[Chúng Ta cùng xem văn án để hiểu rõ về cốt truyện và nội dung sau này nhé!
Dạ Tiền Tình bị tai nạn, lúc tỉnh lại phát hiện bản thân xuyên sách thành nữ phụ đam mỹ ở cổ đại, tên Tân Phương Phương, và kể từ đây cuộc sống của nàng đổi mới rõ rệt, từ gia đình Tân phủ yên ấm hòa thuận, cho đến tỉ muội bằng hữu tốt đẹp. Nàng đã tưởng chừng đời mình may mắn có thêm hạnh phúc, nhưng không, Tân Phương Phương hết lần này đến lần khác gặp xui xẻo vì số phận nữ phụ của mình, không khổ vì nam chính mà khổ vì nam qua đường là Thái Tử, với thân phận trâu bò nhưng tính tình lại chẳng tốt đẹp. Và rồi nàng lại đụng độ nam nhân có quyền thế, được dân chúng ca ngợi là Ôn Vương Gia.
Người vô hình đầy gai bám riết, kẻ âm thầm trải xuống thảm êm. Kể từ đây mọi thứ xung quanh Tân Phương Phương triệt để thay đổi, cả các tình tiết sẽ xảy đến mà mình biết được ở thế giới này cũng đảo lộn, khiến nàng không lường trước được cái gì, chỉ có thể mụ mị tính toán tránh né.]
...
Huyền Trức Tuyên không ngờ được người mình phải đi gọi Mặc Ôn Khanh lại trở về một mình, hơn thế người kia đứng trước hắn ta tự động quỳ xuống bẩm báo: "Thái Tử, Mặc công tử nói đã bận cùng người khác nói chuyện nên không thể tới xem cho Thái Tử Phi, và nói từ nay cũng không theo Thái Tử tới xem bệnh nữa."
Huyền Trức Tuyên nheo mắt, bên trong đôi mắt đen ẩn hiện sát khí, mỗi một lời của người kia tuôn ra khiến sắc mặt hắn ta thay đổi, triệt để âm trầm.
Diệp Tuyết Chi đứng trong vòng vây của đám người, trông thấy hắn như vậy, lập tức cao giọng đổ thêm dầu vào: "Bây giờ thì chẳng còn ai giúp ngươi ngăn cản ta nữa, các người thấy không? Chủ nhân của các người đã cam chịu rồi, còn không mau nhường đường!"
"Diệp Tuyết Chi, lần cuối cùng ta nhắc nhở nàng đừng vượt qua giới hạn của ta!" Huyền Trức Tuyên hạ giọng cảnh cáo, nâng từng bước chân một nhấc lên, không nhanh không chậm đi đến gần Diệp Tuyết Chi.
Diệp Tuyết Chi mở to mắt nhìn con người cao lớn ngày một sát gần mình, nàng ta theo bản năng lùi lại, bộ dạng đề phòng Huyền Trức Tuyên đối diện, "Ngươi làm gì? Nếu ngươi hại con ta, ta sẽ liều chết với ngươi!"
"Tuyết Chi, tại sao cứ phải tìm một người khác, chẳng lẽ tình nghĩa phu thê năm năm của chúng ta chưa đủ để nàng cảm thấy an toàn? Huống hồ tất cả đều chỉ là lời đồn đại, hài tử vẫn nguyên vẹn trong bụng nàng, nó đang an ổn lớn lên..." Giọng nói Huyền Trức Tuyên phút chốc trở nên ôn tôn và chậm rãi, hắn ta chuyển biến vẻ mặt kiên nhẫn mà giơ tay nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Tuyết Chi vỗ về, sau tiếp tục nói: "Ta cũng rất mong chờ nó sinh ra, rồi nằm trong vòng tay hai ta mà ngủ say. Ta giống như nàng khát vọng bảo toàn nó, chứ không hề muốn tổn hại đến."
Hổ dữ không ăn thịt con mình, dù hắn ta tuyệt tình với mọi thứ, thì vẫn có chút tình cảm dành cho thân nhân máu mủ.
Và đứa con này là ước mong hắn ta cầu bấy lâu, chỉ do sự cố đột nhiên xảy đến khiến hắn không kịp trở tay thôi.
Tin đồn do kẻ thù hằn hắn tung ra khi thiên tai bùng nổ, mục đích làm nhiễu loạn lòng người, cũng biết rõ điểm yếu là Tuyết Chi, hắn sẽ vì nàng mà phân tâm, nhân lúc này đem phần công các nơi bị lũ lụt cho phía Huyền Uyên Thành xử trí.
Âm mưu đó đương nhiên không do Huyền Uyên Thành tính ra, bởi lẽ cách Huyền Uyên Thành làm nhất định tránh đi những người từng quan tâm, không lợi dụng họ.
Không cần rõ kẻ mưu tính có ý đồ gì, bây giờ thứ hắn ta quan tâm là Tuyết Chi, phải khiến nàng bình ổn lại.
Trong nghĩ vậy, Huyền Trức Tuyên áp chế xúc động tức giận trong lòng xuống, cố gắng đem Diệp Tuyết Chi ôm vào mà an ủi.
Nhưng Diệp Tuyết Chi lại không thấu được nỗi lòng Huyền Trức Tuyên đang nặng nề thế nào, nàng ta chỉ biết mình ghê tởm con người trước mặt, hoàn toàn chẳng tiếp thu những lời chân thành vừa phát ra kia.
Diệp Tuyết Chi mang ánh mắt không tin bất kì thứ gì nhìn Huyền Trức Tuyên, tay chân nàng ta dùng sức mình vùng vẫy thoát khỏi bàn tay hắn ta, rồi u oán cất giọng: "Huyền Trức Tuyên, cho đến giờ ngươi cũng không hiểu ta! Không hiểu cái phu thê năm năm làm sao mà có được hả! Năm đó Diệp Tuyết Chi ta vì sợ lời đồn đại mình thất trinh, vì sợ chuyện bản thân bị ngươi cưỡng bức đến nỗi hoài thai truyền khắp thiên hạ nên mới nuốt nước mắt vào lòng gả cho ngươi!"
Tiếng Diệp Tuyết Chi ngày một nghẹn ngào theo câu chữ tuôn rơi xuống.
Năm xưa nàng ta đúng là nói thích hắn ta trước mặt Uyên Thành, bởi lẽ không mong muốn cả hai huynh đệ họ tương tàn, có điều lí do nàng ta gả cho Huyền Trức Tuyên lại không phải xuất phát từ một chữ thích ấy.
Nàng ta để ý xung quanh, để ý cái nhìn của mọi người về chuyện một nữ tử chưa gả mà chẳng biết giữ mình, để mất trong sạch, cùng nhận định nàng ta không còn xứng đáng với Uyên Thành nữa. Rồi đứa trẻ vô tình có ở thời điểm đó, nàng ta biết sớm muộn mọi việc cũng bị lộ, có cố che giấu thêm kết quả càng tệ hơn, ảnh hưởng thanh danh Diệp phủ.
Vì thế chấp nhận gả đi!
Chừng đó đủ để biết nàng ta kinh sợ lời nói thiên hạ đến nhường nào.
Và hiện tại nàng ta vô cớ nghe thiên hạ bàn về đứa con trong bụng mình, liên tiếp nghe nó bị người khác nói là tai họa, thử hỏi làm sao nàng ta ngồi yên!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...