Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Đà Lôi một đường giục ngựa chạy như điên, ta ngồi ở trước người hắn cũng bị
gió thổi như điên vào mặt.

Nếu nhớ không lầm, trong truyện Quách Tĩnh cùng Đô Sử chạm trán xung đột
tổng cộng chỉ có hai lần. Một lần sau khi thành niên, tạm thời giờ không cần
nhắc tới, xung đột thời thơ ấu hẳn là nên phát sinh vào một năm trước, khi hai
bộ lạc kết liên minh, hơn nữa… Lẽ ra phải là Đô Sử xung đột cùng Đà Lôi và
Quách Tĩnh. Nhưng Đà Lôi hiện tại đang ở cùng chỗ với ta, nói cách khác có một
sự việc gì đã lặng lẽ thay đổi mà ta không biết…

Như vậy, cái bị thay đổi rốt cuộc là cái gì? Nói thật ta có điểm lo lắng…

Con ngựa Thanh Thông mà Đà Lôi cưỡi là lương câu bảo mã do Thiết Mộc Chân
đích thân tuyển chọn, kỹ thuật cưỡi ngựa của Đà Lôi lại là do Tứ Kiệt dưới
trướng Thiết Mộc Chân đích thân dạy dỗ. Cho nên hắn cưỡi Thanh Thông xông đến
giữa hai người đang xung đột kia mới kéo trụ dây cương, con ngựa Thanh Thông
phối hợp ăn ý lập tức ngừng lại, sau đó… ta theo đà rơi khỏi lưng ngựa, bay
thẳng ra ngoài… ở không trung vẽ lên một đường cong hoàn mỹ, tiếp theo lấy thế
sét đánh không kịp bưng tai, thẳng tắp rơi xuống đất.

“Phanh!”

—— Đà Lôi ngươi là đồ hỗn đản!

Miệng đầy cỏ xanh lẫn đất cát, hai tai ông ông, giống như có một ngàn người
đồng thời ở bên tai hô to cái gì, ta hai tay chống mặt đất, miễn cưỡng ngồi
dậy, trước mắt sương mù mờ mịt chẳng nhìn thấy gì, thính giác chậm rãi khôi
phục lại…

“Hoa Tranh, đừng nhúc nhích!”

Là âm điệu hoàn toàn không chuẩn Mông Cổ của Quách Tĩnh.

“Hoa Tranh, không nên cử động!”

Là thanh âm hoảng sợ của Đà Lôi, tốt lắm, ngươi cũng biết hoảng sợ, trở về
sẽ chậm rãi thu thập ngươi!

“Hoa Tranh, không cho phép nhúc nhích!”

Đô Sử, ngươi là thằng nhóc đáng chết… Từ từ, vì cái gì thanh âm hắn giống

như ở sau lưng ta? Ta nhớ rõ lúc ta bị văng ra còn thấy hắn đứng đối diện nhìn
trừng trừng Quách Tĩnh, lúc ấy phía sau còn có hai con hoa báo rít gào…

Hoa.. hoa báo… Không thể nào!

Ta cố gắng trừng mắt nhìn, vì thế trước mắt mờ mịt cũng có thể thấy hai con
báo một trái một phải từ từ đi tới, mùi thú vật xông vào mũi từng chập…

Lão thiên a, ta làm sao lại ngã giữa miệng hai con hoa báo!

Chúng nó… Hôm nay đã nếm qua cơm trưa chưa?

Phía sau một mảnh ồn ào.

Đà Lôi rống to với Đô Sử, Đô Sử tức giận thét báo phu, báo phu thất kinh
quát hoa báo…

Nhưng chẳng có hiệu quả gì, chúng nó vẫn đang nhìn ta, ánh mắt sáng ngời,
bốn vuốt cào cào dưới đất, tựa hồ chờ thời cơ lao lên. Đại khái là vừa rồi ta
đột nhiên từ trên trời rơi xuống giữa chỗ đó đã làm kinh động chúng rồi, khơi
dậy bản năng phòng vệ cùng hung tính trời sinh của chúng nó? Ta chỉ biết nếu
gặp gấu có thể giả chết, nếu gặp báo săn…có nên thử xem không? Đang do dự có
nên giả chết hay không, đối tượng rít gào của Đô Sử đã thay đổi.

“Hoa Tranh, ngươi nghe cho ta, không cho phép nhúc nhích, không chuẩn nói
chuyện… Cũng không chuẩn khóc!”

Quên đi… Muốn ta cos Mộc Đầu Nhân sao?

(cos : cosplay nghĩa là hóa trang. Mộc đầu nhân: người gỗ)

Ngừng lại chút lại nghe hắn rống: “Ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?”

