Xuyên Qua - Ta Là Quận Chúa Bắc Mạc


Sao cô lại quên mất điều này cô từ khi sinh ra đã không giống người khác.

Cô có một mái tóc nâu bồng bềnh cùng đôi đồng tử màu hổ phách, cũng chính vì thế ngay từ nhỏ cô đã là một trong những mẫu nhí được săn đón nhất, đến giờ vẫn vậy.

Mọi người nói đôi mắt cô chính là đôi mắt có ma lực tuyệt đối, đôi khi trong những bức ảnh tạp chí cô còn tự thấy rùng mình bởi đôi mắt siêu thực của mình.
"Cái này từ khi sinh ra đã vậy rồi tôi không thể lựa chọn."
Ở thời đại của mình khác biệt chính là một đặc ân.

Ngoại hình khác biệt trong giới giải trí càng là điều mà người người ước ao.

Nhưng mà ở thời đại này, khác biệt cách đường chết không xa lắm.

Giống như mấy bộ phim truyền hình, kẻ khác biệt giống loài thậm chí còn bị cho là yêu quái mang lên giàn hoả thiêu cũng không chừng.

Cũng may là cô còn nói tiếng việt không thì chắc không sống nỗi ba mươi giây.
Nguyễn Phúc Nguyên thu lại ánh mắt vẫn luôn dừng trên người cô từ nãy đến giờ.

Hắn đưa mắt nhìn về phía biển cả mênh mông vô định nhưng đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó.

Thứ mà hắn không thể nắm bắt lúc này.

Nhưng phàm là những thứ càng mơ hồ hắn càng muốn tự mình xé tan bức màn ấy.
"Cô tên gì?"
"Nam Phương."
Cô trả lời hắn một cách gọi gàng dứt khoát.


"Nam Phương cô gái đến từ phương nam, là nghĩa đó sao?"
Đột nhiên bị hỏi ý nghĩa tên gọi của minh cô có chút giật mình.

Cha mẹ cô đặt cái tên này cho cô bởi vì hai người bọn họ có một niềm yêu thương và quý trọng vô bờ bến đối với vị hoàng hậu cuối cùng của triều Nguyễn, Nam Phương hoàng hậu.

Cha mẹ hy vọng cô sẽ lớn lên thông minh xinh đẹp, cao quý và nhân hậu giống như bà.

Mà có lẽ anh ta nói cũng không sai, Nam Phương hoàng hậu được vua Bảo Đại ban cho bà nghĩa là hoàng hậu đến từ phương nam.
"Ừm nghĩa chính là như thế."
Nam Phương gật đầu trả lời mà không biết khoé môi người đàn ông kia khẽ nhếch.

Một ý cười sặc qua trong mắt hắn.

Nguyễn Phúc Nguyên xoay chiếc nhẫn ngọc nơi ngón trỏ, không nhớ bản thân là ai vậy mà lại nhận mình từ phương nam đến.

Phương nam hắn thở dài không phải cô gái mà hắn đợi.

Người hắn đợi nhất định phải đến từ phương bắc, đây chính là điều cha mẹ hắn vẫn luôn luôn tâm niệm.
"Trở vào thuyền đi, đợi thuyền cập bến cùng ta trở về Ái Tử."
Ái Tử lại là ở đâu chứ, trong lịch sử Việt Nam có nơi nào tên gọi như thế sao.

Nhìn người đàn ông bên cạnh, lại nhìn một đoàn thuyền phía sau.

Trên chiếc thuyền lớn này có vô số quan binh.

Người có thể ra lệnh cho bọn họ anh ta hẳn là một vị tướng, hoặc một vị quan.


Nếu là vua cho dù tra chiến trận cũng sẽ mặc hoàng bào.

Thường phục cũng sẽ có hoạ tiết rồng.

Đây là những chút kiến thức mà cô từng nghe chị gái mình nói qua, vậy cho nên người đàn ông này không phải vua.

Không ai nói cho cô biết đây là thời đại nào, cô gái người Nhật cũng chỉ vừa bị bắt ngày hôm nay.

Nghe bảo là thuyền hải tặc thường xuyên cướp bóc ở vùng biển này, cho nên một vị quan lớn dẫn quân ra đây dẹp giặc.

Tên cầm đầu đã chạy thoát, toàn bộ vật phẩm bao gồm cả người được mang theo về đất liền.

Bây giờ cô chỉ có thể đợi, đợi ngày về đất liền.
Cô không biết họ đã lênh đênh trên biển bao lâu, đến khi mặt trời nhô lên từ đường chân trời, tựa như một quả hồng mọng nước, sắc cam hòa cùng những cánh chim hải âu, đoàn thuyền lướt nhanh trên mặt sóng tựa như một bức tranh hũng vỹ.

Cô đưa tay đón lấy ánh mặt trời vẫn còn đang dịu nhẹ.

Càng gần bờ cô càng thấy số phận mình thật quá mông luân.

Một người ngay cả số phận của chính mình cũng không thể nắm bắt được là điều sợ hãi đến mức nào.

Nhưng cô có thể làm gì, chạy trốn ư, chạy đi đâu, rồi làm gì để sống giữa thời đại này.


Cô chỉ có một con đường duy nhất đi theo người đàn ông kia.

