Vì ta không phải Vương Thần? Cám ngẩn người ra, nhìn người trước mặt, tuy cố không để lộ cảm xúc nhưng vẫn có chút run sợ trong ánh mắt.
Vương Hiên làm như không thấy, chỉ lướt lên mà đứng cạnh, lại nói.
" Cũng đã gần trưa, chúng ta lên ngự đình gần đây tránh nắng chứ?"
Hắn cố kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ giọng hỏi. Cám thất thần một lúc, liền cười gật đầu. Một lúc sau, cả hai đã ngồi ở một ngự đình gần nhất, trên bàn là vài món ăn. Có vẻ hôm nay là vừa thưởng cảnh vừa ngự dụng ở đây.
Vương Hiên không nói gì, nhìn người trước mặt đang lo lắng nhìn hắn. Không hiểu sao, hắn vẫn luôn có cảm giác, người trước mặt này vẫn có chút gì đó không chân thật. Vừa hồi nãy, hắn còn tưởng đây chính là con người bất khuất ngày trước, chứ không phải nữ nhân đang lo lắng sợ hắn nổi giận như bây giờ.
" Nàng không ăn sao?"
Vương Hiên cười hỏi, vừa nói vừa gắp một chút đồ ăn cho Cám. Những nữ hầu ở ngoài thì trố mắt, vì họ có bao giờ nghe qua hoàng thượng lại tự mình gắp thức ăn cho nữ nhân khác. Nhanh sau đó, tất cả lại hướng về hoàng hậu, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ. Tiếc rằng giờ đây cái gì Cám cũng không cảm thấy, chỉ biết cố gắng không để lộ thêm một khẽ hở nào nữa.
" Ưm"
Cám lắc đầu cười, lại lo lắng nhìn sang Vương Hiên. Ánh mắt lo lắng này, nửa giả nửa thật, khiến tâm Vương Hiên dù có đề phòng cũng bất giác nhẹ đi rất nhiều.
" Haha, nàng là đang lo lắng cho ta?"
Vương Hiên cười nói, cũng chỉ cần vậy Cám đã cảm thấy áp lực nhẹ đi hẳn, nhanh chóng cười mà gật đầu. Bữa trưa hôm ấy liền nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí tin tức Hoàng thượng sủng ái hoàng hậu còn lan truyền ngày càng nhanh. Nhưng từ hôm đấy, Cám cũng nhận ra Vương Hiên cơ hồ vẫn còn cảnh giác mình. Hắn vẫn sẽ tỉnh nếu Cám động lúc nửa đêm, dù có ôm chặt lấy nàng nhưng vẫn sẽ có người giám sát xung quanh.
Cứ thế, hai tháng trôi qua êm đềm, mà mọi thứ trong tay Vương Hiện cũng được xử lý rất trôi chảy. Không thể không nói, Vương Hiên cũng là một vị vua trời sinh. Nhiều lúc Cám nghĩ, nếu hắn mà quang minh chính đại thắng, phải chăng đây cũng là một kết cục tốt?
" Hôm nay chúng ta cải trang vi hành chứ?"
Hôm nay, cũng đã gần giao thừa, ấy vậy hắn lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này khiến Cám đang ngẩn người liền giật mình. Mà phải nói lại, dạo gần đây Cám bỗng chốc sẽ cảm giác mình quên rất nhiều chuyện, thậm chí còn cảm thấy thoải mái khi ở cùng Vương Hiên. Thứ cảm xúc ấy, không biết nên yêu hay nên hận khiến Cám ngày càng hoảng hốt.
Cám cười gượng gật đầu, cố làm mình tỉnh táo lại. Người trước mặt, thậm chí còn ra tay với chính phụ thân mình, ngươi đang nghĩ cái gì cơ chứ!
" Vậy nàng chuẩn bị đi"
Ngay bây giờ? Cám ngẩn người, nhưng vẫn nhanh nhẹn vô trong cùng nữ hầu thay đồ. Khi bước ra, đã không còn xiêm y hoa lệ mà thay vào đó chỉ là thường phục giản đơn. Đối diện, con người từng uy nghi kia, giờ lại dường như rất tầm thường trước mắt nàng. Nhưng dù vậy vẫn không che được khí chất hơn người của hắn, ánh mắt đăm chiêu như nghĩ gì đó, khi nhìn thấy nàng lại có chút mông lung. Cám cau mày, cảm thấy chút nhói trong tim, bởi vì ý tứ trong ánh mắt kia sao? Có chút buồn, lại có chút chờ mong? Chờ mong ư? Hắn chờ mong điều gì?
" Đi thôi"
Vương Hiên hướng về phía nàng mà nói, nhanh chóng cả hai đã đứng giữa kinh thành xa hoa. Đã quá lâu rồi Cám không còn đứng ở nơi đông người thế này khiến nàng nhát hơn đi, chỉ lẳng lặng đi sau Vương Hiên. Cả hai ghé qua các quầy hàng, lâu lâu lại dừng lại đôi chút ở các tiết mục ven đường. Nhưng chung quy cũng không ở một chỗ quá lâu, sau đó cả hai lại chỉ lẳng lặng mà đi tiếp. Cứ vô mục đích như vậy, cho đến khi Cám chợt dừng lại trước một quầy hàng. Nơi đấy cũng chỉ là một gánh hàng rong, bày bán mấy thứ đồ không có gì hiếm lạ như trâm cài hay khuyên tai,... Nhưng Cám lại không thể rời mắt, nơi này khiến nàng nhớ lại chút gì đó mà dường như nàng đã quên đi.
