Xuyên Qua Thành Kim Phu Nhân


" Chư vị...!"
Kim Quang Thiện mở miệng, đánh gãy lời thì thầm to nhỏ.

" Hắn hiện giờ tuy nói như vậy nhưng ai có thể đảm bảo hắn thực sự sẽ không tác loạn? Ngụy công tử, hiện giờ là một người nói chuyện một người làm việc, tóm lại cũng không có gì băn khoăn.

Không phải sao? "
Lời này ý tứ chính là Ngụy Vô Tiện không có nổi băn khoăn gì về sau, hiện giờ nói ra liền tính là lật lọng, người khác cũng không thể nề hà hắn.

Nghe tới lời này tựa hồ có chút đạo lý.

Lại có một ít người, cúi đầu thảo luận, nghĩ ít nhất hướng gió cuối cùng cũng không hề nghiêng về một phía.

Lúc này, trong bữa tiệc lại có một người đứng lên.

" Ta tới bảo đảm! "
Đứng lên, là Giang Trừng, hắn kêu một tiếng.

Mọi người trong đại sảnh đều an tĩnh.

Không có ai nghĩ đến Giang Trừng thế nhưng sẽ đứng ra bảo đảm cho Ngụy Vô Tiện.

Rốt cuộc chuyện một năm trước Ngụy Vô Tiện chạy trốn còn rõ ràng trước mắt a.

" Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đã là nhân sĩ của Vân Mộng Giang thị, một năm trước chuyện người phản bội Vân Mộng Giang thị.

Nhưng niệm một năm này hắn vẫn chưa làm ác gây chuyện, Vân Mộng Giang thị ta nguyện ý lại cho hắn một cơ hội để trở về Liên Hoa Ổ.

"
Giang Trừng nói.

" Ngày sau, lời nói việc làm của hắn gây hậu quả gì, toàn do Vân Mộng Giang thị gánh vác.

"
Hắn nói ra lời này, những người ngoài khiếp sợ há miệng muốn ngăn, ngay cả một ít con cháu bổn gia Vân Mộng Giang thị đều rất khiếp sợ việc tông chủ làm.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, cũng nhìn lại.


Tựa hồ nhận ra Ngụy Vô Tiện muốn ngăn cản, Giang Trừng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, kêu hắn không cần nói chuyện.

Nếu Ngụy Vô Tiện thật sự trở về Vân Mộng Giang thị, hắn xác thật là có nổi lo về sau.

Nhưng như vậy cũng chính là nhận đồng thuật pháp quỷ đạo của Ngụy Vô Tiện ở tiên môn bách gia, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có.

Mọi người ở đây, hai mặt nhìn nhau nỗ lực tiêu hóa cục diện hiện tại.

" Một năm trước là Ngụy Vô Tiện chủ động chạy trốn.

Giang tông chủ còn cùng hắn đánh nhau một trận.

Hiện giờ thế nhưng cứ như vậy muốn cho hắn về.

Giang tông chủ, cũng là đại tâm a.

"
Người nói chuyện chính là một môn sinh dưới trướng của Diêu tông chủ.

Hôm nay Ngụy Vô Tiện kia nhiều lần làm tông chủ nhà mình mất mặt, làm cho bọn họ đều thật khó chịu, hơn nữa thái độ tông chủ chính mình, cho nên bọn họ tự nhiên đều không ngóng trông Ngụy Vô Tiện tốt dù chỉ một chút.

Lời này ý đầy châm chọc, rõ ràng qua đầu.

Giang Trừng cười lạnh, cũng không nhìn hắn một cái nào, nói.

" Đây là chuyện Vân Mộng Giang thị chúng ta.

Cùng ngươi có quan hệ gì? "
Lời này nói thật sự là đúng lý hợp tình.

Đúng vậy, để Ngụy Vô Tiện trở về, là Vân Mộng Giang thị quyết định.

Người ngoài như bọn họ thật đúng là không có quyền can thiệp.

Mặt môn sinh kia đỏ lên, cũng chỉ có thể ngồi xuống.

" Nhưng nếu để Ngụy công tử trở về Vân Mộng Giang thị, đám người Ôn thị kia ở bãi tha ma làm sao bây giờ.


"
Trong đám người, lại có người đưa ra nghi vấn.

Đúng vậy, những người Ôn gia kia làm sao bây giờ? Giang Trừng ngây ngẩn cả người.

Hắn thật đúng là không nghĩ nhiều như vậy.

Đột nhiên có người hỏi, trong lúc nhất thời, hắn thật đúng là không nên xử lý như thế nào mới hảo.

Hắn còn sững sờ, Ngụy Vô Tiện ở bên kia đã chải vuốt yếu hại rõ ràng, đã mở miệng.

" Nếu mọi người đều đã biết một mạch Kỳ Sơn Ôn thị Ôn Tình vô tội, vậy về sau bọn họ đi con đường nào, đó là tự do.

Huống hồ bọn họ từ trước nay đều không phải là cấp dưới của ta.

Bọn họ như thế nào, tự nhiên là do chính bọn họ quyết định.

Đúng không, Ôn Ninh? "
Toàn bộ hành trình đều nỗ lực để chính mình trong suốt, không càn dẫn người chú ý Ôn Ninh, lại lần nữa bị nhắc tới, an tĩnh một hồi, mới ngơ ngác mà nhỏ giọng nói.

" Đối...!Đối...!Ta là...!là phải đi về...!cùng tỷ tỷ....!cùng tỷ tỷ bọn họ thương lượng...!thương lượng...!"
Giang Trừng nói.

" Hảo, kia liền như thế.

Ngụy Vô Tiện trở về Vân Mộng Giang thị, người nhà Ôn gia tự quyết định nơi đi.

Đã giải quyết họa ngầm âm hổ phù, cũng giải quyết vấn đề Ôn thị.

Các vị, còn có dị nghị gì? "
Hắn nói lời này ra, tựa như một cái chùy định âm rồi, dường như đem sự tình đều an bài thỏa đáng.

Mọi người tả hữu nhìn nhau, nói thật bọn họ cũng không muốn cho Ngụy Vô Tiện trở về.

Hắn hiện tại thập phần lợi hại, một khi trở lại Vân Mộng thì thực lực Vân Mộng Giang thị tất nhiên cường đại rất nhiều.


Bất quá chiếu theo tư thế hôm nay liền tính Ngụy Vô Tiện thật sự giao âm hổ phù ra ngoài, sợ là cũng sẽ để Lan Lăng Kim thị độc chiếm.

Cùng với thực lực Vân Mộng Giang thị vừa mới khôi phục không lâu so sánh, nếu Lan Lăng Kim thị được cái kia hắn vốn dĩ đã có năng lực mạnh mẽ, chẳng phải là cao hơn một tầng? Cho đến lúc này, sợ là hôm nay liền có biến đổi.

Cân nhấc, trong lòng mọi người đều có tính toán.

Kim Quang Thiện nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng ẩn ẩn bất an.

Để Ngụy Vô Tiện trở về Vân Mộng, chính mình không thể ra tay ngăn trở.

Mà về vấn đề Ôn gia, lúc này chính mình muốn nói lại nhiều, liền có vẻ mục đích không thuần.

Lại cứ luôn luôn là người hận người Ô thị thấu xương Xích Phong Tôn: Hôm nay Nhiếp Minh Quyết có việc, thay hắn tọa trấn chính là đệ đệ hắn Nhiếp Hoài Tang.

Lúc này thế nhưng cũng không có người đưa ra cái bất mãn gì.

Mọi người nghị luận một trận.

Một cái tán tu đứng lên, đứng đầu biểu đạt.

" Ta không ý kiến.

"
Thực mau lại có một cái tiểu gia tộc cũng biểu đạt.

" Chúng ta cũng không có ý kiến.

"
Thỉnh tiếp theo, càng ngày càng nhiều người liên tiếp phát biểu ý kiến của mình, đa số đều tán đồng.

Bất quá, đại bộ phận người không có hé răng.

Rốt cuộc lúc này lên tiếng đều là một ít thế gia, hiện giờ tứ đại gia tộc còn lại ba cái, thái độ không rõ ràng.

" Cô Tô Lam thị, không dị nghị.

"
Lam Hi Thần dưới cái nhìn gắt gao và chăm chú của Lam Vong Cơ, mở miệng tỏ thái độ.

Lời Ngụy công tử cũng có vài phần đạo lý, huống hồ việc này đối với Cô Tô Lam thị mà nói, xác thật cũng không có gì là không ổn cả.

Hơn nữa Vong Cơ...!
Cô Tô Lam thị tỏ thái độ, đại gia tự nhiên là đem ánh mắt dời về phía vị thế gia tiếp theo: Thanh Hà Nhiếp thị.


Nhiếp Hoài Tang liên tục xua tay.

Ai, các ngươi đừng nhìn ta a....!Ta nói chuyện không tính...!Đại ca ta hắn còn chưa có trở về đâu...!
Thống lĩnh Nhiếp gia ngồi ở phía sau hắn thật sự là không nghe nổi nữa, nhỏ giọng nói.

" Công tử, tông chủ sắp giao quyền lực cho ngươi, ngươi nói chuyện tới lúc đó sẽ giữ lời.

Nhiếp thị chúng ta phải có người tỏ thái độ, ngươi đem ý tứ của ngươi nói ra là được.

Nhiếp Hoài Tang có chút thấp thỏm.

Hắn cùng Ngụy Vô Tiện từ khi nghe học ở Lam gia quan hệ không tồi.

Hắn đương nhiên là tin tưởng, ủng hộ Ngụy Vô Tiện.

Nhưng chủ yếu không xác định được đại ca hắn có hay không cũng có ý như vậy a...!
" Thật sự? Ta nói ra đây a.

"
Được cho phép, hắn nâng cao thanh âm, lại như cũ bộ dáng không đủ tự tin.

" Ta...!ta cũng không có ý kiến.

"
Pháp không trách chúng, đại gia kêu ta nói, đại ca ngày sau ngươi cũng không nên trách ta.

Hắn nghĩ.

Cứ như vậy, tứ đại gia tộc trừ bỏ Vân Mộng Giang thị đề nghị, dư lại hai cái đều tỏ vẻ tán đồng.

Như vậy, kỳ thật thái độ của Lan Lăng Kim thị đã không còn quyết định nào khác.

Mà mọi người dưới đài từ lâu đã bất tri bất giác hướng về phía Ngụy Vô Tiện.

Sắc mặt Kim Quang Thiện rất không tốt nhưng việc đã tới nước này, hắn thật sự vô pháp nói cái gì.

Ánh mắt hắn hướng về phía đại nhi tử: Kim Tử Hiên, hắn cũng đang nhìn chính mình trong ánh mắt tràn đầy mong chờ...!Dùng đầu ngón chân cũng biết, hắn nhất định trông ngóng chính mình có thể đồng ý, Giang Yếm Ly có thể vui vẻ đây...!Lại nhìn về phía Kim Quang Dao, chờ đợi hắn có thể ngăn cớn sóng dữ, vãn hồi cục diện.

Kim Quang Dao được ý bảo, cũng xác thật đã mở miệng, dăm ba câu đã tách rời chủ đề.

Lập tức tách rời chủ đề, nói qua chuyện khác, chuyện này liền trần ai lạc định....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận