Đoàn người của Đô Sử rời đi đã ba ngày, hẳn là đã bình an trở lại doanh địa Vương Hãn rồi.
Lần sau gặp lại hẳn là Naadam vào tháng bảy, sau đó chính là tháng tám trong truyền thuyết rồi…
Bắt đầu từ hôm đó, Thiết Mộc Chân luôn tỏ vẻ “Nữ nhi sắp được gả đi, ta rất được an ủi”, hận không thể bảo Đô Sử nhanh chóng đóng gói ta đem đi. Đà Lôi thì gặp người nào trừng mắt nhìn người đấy, bộ dáng như thách thức “Kẻ nào dám đóng gói muội tử ta mang đi thử xem”, những người khác vô cùng nhanh chóng chuẩn bị đồ cưới… Tất cả thoạt nhìn bình thường tới không thể bình thường hơn, thực hoàn mĩ, rất có không khí ‘Đại hãn gả nữ nhi’.
Nhưng mà…
Rõ ràng Thiết Mộc Chân căn bản muốn động thủ tiêu diệt thế lực của Vương Hãn, khoái mã từ hãn trướng truyền tin đi bốn phương tám hướng chẳng lẽ thật sự chỉ là thông cáo hôn lễ sắp tới?
Rõ ràng bọn ái tướng tâm phúc của y trong lòng đều biết rõ chuyện này, luôn luôn ngầm tiến hành điều động các đội quân quy mô nhỏ ở phía bắc thảo nguyên.
Rõ ràng… Mặc kệ là trong lịch sử, hay là tiểu thuyết, đều viết “Hoa Tranh sẽ không gả cho Đô Sử” đó là chuyện thực…
Thấp thỏm lo lắng về chuyện không hiểu được đó, ta thuận tay dứt lấy một nhánh cỏ đưa lên miệng cắn, sau đó phát hiện Quách Tĩnh vẻ mặt hoảng sợ chỉ tay vào ta.
“Hoa Tranh… muội… muội…”
Ta trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hắn không chịu khó luyện công cho tốt, chỉ vào người ta làm gì?
“Muội vừa cắn phải con sâu… sống…vẫn còn động đậy…”
A?
Phi!
Ta phi thân bổ nhào vào bên cạnh con ngựa, tháo túi da đựng rượu trên yên ngựa xuống, điên cuồng súc miệng.
Quách đại hiệp tương lai là người tốt bụng, cũng không nói gì, chỉ đồng tình nhìn ta, Chu Thông ngã vào bên cạnh vui vẻ cười đến ngửa tới ngửa lui…
Ta không thể nhịn được nữa, phun một ngụm rượu qua, Chu Thông bình thản lấy thân pháp nhanh nhẹn khác hẳn vẻ lười nhác bề ngoài tránh được, vừa tránh còn vừa chậc chậc cảm thán, “Rượu ngon như vậy, đã bị ngươi làm phí phạm rồi.”
...Như thế lại gợi lên tâm sự của ta. Ngày đó gặp được cao thủ kia thực hiển nhiên là người trong võ lâm, đột ngột xuất hiện ở đại mạc như vậy, không biết có thể gây bất lợi với Giang Nam thất quái hay không…
Ta ngần ngừ trong cổ họng. “Nhị sư phụ…”
Chu Thông hỏi rõ ràng cách ăn mặc cùng lộ tuyến võ công của người nọ, trầm ngâm một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Chúng ta rời đi Trung Nguyên mười sáu năm, người này mới khoảng hai mươi bốn tuổi, trừ phi là ân oán từ đời trước của hắn… Hắc!” Y hai mắt nhìn trời, ngạo nghễ nói: “Cho dù là trả thù, bảy người chúng ta lại sợ kẻ nào tới.”
...Tuy rằng không hiểu võ công, nhưng người nọ thân pháp khinh công hiển nhiên cao hơn rất nhiều so với thất quái, nếu công phu của hắn cũng thuộc loại trình độ đó, chỉ sợ thất quái căn bản không phải đối thủ. Nhưng thất quái người người đều cao ngạo, những lời này ta cũng không thể nói nên lời. Vạn nhất có việc, có khả năng sẽ tìm được cao thủ khác tới giúp, tỷ như theo lý thuyết thì Mã Ngọc đạo trưởng cũng sắp phải xuất hiện dạy Quách Tĩnh nội công rồi chứ.
Chu Thông đột nhiên nói: “Ngươi cũng không cần lo lắng vậy.”
“Ách?” Ta không tự giác sờ sờ mặt, sự lo lắng của ta rõ ràng như vậy sao?
Y mỉm cười, “Nếu ngươi không muốn gả đi, chúng ta tự nhiên có biện pháp. Vương Hãn có thiên quân vạn mã, chống đỡ không dễ, nhưng thoát thân lại không có gì là khó…”
Đây là đang… lo lắng cho ta sao? Hốc mắt có hơi hơi cay, đại khái gió thổi qua lâu lắm rồi… Ta dùng sức trừng mắt nhìn, mới cười lao qua ôm lấy cánh tay Chu Thông.
“Nhị sư phụ, con không có việc gì!”
Ừm, tuyệt đối không có việc gì, Kim lão gia ít nhất đã cam đoan ta có thể bình an vô sự sống đến cuối đời, về sau thế nào… khi đó sẽ tính sau…
Chu Thông cầm chiết phiến gõ mạnh lên đầu ta một cái, “Nữ tử phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thận trọng từ lời nói đến việc làm a! Vi sư dạy dỗ ngươi như thế nào cái… Đến!”
