" Có thể mới các món đồ đã khiến ý thức của nàng dao động"
Vương Thần hơi chột dạ cầm lại hồng bao giấu đi, lặng lên tiếng phá tan bầu không khí.
Chạy đi! Phải tranh thủ lúc này tiếp cận nàng!
Thiên Ân lên tiếng, ngay tức khắc Vương Thần cũng phản ứng lại mà chạy về phía trước. Nhưng chỉ một lát, áp lực lại dần dần xuất hiện lại, dù rằng đã yếu hơn trước.
Cậu còn vật nào khác không? Hồng bao ấy chỉ dùng được một lần thôi.
Thiên Ân nhanh chóng hỏi Vương Thần, nhưng lại nhận lại được đáp án không ngờ.
" Không phải vật thể tác động mạnh nhất là chính ta sao!"
Vương Thần nghiến răng mà nói. Một lúc lâu sau, Thiên Ân gần như giật mình khi thấy Vương Thần lấy hết sức mà hét lớn.
" NHƯỢC LY! XIN NÀNG, THA LỖI CHO TA!"
Ngay sau đó, không gian dường như giao động mãnh liệt, mà áp lực cũng biến mất. Vương Thần lúc này lại nhanh chóng chạy lên trước, vừa chạy vừa cố hết sức nói từng chữ.
" Ta biết tại ta không tin nàng, tại ta phản bội nàng. Nhưng trong tình cảnh đó, huynh đệ phản bội ta, còn chính mình thì trọng thương khó lòng qua khỏi. Chính vì thế, ta đã sợ hãi mà tự tạo mình cho mình một vỏ bọc trốn vào, thậm chí còn tổn thương nàng..."
Đang nói, chợt những cành cây lại nhanh như cắt ra tay khiến Vương Thần giật mình mà ngã xuống. Không có áp lực, trái lại nhưng dây leo từ đâu lại tiến tới quấn chặt lấy chân y.
" Nhược Ly! Ta biết nàng hận ta, vì ta đã bắt nàng vào chốn thâm cung kia, vì ta đã bắt nàng phải chịu đựng những chuyện kia, vì ta đã bỏ rơi ... nàng...A!"
Những dây leo kia đột ngột siết chặt chân y khiến y phải la lớn, hai tay y cũng đã bị trói lại. Dường như không muốn y nói thêm nữa mà nhanh chóng tiến đến chặn cổ họng y. Cảm giác ngạt thở khiến y khó chịu mà ho khan.
" Nhược... Nhược Ly! Ta biết ta đã sai. Nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi. Chỉ... chỉ cần nàng tỉnh dậy, ta sẽ đưa nàng ra khỏi nơi ấy... ngao.. ngao du thiên hạ. Thậm chí, nàng có thể... bỏ ta mà đi. Nhưng, nàng... nàng tuyệt đối không được chết..."
Vương Thần gằn giọng nói, mà Thiên Ân bên cạnh cũng đã run muốn khóc. Nhưng nàng không phải thực thể, chỉ có thể vô dụng mà nhìn người trước mặt dãy dụa.
" Nhược Ly, đây không phải kết cục ta muốn... không phải kết cục... mà Vương Hiên muốn, cũng không phải thứ mẫu thân nàng trông mong. NHƯỢC LY, NÀNG MUỐN CỨ NHƯ VẬY TRỐN TRÁNH, CỨ NHƯ VẬY MẤT ĐI!"
Dường như đã đến cực hạn, Vương Thần hét lên hơi cuối, ngay sau đó chấp nhận bản thân dần ngất đi. Nhưng đột nhiên dây leo ngừng lại, ngay sau đó dần dần trượt xuống mà buông lỏng y. Tiếng bước chân ngày một đến gần cũng khiến y giật mình, lập tức trở mình. Ngoài dự đoán, người trước mặt lại là chính y. Không phải, phải gọi là y của những ngày trước.
" Tại sao, tại sao nàng ấy lại không có quyền trốn tránh?!"
Người đối diện gằn giọng nói khiến y ngoài dự liệu không nói nên lời.
" Nàng ấy đã chịu đủ rồi! Từng người, từng người các ngươi cứ tổn thương nàng ấy. Không ai chịu cảm nhận xem nàng ấy rốt cuộc muốn gì. Vậy các ngươi có quyền gì trách nàng trốn tránh, hả?!"
Người trước mặt gằn giọng nói, từng lời từng lời như mang theo cả hận ý sâu đậm.
" Ta biết nàng ấy đã chịu đủ, chính vì vậy nàng ấy mới không thể trốn tránh. Thứ nàng muốn nàng đã đoạt được, vậy nàng ấy phải tỉnh lại mà nhìn những gì nàng ấy đang được hưởng!"
" Đáng được hưởng?! Đáng được hưởng của ngươi là cái nơi tù túng ấy, là sự phản bội của mọi người!"