Này vị huynh đài, ngươi có thể ở trong tình huống không thể động đậy, không
thể nói chuyện, lại còn đưa lưng về phía mọi người, biểu đạt hai chữ “Nghe
được” cho ta xem a!

Có vẻ hắn cũng phát hiện yêu cầu của mình mới rồi thật sự không hợp lý,
than thở một câu, người nói chuyện đổi thành Đà Lôi.


“Hoa Tranh ngoan, không sợ a, đừng khóc, đợi lát tứ ca mang muội đi ăn dê
nướng.”

Đà Lôi… Thích ăn dê nướng là ngươi chứ không phải ta a!

“Dê nướng có cái gì ngon, trong lều của ta có Lộc Hươu do Kim Quốc đem
tới…”

“Xuy! Loại nhu nhược mới thích cái thứ của người Kim đó!”

“Ngươi nói cái gì?”

… Hiển nhiên Đà Lôi thành công khơi mào khiến Đô Sử phẫn nộ. Rồi sau đó
chính là thanh âm quát tháo, cãi vã ầm ĩ… ồn ào lọt vào tai. Ê, hai người các
ngươi thật đúng là chẳng phân biệt được trường hợp, chẳng phân biệt được thời
gian có thể gây gổ a!

Còn có… Quách Tĩnh chạy đi đâu rồi, nãy giờ không nghe được tiếng hắn… Xét
thấy Quách đại hiệp tương lai cũng không phải là loại người thấy tình huống này
lại bỏ bạn bè mà chạy chứ, ừm, ta đoán là bị Đà Lôi giục đi gọi Giang Nam Thất
Hiệp đến làm cứu binh rồi, ta chỉ cần kiên trì chờ bọn họ tới là có thể được
cứu rồi.

Bất quá, trong tình huống này mà duy trì tư thế y nguyên không được động
đậy thật là mệt chết đi a. Hơn nữa… Bởi vì sức nặng thân thể hơn phân nửa dồn
cả lên bàn tay, ngón trỏ tay trái khi nãy bị tú hoa đâm vào giờ lại bắt đầu
chảy máu rồi, mảnh vải ban nãy Quách đại nương băng cho ta giờ đang rỉ máu,
trong không khí có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

… Không phải chứ!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy một cái miệng đầy răng nhọn nhằm
thẳng cổ họng ta mà phóng tới, trong đầu ta chợt lóe lên những lời giải thích
trong chương trình ‘thế giới động vật’ đã từng xem: những động vật họ nhà mèo
đều có khứu giác đặc biệt mẫn cảm, có thể ở khoảng cách rất xa ngửi được mùi
của con mồi…

Hoàn hảo tác giả đại thần không phải chỉ chiếu cố nhân vật chính mà cũng có
để ý một chút tới vật hy sinh nữ xứng là ta đây.


Lúc ấy hàm răng kia chỉ cách ta một khoảng nhỏ, nhưng con báo sẽ ngã xuống,
bởi vì …Giang Nam Thất Hiệp đến.

Gió thoảng bên tai, móng vuốt đã sắp chụp tới vai ta, hai con hoa báo chợt
ngã lăn ra, gầm rú mấy tiếng liền bất động, trán ồ ồ chảy máu đen… Ồ, nếu có
khám nghiệm tử thi, còn có thể tìm thấy Độc Lăng trên trán chúng nó, đó là ám
khí độc môn của lão đại Giang Nam Thất Quái, ‘Phi Thiên Biển Bức’ Kha Trấn Ác,
ngay cả người có võ công cao nhất trong Toàn Chân giáo là Khưu Xử Cơ cũng phải
úy kỵ, huống chi là hai con súc sinh kia.

Im lặng một lát sau, trong không trung mới vang lên tiếng vó ngựa và tiếng
kêu hét, thanh âm Kha lão đại trung khí mười phần rõ ràng truyền vào tai ta:
“Lão nhị, đồ đệ này của ngươi định lực không tồi.”

Ta đoán Chu Thông lúc này nhất định là đang cười hề hề rồi. Sở dĩ chỉ có
thể đoán, là vì ta đã sợ tới mức chân mền tay nhuyễn, cả người vô lực, không có
cách nào quay đầu nhìn. Ách, đây là cái gọi là “Định lực” đi, không phải là mặt
không đổi sắc, mà là đã không còn có thể đổi màu được nữa rồi…

“Hoa Tranh!”

Đô Sử phẫn nộ bước đến, nhìn thi thể hai con hoa báo trước mặt, ta không
khỏi run lên.

Hai con hoa báo này nghe nói là thú cưng của cha Đô Sử, đã mất rất nhiều
công sức thuần dưỡng. Theo như trong truyện, Thiết Mộc Chân bồi lại bốn con
báo, một đôi hắc ưng, cộng thêm đem Hoa Tranh gả cho Đô Sử mới dẹp yên được
chuyện này. Được rồi, bốn con báo và một cặp hắc ưng vẫn là việc nhỏ, dù sao
Thiết Mộc Chân cũng không có con gái thứ hai nào cả, có bản lĩnh ngươi lấy luôn
Đà Lôi đi…

Đà Lôi phát huy đầy đủ công năng huynh trưởng, một bước vọt tới bên người
ta, lấy tư thái không biết sợ là gì làm chỗ dựa cho ta: “Đô Sử, hung cái gì mà
hung! Không phải là hai con báo thôi sao, ta bảo phụ hãn bồi ngươi bốn con,
cộng thêm một đôi hắc ưng!”

… Hóa ra bại gia tử là ngươi a, Đà Lôi huynh.

Đô Sử nghiêm mặt đi tới, ngồi xuống bên người liếc mắt nhìn ta một cái, sau
đó một tay đè bả vai ta, một tay kéo lấy cổ tay áo của ta. Trong lúc ta cùng Đà
Lôi còn chưa kịp phản ứng lại, “Xoẹt” một tiếng, toàn bộ ống tay áo đã bị hắn
xé rách…

Ta ngây người thành tượng đá tại chỗ… Này… này tính làm gì, phi lễ sao?

Đà Lôi hét lớn một tiếng, đang muốn xông lên đánh người, kẻ gây chuyện kia

lại không đếm xỉa gì tới hắn, quay người lại, nam nhi Mông Cổ kiêng kị nhất là
ra tay đả thương người sau lưng, vì thế Đà Lôi trừ bỏ hai mắt bốc hỏa, cũng chỉ
đành đứng im tức giận.

Đô Sử vung tay, đem nửa ống tay áo của ta đưa cho báo phu, “Để cho đám súc
sinh trong nhà nhớ rõ mùi vị.” Quay đầu đạp hai cái lên thi thể báo hoa, “Vị
hôn thê của bổn thiếu gia chúng nó cũng dám cắn, lột da đưa đến lều của Hoa…
lều của Thiết Mộc Chân đại hãn, thi thể đem ra cho sói ăn.”

Ta cảm thấy khi đó như có ma xui quỷ khiến nên mới mở miệng nói: “Cho sói
ăn rất đáng tiếc a, không bằng chúng ta nướng lên ăn đi.”

Đô Sử đại gia ngây ra một chút, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống ta, hừ một
tiếng, xoay người bước đi, đại đội nhân mã kia cũng đi theo, vì thế… Toàn bộ
thế giới nhất thời thanh tịnh rồi.

Đà Lôi vuốt đầu ta nói lời thấm thía: “Hoa Tranh, thịt báo không thể ăn, tứ
ca mang muội đi ăn dê nướng.”

Lệ rơi, ta giống như một kẻ phàm ăn sao!

“Êu, ‘Đồ đệ’ !”

Chu Thông ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ta, hiển nhiên đối với
cách đại ca hắn xưng hô vừa rồi rất là bất mãn.

Ta bi phẫn ở trong bụng mặc niệm “Chẳng lẽ ta so với Quách Tĩnh còn khiến
ngươi mất mặt hơn sao” vừa oán giận, vừa dũng cảm chạy lại ôm chân Kha lão đại,
lộ ra vẻ tươi cười cực kỳ chân chó.

“Đa tạ đại sư phụ cứu khổ cứu nạn cứu mạng! Nếu không phải đại sư phụ đại
ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được, hôm nay con chắc chắn mất mạng giữa
miệng báo, đại sư phụ người thật sự là Đại Từ Đại Bi Hữu Cầu Tất Ứng Thế Âm Bồ
Tát!”

Ta nghĩ Kha lão đại tung hoành giang hồ nhiều năm, nhất định vẫn là lần đầu
tiên được người ta ca ngợi như vậy, chỉ thấy hắn có vẻ không khỏe nhíu mày,
hiển nhiên đối với tiếng Hán lưu loát của ta có chút nghi ngờ. Ta sợ hắn nhận
ra điều gì, vội quay người nhìn Chu Thông, “Nhị sư phụ, con học người Hán nói
chuyện như thế có được không?”

“Tốt, đương nhiên tốt!” Chu Thông cười hì hì ngồi xổm xuống, từ ái vô cùng
nhìn ta, “Hoa Tranh đã ngoan ngoãn mà gọi ba chữ ‘Nhị’ sư phụ rồi, đương nhiên
học rất tốt! Lần này ‘Nhị’ sư phụ nhất định phải thưởng cho ngươi một phen!”

Thảm rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận