Editor: Ngọc Anh
“Uyển Nhi, tìm ta có việc sao? ” Tô La đứng ở trước mặt Tô Uyển Nhi một lúc lâu, nhưng thấy Tô Uyển Nhi một mực mắc cở đỏ mặt, như là ngượng ngùng nói ra khỏi miệng, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm.
Tô Uyển Nhi đỏ mặt, khẽ ngẩng đầu nhìn tô la một cái , một đôi nước mắt sáng ngời lộ ra nhàn nhạt ngượng ngùng. Nàng ta dường như do dự hồi lâu , sau đó hít một hơi thật sâu, yên lặng nhìn Tô La.
“A La, mấy ngày nữa chính là lễ hội ngắm hoa một năm chỉ một lần, ngươi muốn cùng đi xem một chút không ?” nghĩ sắp đến lễ hội ngắm hoa, Tô Uyển nhi lại cảm thấy lỗ tai cũng nóng lên.
Sau khi Tô La bị đập đầu, nàng có hồi lâu chưa từng gặp nàng ấy, Tô La cũng có thời gian
thật dài không đi tìm nàng. Trước kia đều là Tô La chủ động rủ nàng đi lễ hội ngắm hoa, lần đầu tới đây rủ Tô La , trong lòng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.
Lễ hội mùa xuân, tương đương với ngày lễ thất tịch. Đương nhiên nơi này cũng có ngày lễ thất tịch, nhưng thất tịch tầm sau tháng ba. Cái gọi là lễ hội mùa xuân chính là mùa trăm hoa đua nở, ẩn chứa thâm ý những cô nương chưa xuất giá có thể ở lễ hội này tìm tình nhân.
Tô La chưa nghiên cứu qua khí hậu bốn mùa nơi này, chỉ biết khí hậu nơi này cùng kiếp trước có chút bất đồng, còn lại cũng không có biến hóa lớn. Nghĩ đến cổ nhân hay cưới nhau sớm, thì liên hệ đến ý nghĩa lễ hội xem hoa này, trách không được khuôn mặt tú lệ của Tô Uyển Nhi có thể đỏ thành như vậy. Cảm thấy nhịn không được thầm than một câu, con gái cổ đại cùng con gái hiện đại thật có chút bất đồng.
Tuy rằng đối với ý nghĩa ngày hội này không quan tâm, nhưng ít nhiều muốn chính mắt nhìn xem ngày hội này có gì, thế là Tô La khẽ gật đầu, thấy vẻ mặt Tô Uyển Nhi vui mừng, một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ giống như táo đỏ chín mọng.
"Vậy mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau đi trấn trên."
Tô Uyển Nhi dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn đầu Tô La, ân cần hỏi: “Vết thương của ngươi còn đau không ?”
Tô La lắc đầu một cái, hai mắt bình tĩnh bất động thanh sắc quan sát thần sắc trong mắt Tô Uyển Nhi, một lát sau dịu dàng
cười nói:“Đã hết đau, đa tạ
Uyển Nhi quan tâm .”
Tô Uyển Nhi nghe vậy mắc cỡ
đỏ mặt, ngón tay thon dài xoắn cái khăn tay trắng, ngây thơ nói: "Ta trước kia ngã bị thương, ngươi cũng quan tâm ta như vậy."
Tô La khe khẽ mỉm cười, híp mắt nhìn hai bàn tay trắng nõn của Tô Uyển Nhi đang không biết nên để chỗ nào:
"Muốn vào trong nhà uống ly trà hay không?"
"Không được, ta còn phải trở về thêu khăn, qua hai ngày nữa phải giao rồi, nếu trì hoãn, sợ là không kịp." Tô Uyển Nhi bỗng nhiên nghĩ đến cái, nhìn Tô La hỏi: "Nghe nương ta nói ngươi hai ngày nay đều ở trấn nhỏ bắt đầu làm việc, là đi giặt quần áo thuê sao?"