" Không ai có thể phản bội nàng ấy nữa, cũng không ai có thể... nhốt nàng ấy lại nữa. Chỉ cần nàng nguyện tỉnh lại, ta hứa, nàng... sẽ có tự do!"
Vương Thần khó khăn nói ra từng câu cuối, ánh mắt cố giấu đi sự ích kỷ trong chính mình. Dù biết không thể buông bỏ nàng, nhưng đáng sợ hơn vẫn là nàng buông bỏ chính mình. Y biết, mọi thứ đã không phải thứ y có thể kiểm soát.
" Thật chứ?"
Lần này không phải giọng nói chất vấn kia nói, âm thanh dịu nhẹ mà quen thuộc khiến Vương Thần nhanh chóng ngẩng đầu lên. Thân ảnh quen thuộc kia, đang hướng về chàng.
" Nếu ta tỉnh lại, ta thật sự sẽ có tự do?"
Nhưng ánh mắt của nàng lại thật lạnh, không hề có một tia cảm xúc nào. Điều này khiến Vương Thần cơ hồ không thể hô hấp được, y cố gắng giấu đi tâm tình của mình mà gật đầu.
" Ta hứa. Vương Phong đã lên ngai vị, Thái Hậu đã trở lại. Không ai có thể chèn ép nàng nữa"
Vương Thần cố gắng kiềm chế cảm xúc mà nói. Nhưng Cám vẫn vậy, dùng giọng nói lạnh tựa băng mà đáp.
" Cái ta cần không phải những thứ đó. Thứ ta cần là tự do"
Nàng... đã không còn quan tâm đến gì nữa. Vương Thần tự giễu, cố cười hướng nàng mà nói
" Nàng chỉ cần tỉnh lại, chỉ cần sống tốt... cái gì ta cũng chấp nhận!"
" Kể cả việc, ngươi buông tha ta. Vì thứ ta cần, là không còn liên hệ gì với hoàng thất nữa?"
Đối với câu hỏi này, Vương Thần cảm giác như cả hô hấp cũng đình chỉ. Y đến đây không phải là để cứu nàng sao? Còn không mau chấp nhận! Nhưng... nhưng y vẫn không thể nào buông bỏ nàng.
" Không làm được?"
Cám một lần nữa hỏi lại, mà lúc này Vương Thần cũng gượng gạo đáp lại một câu.
" Được"
Ngay sau đó, ảo cảnh biến mất. Vương Thần mơ hồ nhìn xung quanh, Thiên Ân đã biến mất, mọi chuyện... cứ như một giấc mơ. Y đã tưởng vậy, cho đến khi thấy người nằm bên giường có biểu hiện tỉnh lại. Ngay lập tức, các thái y bị triệu đến rừng trúc.
" Kỳ tích! Mạch tượng tựa hồ đã đều đặn lại!"
" Sao có thể, hôm qua rõ ràng còn yếu ớt như vậy, hôm nay lại như không hề có chuyện gì xảy ra."
" Chỉ cần tẩm bổ vài ngày, tiểu thư sẽ tỉnh lại"
Cứ thế, các thái y cảm thán xong liền kê vài đơn thuốc thì bị Vương Thần đuổi đi. Mà lúc này, các thái y cũng cơ hồ nhận ra, Tứ hoàng tử đã trở lại. Không còn là vị vương tử âm trầm kia nữa, ngài ấy đã vượt qua được nỗi sợ của mình.
Cứ thế vài ngày sau Cám thật sự tỉnh lại, thần sắc cũng tốt lên theo từng ngày.
" Cám... nàng đã tỉnh!"
Sau ngày đó, Vương Thần càng không rời bước Cám, tựa hồ ngày nào cũng túc trực bên giường. Vì vậy, Cám vừa tỉnh dậy Vương Thần liền ngồi bên giường, vừa mừng vừa sợ mà hỏi. Nhưng đáp lại chỉ là một cái gật đầu của nàng, những ngày sau vì không thể đứng dậy nên Cám mới miễn cưỡng để y chăm sóc. Nhưng khi vừa mới đứng dậy được, câu đầu tiên nàng nói với y lại là.
" Khi nào ta đi được?"
Đối với thái độ không nóng không lạnh này của Cám Vương Thần đã quen, nhưng vẫn không thể khống chế được trái tim nhanh chóng thắt lại.
" Vài ngày nữa, ta đã sắp xếp mọi thứ. Nàng có thể... rời đi..."
Vương Thần gượng gạo nói, Cám cũng nhanh chóng ừ một tiếng rồi lại đi mất. Nhìn thân ảnh dần dần nhỏ biến mất kia, tâm y tựa hồ hoảng loạn lại không thể nào chạy lại đến được. Y cứ đứng ở đó một hồi lâu, nhìn vào khoảng không vô định, bất giác tự hỏi.
" Ta... liệu còn có thể bước đi cùng nàng?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...