Dù sao mạng của cô là do anh ta cứu, sống hay chết chỉ có thể để anh ta định đoạt.

Cho dù không thích con người của anh ta cho lắm, nhưng trực giác mách bảo cô, anh ta sẽ không tổn hại đến cô.
Từ hôm nói chuyện ở khoang thuyên đến nay đã hơn 10 ngày anh ta cũng không có đến tìm cô, chỉ để lại cô gái Nhật này chăm sóc cô, ít nhất cũng không bạc đãi cô.

Cô cũng không dám đi lung tung chỉ quanh quẩn ở khoang thuyền của mình.

Trần Tuyên chậm trãi rót trà cho công tử nhà mình.

Kể từ khi cứu được cô gái kia lên thuyền, hắn luôn cảm thấy công tử như có điều gì suy tư, nhưng thân là kẻ dưới hắn không dám quá phận.
"Công tử ngày mai cập cảng rồi, đám nô lệ của bọn cướp biển tính sao ạ."
"Tạm thời ngươi cho người sắp xếp chỗ ở cho họ, chuyện này để ta bẩm lại với cha."
" Vậy cô gái kia thì sao ạ?"
Nhắc đến cô gái đó hắn lại có chút suy tư, mấy ngày nay hắn âm thầm quan sát từ xa nhưng người con gái này lại quá đỗi trầm tĩnh, hắn không thể tìm ra được chút sơ hở nào.

Nhưng phàm là những thứ càng ngụy trang hoàn hảo càng có vấn đề.
"Đưa về Ái Tử."
"Dạ."
Trần Tuyên không dám nói thêm gì, nếu công tử đã muốn đưa người về Ái Tử hẳn đã có tính toán riêng của mình.

Về phần hắn thân là thuộc hạ chỉ có thể tận tâm bảo vệ chủ nhân.

Hắn luôn cảm thấy cô gái kia lai lịch bất minh.
Cuối cùng sau hơn 15 ngày đêm lênh đênh trên biển thuyền cũng cập bến.

Sau khi đậu ở một eo biển bọn họ để lại thuyền chiến đổi thành thuyền buôn xuôi dòng đi vào một cảng biển cách đó hơn hai giờ đồng hồ.

Cô không giỏi về hàng hải cũng chẳng biết một hải lý là bao xa.


Nhìn thấy khung cảnh tấp nập nhộn nhịp tàu bè qua lại mà cô ngỡ ngàng.

Cho dù là ở thời đại của mình cô cũng chưa từng đến một cảng biển thương mại nào.
"Tới rồi các người đi theo ta, còn cô ở lại theo công tử trở về."
Trần Tuyên từ phía sau liên tiếng nói với các nô lệ cũng quay đầu nói với cô.

Nam Phương đeo túi vải trước ngực bên trong là bộ quần áo mà Hạ Trâm may.

Cô không thể mặc nó đi qua đi lại ở cái nơi này bởi vì bộ cổ phục này quá đỗi lộng lẫy thu hút người khác.

Phải vất vả lắm Miko mới tìm được cho cô một bộ áo tứ thân cũ.
Trang phục trong thời đại này đã rất gần với chiếc áo tứ thân, vấn khăn mỏ quạ của phụ nữ làng quê Việt Nam vào thế kỷ 19-20, để tóc dài, vấn khăn, rẽ đường ngôi giữa, mặc áo dài tứ thân cổ tròn, thắt lưng buông dài trước bụng, váy dài và rộng.

Bởi vì mái tóc quá đổi gây chú ý của mình cho nên cô quyết định cột lại rồi bới cao lên đỉnh đầu, sau đó lấy một chiếc khăn lụa lớn trùm lên che kín đầu và gương mặt.

Nhìn thật chẳng ra làm sao, nhưng hoàn cảnh bây giờ của cô tính mạng quan trọng hơn sắc đẹp.
"Xin cô cứu chúng tôi."
Miko đột nhiên nắm lấy tay cô không ngừng cầu xin.

Cô vỗ vỗ bàn tay cô ấy như trấn an, qua nhiều ngày như vậy cô cảm thấy bọn họ tuy là lính chân tay thô kệch tính tình hung dữ nhưng không phải người xấu.
"Các anh định đưa họ đi đâu?"
"Cho tới khi có lệnh của chúa công bọn họ sẽ phải ở lại đây."
Xưa nay chúa công luôn lấy đức trị thiên hạ, những người này từ phương xa đến có lẽ còn chưa nghe được danh đức của chúa công nên mới lo sợ như vậy, Trần Tuyên cũng không tức giận hay khó chịu gì chỉ nhẹ nói để bọn họ hiểu.
"Các anh sẽ không làm hại họ chứ."
Cho dù biết họ không phải người xấu nhưng cô vẫn hỏi lại thật kỹ, cô cần cho Miko cùng những nô lệ kia một lời khẳng định.
"Chúng tôi xưa nay không hại người vô tội, cô nói với bọn họ ở đây có người Nhật, bọn họ sẽ không cần làm nô lệ nữa.

Chúng tôi sẽ cấp cho họ chỗ ở họ có thể tự mình tìm việc, gặp tàu buôn của Nhật có thể trở về quê hương chỉ cần đến chỗ quan xin giấy xuất hành là được.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận