cổ nhân, một nam tử trưởng thành lại gọi một đứa trẻ mấy tuổi là công tử, bọn họ không thấy khó chịu sao?
Nghĩ lại nàng đã làm rất nhiều chuyện khiến cho người ta thấy nghi ngờ, vào lúc này cũng không tiện lại thắc mâc mấy câu làm người ta thêm hoài nghi. Dù sao bọn họ đều là người không cùng một triều đại, vốn là chuyện rất bình thường sau khi nàng nói như vậy, có khi liền biến thành không bình thường.
Vì vậy, Tô La không thể làm gì khác hơn là giấu biệt chuyện này vào trong lòng, nàng tin không bao lâu sau, Du Khiêm cũng sẽ không gọi Tô Văn như vậy nữa. Có thể là bởi vì mới vừa quen, không thể gọi quá thân thiết.
Sau đó, Du Khiêm ở đình nghỉ mát dạy Tô Văn học bài, Tô La một cô nương ở chỗ này chỉ có thể tới đây nhìn xem du khách đang thuyết tam đạo tứ, nàng liền đi trấn trên mua chút thứ cần mua.
Trước khi ra cửa, Tô La đã cùng Tô Văn thương lượng, đợi Tô Văn đọc xong sách, tự hắn về nhà, cho nên Tô La mua tơ màu hạt châu xong, thì trở về nhà trước.
Mua rất nhiều tơ màu, cộng thêm nàng cũng muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này làm những thứ vòng tay, trang sức kiếm chút bạc, sau khi trở lại cũng không muốn nghỉ ngơi nhiều, trực tiếp cầm tơ màu hạt châu, sau đó ở viện nhỏ bện trang sức .
Trong nhà chỉ còn lại một mình nàng, viện nhỏ yên tĩnh khiến cho trong lòng nàng cảm thấy có chút đáng sợ. Ngẩng đầu nhìn quanh một chút chỉ có một mình nàng trong viện, lắc đầu xóa đi những thứ kỳ quái tưởng tượng trong đầu.
Đoán là trước kia nàng xem phim kinh dị nhiều, giữa ban ngày ban mặt, cũng có thể nhớ tới cảnh tượng kinh dị đã từng xem. Trong nhà lúc này chỉ có mình nàng, cộng thêm nàng lại nhớ lại chuyện kinh dị, mới có thể toát ra tưởng tượng như vậy.
Thời gian trong lúc bất tri bất giác trôi nhanh, viện nhỏ yên tĩnh đột nhiên có tiếng động truyền tới, Tô La phản xạ quay phải quay trái xem bốn phía, nghe ra là tiếng gõ cửa, nàng mới để trang sức chưa bện xong trên tay xuống, duỗi tay vỗ vỗ lồng ngực, sau đó chậm rãi đi đến cạnh cửa.
Nàng cũng không vội vàng mở cửa, mà là dán lỗ tai ở trên ván cửa nghe tiếng bên ngoài, chờ nàng nghe đến tiếng nói của Tô Văn, lúc này mới mở cửa, nhìn thấy đứng ở ngưỡng cửa thật sự là Tô Văn, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Vừa mới cùng tiên sinh đọc sách xong trở về Tô Văn rõ là cao hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, vẫn chưa phát hiện dáng vẻ Tô La thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ là hứng trí theo sau Tô La nói về chuyện tiên sinh dạy hắn học bài.
"Nói như vậy, Tiểu Văn hôm nay học tốt mấy câu Tam Tự Kinh rồi chứ?" Đợi Tô Văn hưng phấn nói xong chuyện học bài, Tô La mới khẽ cười hỏi.
Vốn còn lo lắng Tô Văn hướng nội hay khiếp đảm trở về vẫn là dáng vẻ như vậy, lại không nghĩ đến vẻn vẹn chỉ một canh giờ, Tô Văn giống như trải qua một lễ rửa tội, một hơi nói nhiều chuyện vui vẻ.
"Dạ, tiên sinh dạy thật sự dễ hiểu, so với lão tiên sinh trong thôn dạy còn dễ nhớ hơn." Trên mặt Tô Văn vẫn mang vui sướng tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thấy rõ lúc này hắn hết sức cao hứng.
"Dễ hiểu thì tốt, đệ cần phải cùng tiên sinh học bài thật ngoan." Tô La cổ vũ vỗ vỗ bờ vai nhỏ của Tô Văn, cười cười nói: "Vừa mới trở về đã mua cho đệ ít giấy bút, để ở trong phòng, đệ có thể dùng giấy bút lấy ra luyện chữ."
Tô Văn nghe vậy vui mừng trợn tròn mắt, như một làn khói chạy vào trong nhà, tốc độ kia nhanh tựa như lao đến trăm dặm. Không tới chốc lát, một bóng hình nho nhỏ đứng ở trước mặt Tô La đang ngồi trên hòn đá bện vòng tay, Tô La ngẩng đầu nhìn lại, thấy trong mắt Tô Văn chứa đầy nước mắt.
Không nghĩ tới lại nhìn thấ hình ảnh này Tô La nhất thời ngẩn người, ôn nhu hỏi: "Thích không?"
Tô Văn gật đầu một cái, dùng ống tay áo lau đi nước mắt trong mắt, nhìn vào mắt của Tô La, hết sức nghiêm túc nói: “Đại tỷ, đệ nhất định sẽ đi học thật tốt, sẽ không cô phụ kỳ vọng của đại tỷ và mẫu thân. ”
Tô La trợn to hai mắt, trong lòng hết sức kinh ngạc, Tô Văn đi theo Du Khiêm học một canh giờ, trở lại một chuyến đã hiểu nhiều như vậy, Du Khiêm thật có khả năng.
“Đại tỷ tin đệ sẽ làm được. ” Tô La vừa không yên lòng vừa nói, không biết Du Khiêm kia rốt cuộc dạy Tô Văn như thế nào, hy vọng hắn dạy kiến thức không dễ hiểu mới phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...