Thân ảnh mờ nhạt của hai người hiện ra, là hai nam nhân, nhưng rõ ràng một người trong đó tướng tá lại như nữ nhân. Nam nhân nhỏ nhắn kia đang ngắm gì đó, xem vẻ rất thích thú. Nhưng chỉ được một lúc, người bên cạnh lại nói nhỏ bên tai... sau đó liền cãi nhau. Nhưng dù vậy, cả hai đều rất vui. Sau một lúc cả hai rời đi, nhưng nam nhân cao lớn hơn lại nhanh chóng chạy lại, lén lút mua món đồ được ngắm nghía hồi nãy.
" Túi thơm nàng hay đeo, có gì với nó sao?"
Tiếng của Vương Hiên khiến Cám giật mình, lại ngẩn người, hóa ra mình đang nhìn chằm chằm vào túi thơm mà mình luôn đeo bên người. Nàng đã quên mất nó có từ đâu, lại không biết lí do vì sao mình không thể bỏ nó. Hóa ra....
" Cũng đã cũ rồi, nàng thân là người đứng đầu hậu cung, sao có thể đeo nó"
Vương Hiên chợt cười cười nói, tuy lời nói đầy quan tâm nhưng lại khiến Cám lạnh lẽo từng đợt. Hắn nhanh chóng dựt lấy túi thơm kia, dứt khoát vứt qua một bên góc đường. Đến khi Cám phản ứng lại, túi thơm kia đã bị vô số người đạp qua, lại bị đá vô một góc nhỏ.
" Đi thôi!"
Ngay khi muốn chạy đến lấy lại thì Cám liền bị lôi đi, chỉ có thể giương mắt nhìn túi thơm dần dần biến mất. Không được... không thể làm mất nó.... không thể làm mất....
" Nhược Ly!"
Cám giật mình, khi nhận thức lại đã thấy cổ tay mình bị nắm đến đỏ, chậm rãi nhìn lên thì là gương mặt tức giận của Vương Hiên. Còn nàng, đang cố gắng thoát khỏi bàn tay của hắn.
" A!"
Hắn siết chặt tay lại khiến nàng nhíu mày, khẽ rên vì đau. Lúc này, Cám mới chậm rãi điều chỉnh lại ý thức, lo lắng nhìn Vương Hiên.
" Túi thơm ấy quan trọng đến vậy?"
Giọng nói rõ ràng là đang kiềm chế tức giận, Cám nghe vậy liền có chút hốt hoảng lắc đầu, sau lại ngẩn người.... mình tại sao lại hoảng hốt đến vậy?
" A...."
Cám nhanh chóng lôi Vương Hiên đến quầy hàng kia, nhìn một lát, lại chỉ tay vào một túi thơm mới có phần tinh xảo hơn cái cũ rất nhiều.
" Muốn ta tặng?"
Giọng nói bây giờ đã hòa hoãn hơn rất nhiều, thậm chí có chút vui vẻ mà nói ra. Cám nhanh chóng gật đầu, lại len lén quan sát nét mặt người bên cạnh. Hắn lập tức hỏi giá tiền, mua túi thơm ấy, thậm chí còn tỉ mỉ đeo vào cho Cám khiến nàng có chút ngạc nhiên. Xong xuôi, rõ ràng đã hoàn toàn hết giận, lại còn đắc chí mà nói.
" Sau này cũ, ta sẽ mua lại cho nàng"
Hắn nói, mang theo tia sủng nịnh. Gương mặt mờ nhạt, mang theo vài phần phóng khoáng bỗng chèn lên dung nhan tuấn mĩ kia.
Cũ rồi, ta sẽ lại thay cho lão nương nha~
A... Cám giật mình, nhanh chóng cúi đầu xuống, giả bộ như gật đầu mà che đi cảm xúc của mình. Vương Hiên lại như không nhận ra, cười nói một chút, cả hai liền nắm tay đi tiếp. Cám liếc qua chỗ túi thơm kia một lần cuối, lại giật mình... biến mất rồi?
Trong góc khuất, người đang cầm chặt túi thơm đã bị chà đạp mà lấm bẩn, ánh mắt có chút bi thương nhưng liền đổi thành sắc bén đến dọa người. Nữ nhân bên cạnh, có phần sợ hãi trước sự thay đổi này.
" Chủ nhân, túi thơm này đã bẩn rồi, xin bỏ đi, kẻo bẩn tay người"
A Hoa nhỏ giọng nói, thận trọng nhìn người trước mặt. Chợt Vương Thần cười, lại nghiến răng.
" Đúng vậy! Đã bẩn rồi! Đã bẩn rồi!"
Nụ cười chua xót, lại có chút cay độc vang lên.
" Vậy ngươi nói xem, bẩn rồi, còn có thể rửa sạch?"
Sau nụ cười ấy, lại là một câu thở dài. Vương Thần ngước mặt lên trời, ánh mắt giờ đã không còn một tia sáng nào nữa, âm u mà nói. Nhưng A Hoa bên cạnh lại không dám trả lời, chỉ im lặng. Mãi sau đó, túi thơm nhanh chóng bị xé nát làm hai, người cũng nhanh chóng biến mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...