Mặc Ôn Khanh sau khi nghe Huyền Uyên Thành kể lại mọi chuyện vừa rồi, y há miệng, chớp mắt liên hồi, gương mặt biểu cảm không dám tin, tự tay chỉ vào mình nói: "Huynh muốn ta cùng đi phía Đông một chuyến?"
Huyền Uyên Thành gật đầu, nghiêm túc đáp lại: "Tình hình phía Đông không tốt, ta khẳng định phải đi, nhưng hiện tại lại không tìm được người phù hợp bằng huynh, mà nếu Ôn Khanh huynh không đòng ý, ta sẽ tìm người khác."
Chàng biết bản thân và Ôn Khanh đã trải qua mọi thứ cùng nhau, chàng từng nhiều lần nhờ cậy y, y lần nào cũng đồng thuận, nhờ càng nhiều, chính chàng phụ thuộc thành quen, đôi khi quá phận hướng y đề nghị.
Dù y không để tâm, thì chàng vẫn là không nên tiếp tục, vì mỗi người đều có việc riêng để làm, chuyện của chàng, chuyện của y.
Trộn lẫn nhau mãi không thích hợp.
Suy nghĩ trong đầu, ánh mắt Huyền Uyên Thành bình tĩnh, lẳng lặng nhìn qua Mặc Ôn Khanh.
Mặc Ôn Khanh đang mím môi, trên mặt mang biểu cảm lưỡng lự, y đưa mắt đối diện sự bình tĩnh từ chàng, chốc lát y nhướng mắt, dường như nhìn ra huynh đệ tốt nghĩ gì.
Y và Uyên Thành, gắn bó bao lâu, trải qua sinh tử, vì Uyên Thành, y mới có ngày hôm nay, chuyện giúp đỡ nhau không phải ngày một ngày hai, huống hồ đây là việc nhỏ.
Thứ nhất, tại giây phút y lưỡng lự là bởi sự việc Nhân Tộc ấy chưa có xong xuôi, khi cân nhắc thì phía Đông nghiêm trọng hơn, sao đi nữa đó là mạng người.
Thứ hai, trước khi biết tin Huyền Uyên Thành trở về, y nghe thấy tiếng gió bên Thái Tử, dường như Hoàng Thượng đổi ý muốn Uyên Thành là người kế nhiệm mình.
Y không biết huynh đệ nhà mình có biết về điều này không, y chỉ rõ huynh đệ tốt không có ý tứ gì tới vị trí kia, từ năm năm trước liền từ bỏ không tham gia việc triều chính.
Bây giờ trở về cũng chưa nhúng tay vào, là thời khắc thiên tai xảy ra, Hoàng Thượng lại cố ý hạ chỉ giao phó việc sang người từng bên cạnh Uyên Thành.
Không trực tiếp giao, ngầm để người được giao việc kia khó xử, tìm đến Huyền Uyên Thành xin trợ giúp.
Tình hình như giờ, sợ rằng trời theo đúng ý Hoàng Thượng tính, chỉ cần Huyền Uyên Thành đứng ra xin đi phía Đông, Hoàng Thượng cùng quần thần bên đó chắc chắn thuận đường đẩy người lên Triều, tham gia quốc gia đại sự.
Vì thế, y lo lắng, phải tính toán!
Huyền Uyên Thành chờ một hồi, không có thấy Mặc Ôn Khanh phản ứng, chàng bèn cất giọng gọi: "Ôn Khanh?"
Tiếng chàng vang lên, đẩy Mặc Ôn Khanh khỏi suy nghĩ, con ngươi Mặc Ôn Khanh lay động, rất lâu sau y mở miệng: "Ta đi, nhưng là ta sẽ cùng Tiêu Huỳnh đi! Uyên Thành huynh ở tại chỗ chờ tin tốt."
Tiêu Huỳnh bất ngờ bị điểm danh, theo bản năng ngẩng đầu, "Thuộc hạ?"
Huyền Uyên Thành sau cùng mờ mịt giống Tiêu Huỳnh, cả hai mang khó hiểu, chờ đợi Mặc Ôn Khanh nói tiếp.
....
Bảy ngày trôi qua, tin tức về phía Tây, phía Đông bắt đầu được người trong Kinh Thành truyền miệng nhau, ai nấy biểu đạt kinh sợ, xen kẽ nhiều những thương tiếc, than vãn.
Ngược lại một vài người đem chuyện cùng tin đồn về đứa nhỏ Thái Tử Phi mang ra cùng một chỗ bàn tán.
Nam nhân nọ: "Nghe nói bên phía Đông chuyển biến không tốt thì phải."
"Phía Tây vừa có khởi sắc, phía Đông tức khắc có chuyện, có phải là trùng hợp quá?" Một người bên cạnh thở dài nói.
Ngày lập tức tiếng người khác xem thêm vào: "Còn không phải sao? Rõ ràng tin đồn đứa bé trong bụng Thái Tử Phi là tai họa, khắc tinh, nên Tiên quốc chúng ta mới liên tiếp gặp nạn, chứ không thể có chuyện đột ngột, trùng hợp liên tiếp thế được."
Bên ngoài bàn tán sôi nổi, nhưng là mọi chuyện không tới bên trong Tân Phủ.
Phần Tân Phương Phương ở mười ngày qua, bệnh tình trên thân thể gần như ổn định. có điều vì dư âm của việc kia, Thừa Tướng cấm nàng ra khỏi phủ, nên nàng chỉ có thể ngồi một chỗ, nghe Tân Hoa Hoa kể một số chuyện nàng bỏ quên mất.
Tân Phương Phương sau nghe đến đoạn bản thân vì chuyện người lôi cả mình vào, liền há hốc miệng, mắt mở to, chẳng dám tin hỏi Tân Hoa Hoa: "Muội chắc chắn tí là vì Cầm Nhi?"
Thế quái nào nàng cùng vị tam muội kia thân thiết như vậy? Giúp đến mức nộp cả mạng vào, liệu chính mình mê sảng, hay thật sự thần thánh đẩy tình cảm tỉ muội tăng cao.
Quần què ấy! Chắc chắn là chập dây thần kinh nào mới có thể ngu người thế.
Tân Phương Phương tự phỉ nhổ bản thân, đại loại mà nói, nàng không có chán ghét hành động giúp đỡ Tân Cầm Nhi, ngược lại chỉ trách mình ngu ngốc, dễ dàng rơi vào bẫy kẻ khác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng bị tên Thái Tử nhòm ngó thân thể, vậy trong sự tình trước có hay không tên Thái Tử thành công chiếm được tiện nghi rồi?
Suy nghĩ này nảy ra, Tân Phương Phương chưa kịp tự hỏi, Tân Hoa Hoa bên cạnh đã mở miệng giải đáp: "Tỉ đối với tam tỉ rất tốt luôn đó, mà tam tỉ với tỉ thực đáp lại bằng cùng Ôn Vương tới phủ Thái Tử cứu tỉ, muội còn nghe tam tỉ kể qua, Ôn Vương đích thân bế tỉ, tỉ trong lúc trúng dược, mơ hồ phi lễ Ôn Vương."
"Hả!?" Tân Phương Phương trừng lớn mắt, bờ môi run rẩy, cả người tiếp thu không nổi lượng tin Tân Hoa Hoa vừa nói.
[Tin vui đây, lần này đích xác là dưới chương 130 nam chính và nữ chính khẳng định thành hôn~~]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...