Mạc Kim Tân không nhanh không chậm định ra Tinh Thược là chủ mưu, cũng tỉ mỉ nói thêm chút nguyên nhân bên trong: "Ở nơi như Nam Quán có quy định một khi vào là cả đời không được phép ra, không thể tự chuộc thân, cách duy nhất là được một người có địa vị nhất định đứng ra chuộc thân cho. Hơn thể Tinh Thược dường như có tình cảnh bị khinh thường ở Nam Quán, nên việc hắn ta làm việc hạ lưu gì để thoát thân là có khả năng. Tuy nhiên để kết tội rõ ràng, phải xem Thừa Tướng điều tra rồi."
Tiếng Mạc Kim Tân vừa ngưng, Tân Phương Phương lập tức dùng nét mặt nghiêm túc cảm tạ, thậm chí là khen ngợi Mạc Kim Tân, "Thật không ngờ Tinh Thược lấy oán báo ân, vô tình như thế... Nếu không có tin này của Mạc tiểu thư, e rằng còn lầm tưởng hắn ta ít nhất là đại nam nhân có lòng quân tử. Quả thực ta rất cảm kích, Mạc tiểu thư cho ta một cái nhìn sâu xa khác biệt."
"Tân nhị tiểu thư không cần như vậy, giúp được Cầm Nhi ta cũng vui lòng phân nào. Phải rồi, đây là túi gấm lần trước Cầm Nhi bỏ quên ở chỗ ta, nhờ Tân nhị tiểu thư đem vật về cho chủ." Mạc Kim Tân nói, tay đưa túi gấm thêu hoa có đựng cái gì đó đến tay Tân Phương Phương.
Xong rồi nàng ta tiếp tục cất ra hai tiếng từ biệt và rời khỏi. Khi dáng người nữ nhân xoay chuyển, Tân Phương Phương có thể trông thấy nụ cười nhạt trên cánh môi mỏng của Mạc Kim Tân trước lúc rời đi.
Làm Tân Phương Phương cuối cùng biết đằng sau nụ cười ấy là một bộ mặt khác, cùng rõ ràng rằng cả hai như nhau. Chính những gì đã nói trong đoạn đổi thoại vừa rồi, Mạc Kim Tân nói lời không có bao phần chân thật, mà nàng cũng là đáp cho qua.
Tinh Thược hạ lưu, có điều nếu sự thật là đơn giản vì bản thân hắn ta muốn thoát khỏi Nam Quán thì mấy thứ Tân Cầm Nhi nghe, thấy trước khi bị hôn mê đó không hề giống thế là sao, vị chủ tử đằng sau xen kẽ quà sinh thần gì đó.
Xem ra vào một ngày nào, nàng phải đích thân tìm hiểu.
Phần Mạc Kim Tân, sự xuất hiện của nàng ta là gì? Nàng ta ẩn giấu bao nhiêu mục đích khi tới đây? Và cái nào mới là thật!
Ai da, thật đau đầu.
Tân Phương Phương thở than trong lóng xong, cầm theo túi gấm thêu hoa, nàng trở về với Tân Cầm Nhi, đương nhiên ở trí óc đã đưa ra dự định đêm tối sẽ tìm Thừa Tướng nói chuyện..
Ban đêm.
Tân Phương Phương như dự định, đi tới thư phòng tìm Thừa Tướng. đứng trước cửa phòng, đôi mắt quan sát thấy ánh nến phản chiếu từ trong, thể hiện rõ còn có người.
Nàng hít sâu một hơi, thời điểm chuẩn bị cao giọng gọi thì bên tai đột nhiên nghe được tiếng hai người nói chuyện.
Thừa Tướng đối diện thuộc hạ của mình, trên trán vì suy nghĩ nhiều mà xuất hiện thêm vết nhăn, đi kém sắc mặt trời không tốt, chỉ là nét mất nghiêm nghị chẳng phai. Hồi sau ông trầm giọng nói: "Nếu đã không điều tra được gì, dứt khoát giết chết tên Tinh Thược kia đi."
Người thuộc hạ nghe thế không khỏi nuốt nước bọt, hắn ta e ngại lên tiếng: "Đại nhân hãy bình tĩnh, hiện giờ chưa rõ người đứng sau Nam Quán này là ai, vội vàng động thủ, lo gây thù người đứng sau kia..."
"Vậy ngươi nói ta nên làm sao? Cứ im ắng nhìn kẻ hai nữ nhi mình ung dung tự tại sống?" Thừa Tướng nêm cho người kia câu hỏi, làm người kia im bật lại.
Thân là Thừa Tướng của triều đình Tiên quốc, từng lập công, xử lí mọi việc ổn thỏa, vậy mà đứng trước kẻ hại nữ nhi mình chẳng thể làm gì được.
Cũng chỉ vì nơi như Nam Quán kia tồn tại được ở Kinh Thành, nhờ sự che chờ của một người có địa vị nên được bình ổn, dù không biết người đó là ai, nhưng khẳng định quyền lực không nhỏ, để chẳng có mấy ai muốn động vào.
Nhưng ông là người cba, là phụ thân Cầm Nhi, không thể bảo toàn nữ nhi mình thì phải trừng trị được kẻ xấu bày mưu kia.
Lúc này Thừa Tướng suy xét, người thuộc hạ bên cạnh bỗng nhiên kêu a, rồi mau chóng nói: "Tinh Thược có một muội muội thân sinh, hắn ta rất quan tâm muội muội này, đây tương đương là điểm yếu của hắn, đại nhân, nếu được hãy lợi dụng nó ép Tinh Thược, hoặc bắt muội muội ấy cho Tam tiểu thư trút giận!"
Thừa Tướng nghe, ông nhíu mày, nhếch miệng định nói, cơ mà chưa kịp phát ra tiếng liền bịn tiếng mở cửa cắt ngang. Thừa Tướng và người thuộc hạ theo bản năng nâng mắt nhìn về hướng cửa, chốc lát cả hai trông thấy Tân Phương Phương nhảy lò cò bước vào
Tân Phương Phương nhảy đến, dừng chân trước mặt Thừa Tướng, ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn ông, chút sau nghiêm túc tuôn chữ: "Phụ thân, nữ nhi nghe cả rồi. Xin người nhớ người là quan thần trong triều, hai chữ Quốc Pháp người hiểu rõ mà? Bắt người vô cớ, hành hạ người khác là sai trái, phạm pháp, một khi đến tai Hoàng Thượng sẽ không xong! Và những gì người dạy nữ nhi, rằng dù có chuyện gì cũng không nên mang người vô tội không liên quan vào cuộc."
Lời Tân Phương Phương nói, Thừa Tướng dường như không nghe, ngược lại vẻ mặt tức giận quát: "Tân Phương Phương! Con càng ngày càng không có quy củ, nghe lén còn cả gan xông vào đây!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...