Trước kia Tô La kiếm tiền chỉ có hai cách, một là thêu thùa, hai là giặt quần áo, thật ra Tô La cảm thấy thêu khăn không kiếm được tiền nhiều như giặt quần áo, cho nên đa số nàng đều đi giặt quần áo thuê.
Nàng hai ngày này đều chạy tới trấn trên, Tô Uyển Nhi vì vậy mà lầm cho rằng nàng lại đi giặt quần áo thuê.Tô La nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không phải giặt quần áo, chỉ là tự làm chút đồ chơi nhỏ mang đi bán."
"Đồ chơi nhỏ?" Tô Uyển Nhi nghiêng đầu nghĩ, hai mắt to sáng lên nhìn Tô La: "Là nặn tượng bằng bùn, hay là bện châu chấu linh tinh sao?"
Tô La nghĩ Tô Uyển Nhi nói cũng không sai, đều là thuộc về làm thủ công, thế là khẽ gật đầu. Về phần nàng bán tới cùng là cái gì, nàng cũng không muốn cùng người khác nói rõ ràng.
Tô Uyển Nhi dường như phát hiện nói nhiều về chuyện này với Tô La, nói thêm hai câu rồi không nói thêm gì nữa, sau đó về nhà thêu khăn .
Đợi Tô Uyển Nhi về viện nhà nàng ta, Tô La mới quay người, không nhanh không chậm trở lại viện nhà mình, vào cửa sau đó thuận tay đóng lại, cài chốt.
Trở về nhà, Tô Văn đã đem những thứ kia thu dọn tốt, gạo và thịt heo đều cầm vào phòng bếp cất kỹ, dây đỏ và hạt châu để dùng hai ngày này đều đã cất vào hộp đựng trang sức.
Lúc vừa chuẩn bị từ trấn trên trở về, Tô La bỗng nhiên ở quầy hàng khác nhìn thấy dây tơ màu khác. Cũng may lúc ấy có tiền trong người, vì thế thuận tay mua ít sợi tơ màu trở về.
Vì vậy , sau khi ăn cơm trưa, Tô La sẽ cầm sợi tơ màu đi ra sân bện vòng tay và đồ trang trí . Lúc này mua không ít hạt châu nhỏ, nàng định dùng những hạt châu nhỏ và tơ màu xâu ra một động vật nhỏ.
Không biết nơi này có người người nguyện ý mua động vật nhỏ như vậy hay không, vì vậy liền tính toán trước xâu một con, chỉ cần to bằng ngón cái là được. Nếu như đến lúc đó bán không được, thì tháo ra làm chút đồ trang sức trang trí khác.
Thời gian thoáng qua một cái đã là chạng vạng, cúi đầu bện trang sức rất lâu Tô La ngửa đầu nhìn bầu trời, rồi sau đó đem vật phẩm trang sức bện nốt, lúc này mới đứng dậy đem những thứ này để vào trong nhà, tiếp theo đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Tô Văn đi theo sau lưng Tô La vào phòng bếp, thuần thục dùng muỗng hồ lô múc nước.
Phòng bếp có hai cái nồi sắt còn dùng được, một cái dùng để nấu nước, một cái dùng để đun trà nấu cơm. Đang đun nước, chỉ cần nước nóng, là có thể dùng tắm rửa. Đổ nước vào nồi, Tô Văn bắt đầu nhóm lửa.
Hậu viện Tô gia có một mảnh đất trồng rau không lớn không nhỏ, trồng không ít rau dưa và trái cây. Hôm nay mua nửa cân thịt heo về, Tô La định dùng nửa cân thịt heo này làm hai món ăn mặn.
Nghĩ một lát, quyết định dùng khổ qua làm món khổ qua xào thịt heo, sau đó lại dùng mướp nấu món canh mướp với thịt. Nghĩ tới liền làm, Tô La nói với Tô Văn một lần, Tô Văn lập tức giúp đỡ gọt vỏ mướp sạch sẽ, sau đó lại đi rửa rau,bóc tỏi...v.v..
Tô Văn rửa rau xong, đồng thời Tô La đã đem khổ qua cắt xong, sau đó lại cắt mướp, cuối cùng chỉ còn lại nửa cân thịt heo. Một thời gian ngắn sau, khối thịt heo cũng đã thành những miếng thịt heo độ dày vừa phải.
Chỉ có một cái nồi, thông thường đều là nấu thức ăn trước rồi lại nấu cơm, tối nay cũng như thế. Chỉ là tối nay muốn nấu canh trước, sau đó lại nấu đồ ăn. Canh mướp với thịt nấu xong xuôi, Tô Văn vẫn đứng ở một bên giúp đỡ, nuốt một ngụm nước bọt. Khuôn mặt vàng như nến tràn đầy khát vọng, nhưng mà lại mang một nét thoáng khiếp đảm.
Rất rõ ràng tình hình của Tô gia, Tô La thấy bộ dáng này của hắ, trong lòng không thể khống chế đột nhiên căng thẳng. Rất nhiều chuyện đều là tự mình trải qua, mới có thể biết được, không trải qua thì không thể hiểu được cảm xúc này, hiện giờ nàng đang có tâm tình như vậy .
"Tiểu Văn, đệ cầm cái chén tới đây nếm chút canh, sau đó nói cho đại tỷ biết hương vị có ổn không." Khóe miệng Tô La giơ lên một nét thoáng tươi cười, đáy mắt cũng hiện ra đau lòng không che giấu.
Nàng không muốn nói về chuyện trước kia, nhưng mong có khả năng kiếm chút tiền bạc, để cuộc sống trong nhà không ngừng được đến cải thiện. Không phải bởi vì nàng chiếm thân thể này, mà là nàng thật lòng muốn làm như vậy.
Tô Văn nghe vậy cũng sửng sốt một chút, mắt mở to giống như chuông đồng, ngẩng khuôn mặt vàng như nến, ngây ngốc nhìn Tô La. Chờ hắn nhìn thấy khóe miệng Tô La khóe miệng hiện ra tươi cười ôn nhu, lúc này mới gật cái đầu nhỏ, luống cuống tay chân chạy đi lấy một cái chén tới.
Tô La lấy một muỗng múc canh vào chén, sau đó giống như tùy ý lấy mấy miếng thịt heo, lấy đến cái chén canh có hơn phân nửa thịt heo, mấy miếng thịt heo, còn có chút mướp.
"Đại... Đại tỷ, chỉ cần một ít là được rồi ." Đôi mắt bồ câu của Tô Văn sững sờ nhìn hơn phân nửa chén canh mướp với thịt, tuy là thèm ăn đến mức không chịu được, nhưng vẫn nhớ là Tô La bảo hắn nếm thử hương vị, mà không phải uống một chén canh.
"Một ít thì làm sao nếm thử ra được hương vị." Tô La khẽ cười một chút, lại nói: "Đệ bưng chén canh này đi vào trong nhà để cho nguội, đợi lát nữa nếm qua mùi vị thì tới nói cho đại tỷ, đại tỷ bây giờ phải nấu món ăn khác. ”
Tô Văn nhìn chén canh, lại ngửa đầu nhìn Tô La đang bận rộn. Cuối cùng vẫn y như Tô La đã nói, đem chén canh bưng vào trong nhà, nguội thì thử xem hương vị ra sao.
Đợi Tô Văn ra khỏi phòng bếp, Tô La ngửa đầu nhìn nóc nhà, sau đó khẽ thở dài một tiếng. Mấy ngày nay, dần dần thích ứng hoàn cảnh này, thực tế là rất bất đắc dĩ , nhưng nàng cũng sẽ không vì điều này mà nhụt chí.
Suy nghĩ một lúc, cười khẽ một tiếng. Tô mẫu cũng sắp trở về tới nhà, nàng phải sớm đem cơm nấu xong , tránh cho đợi lát nữa trời tối không có cách nào nấu nướng.
Buổi tối ở cổ đại dĩ nhiên không bằng ở hiện đại: ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, nhà nông bình thường đa số dùng đèn dầu tới chiếu sáng. Những thứ như nến nếu so với đèn dầu thì đắt hơn nhiều, một nhà nông cũng không dùng nổi cây nến.
Tô La vừa đem khổ qua xào thịt nấu xong, ở trong nhà chờ canh nguội Tô Văn ăn xong liền chạy tới đây. Thoạt nhìn, trên miệng nhỏ dính lớp mỡ bóng loáng, cái chén cũng hết nhẵn sạch sẽ, giống như đã dùng cái gì rửa sạch qua vậy.
“Đại tỷ, chén canh kia uống thật ngon, lúc ăn cơm , đệ …… đệ còn có thể uống nữa không?”
Tô Văn nói xong liếm liếm khóe miệng, còn cúi đầu nhìn cái chén bị hắn liếm đến sạch sẽ bóng loáng.
Tình hình rõ ràng như thế không cần đoán cũng biết đại khái Tô Văn vừa làm chuyện gì , nhưng nghe được lời nói này của hắn, Tô La cũng đau lòng vô cùng. Bất quá chỉ là đứa bé thôi, nói ra được những lời như vậy thật làm đau lòng người!
"Đương nhiên có thể uống, nhờ đệ nếm thử, đại tỷ không cần lo lắng canh này hương vị không ngon nữa ." Tô La duỗi tay xoa xoa mái tóc khô vàng vì dinh dưỡng không đầy đủ: "Chờ nương trở về, chúng ta liền ăn cơm."
Đại khái qua một lúc, Tô mẫu ra ngoài cả ngày rốt cuộc trở về nhà, trên vai còn vác một bó củi. Vừa vào trong viện, Tô mẫu đã ngửi được một mùi thơm khác lạ.
Vốn tưởng rằng mùi vị thịt đều là từ nhà cách vách thổi qua, nhưng mùi thơm kia lại giống như từ trong nhà mình bay ra. Trên mặt Tô mẫu hiện ra một nét nghi hoặc, đem bó củi cất kỹ, chợt bước nhanh vào phòng bếp.
Lúc này, Tô La đang cho gạo vào nồi, Tô Văn giúp nhóm lửa, hai người đều không chú ý đến Tô mẫu đang ở ngoài cửa. Thẳng đến khi Tô mẫu tiến vào phòng bếp, hai người mới chú ý đến Tô mẫu đã trở về, hai miệng đồng thanh kêu "Nương", âm thanh mang nhàn nhạt vui mừng.
Tô mẫu vẫn chưa chú ý đến tiếng nói hai người gọi có bao nhiêu vui mừng, chỉ là đi đến bên cạnh. Chờ bà nhìn trên bệ bếp có đĩa khổ qua xào thịt, trừng to mắt kinh ngạc.
"Nha đầu, thịt heo này là ngươi mua về ?" Sau khi lấy lại tinh thần, câu đầu tiên Tô mẫu hỏi là câu này.
"Vâng, là con mua, hôm nay kiếm được không ít bạc, liền mua nửa cân thịt trở về." Mắt thấy Tô mẫu muốn nói gì, Tô La lập tức nói: "Nương, không dễ dàng kiếm được chút bạc, con biết không nên tùy tiện tiêu pha, chỉ là nhà ta đã một năm rồi chưa mua thịt heo về ăn. Coi như mua cho Tiểu Văn bồi bổ, hắn còn nhỏ, có thể bổ sung dinh dưỡng vẫn nên bổ sung cho tốt."
Tô mẫu há miệng thở dốc, cúi đầu nghiêm túc giúp Tô Văn nhóm lửa, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tô La. Nghĩ nữ nhi nhà mình hai ngày này kiếm tiền, quả thật không có tùy tiện mua linh tinh, trong lòng biết bản thân nàng có thể tự quyết định, thế là không nói thêm về chuyện này nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...