Uy, cái từ mơ hồ thốt lên kia…rốt cuộc là cái gì ?
Ta đang muốn đoán ý Chu Thông, liền thấy xa xa con ngựa Thanh Thông tung bụi cuồn cuộn chạy tới.
Đà Lôi ngay cả xuống ngựa cũng không xuống, vội vàng gật gật đầu với Chu Thông, sau đó vội la lên: “Hoa Tranh, bạch điêu đã chết, chúng ta mau đi xem một chút!”
Bạch điêu… đã chết?
Đôi bạch điêu vốn phải chết từ hôm Quách Tĩnh bắn hắc điêu lại sống sót, ta nghĩ sau đó chúng nó sẽ sống thọ tới hết mệnh, vì sao lại… đã chết?
Chẳng lẽ… Tình tiết thật sự không thể thay đổi?
Đôi bạch điêu này chẳng những toàn thân trắng như tuyết, thân hình lại to lớn gấp mấy lần những con hắc điêu bình thường. Từ khi chúng nó tới sống ở vách núi nơi này tới nay, được rất nhiều người tôn sùng là “Thần điểu”, thậm chí còn mang bò dê cúng bái.
Thời điểm chúng ta tới đó, dưới vách núi đã có một vòng người vây quanh.
Chen vào đám người, trước mắt rõ ràng là thi thể hai con bạch điêu, lông chim lung tung, vết máu loang lổ, trên người còn có vết thương kỳ dị…
Những con đại điêu bình thường, sải cánh cũng gần một trượng, lông chim cứng rắn như thép, móng vuốt sắc nhọn có thể quặc được cả một con dê lớn hoặc ngựa nhỏ mang lên không trung, ngay cả hổ báo gặp cũng phải nhanh chóng tránh né, huống chi là đôi bạch điêu này.
Rốt cuộc là cái gì mới có thể đồng thời giết chết bọn chúng?
Ta trăm tư không thể giải, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Đà Lôi cũng khó hiểu, Quách Tĩnh thì càng không cần phải nói rồi… Chu Thông lại nhíu mày đi đến bên thi thể bạch điêu, cẩn thận dò xét, còn dùng tay lật cánh bạch điêu lên quan sát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc vẫy vẫy tay về phía ta.
Ta đi qua ngồi xổm xuống bên người Chu Thông, y chỉ chỉ một vị trí trên thi thể bạch điêu ý bảo ta xem:
Vết thương dài nhỏ mà đều đều, một vòng một vòng quấn quanh ở bốn phía thi thể, nhìn kĩ thậm chí có thể nhận ra trong vết thương có những vết hằn, quả thực giống như là bị mãng xà cuốn… Nhưng mà... ở đại mạc làm sao có thể có mãng xà?
“Hoa Tranh, ngươi nghĩ kỹ lại, ngày đó nhìn thấy người kia, bên hông hoặc là bên cạnh hắn có mang gì đặc biệt không?”
Chu Thông hiếm khi dùng khẩu khí thận trọng như thế nói chuyện, ta tự nhiên cũng không dám chậm trễ, ở trong đầu nhanh chóng tìm tòi từ đầu đến chân người nọ một lần… Hình như ngoại trừ chiết phiến… không còn gì khác a…
Chu Thông gật gật đầu, lại kêu Quách Tĩnh đến, rút lấy nhuyễn tiên bên hông hắn, so sánh với vết thương trên mình bạch điêu, rõ ràng khá là khớp, y nhíu mày lẩm bẩm nói:
“Là cao thủ sử tiên…”
“So với… so với tam sư phụ còn lợi hại hơn sao?” Quách Tĩnh lắp bắp hỏi.
Chu Thông nhìn Quách Tĩnh một cái, trầm ngâm không nói. Y luôn tâm cao khí ngạo, muốn y chính miệng thừa nhận cao thủ không biết tên này lợi hại hơn huynh đệ nhà mình đúng thật là không dễ, nhưng biểu hiện này, kỳ thật là đã thừa nhận đi.
Cao thủ sử tiên… ? Ta bỗng nhiên nghĩ đến một người, cơ hồ cả kinh nhảy dựng lên.
Không… không thể nào, nàng ta sao đã xuất hiện ở đại mạc? Chẳng lẽ Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng đã đến đây? Nói như vậy… Thật sự là tình tiết đã thay đổi…
Chu Thông nói vài câu công đạo với chúng ta, liền vội vàng rời đi.
Bạch điêu đã chết, vị Mã Ngọc đạo trưởng đứng đầu Toàn Chân Thất Tử cũng nên xuất trướng rồi chứ… Phải phi thân lên vách núi kia, đem đôi bạch điêu con xuống, làm cho Quách đại hiệp tương lai bội phục sát đất, sau đó học nội công cùng y … Đây là bước đầu tiên trên con đường tiến lên làm đại hiệp của Quách Tĩnh, tuyệt đối không thể bỏ qua!
Cho nên ta cố sống cố chết túm lấy Đà Lôi cùng Quách Tĩnh, vòng quanh vách núi tới tới lui lui vòng vo mấy chục vòng, mục đích chính là không thả bọn họ đi.
Nhưng mà… Chân đi đã tê rồi, vị đạo trưởng thần kỳ đó vẫn không xuất hiện… Dưới ánh mắt nghi hoặc của Đà Lôi cùng Quách Tĩnh, trong bụng ta đã muốn đem Toàn Chân giáo từ Vương Trùng Dương đến Doãn Chí Bình mắng hết một lượt.
Rốt cục thanh âm lớn ở sau lưng vang lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...