"Chạy!" Không đợi ba thú hồi phục tinh thần, thân ảnh Nguyệt Tương Dao đã xuất hiện sau cửa đá, không nói nhiều lời đã kéo ba thú chạy đi.
Chạy đến một đoạn khá xa, Nguyệt Tương Dao mới dừng chân, nàng đưa ánh mắt nhìn về Lam gia, trong mắt không hề có tia thương hại dù biết sau hôm nay, Lam gia khó mà đứng vững gót chân ở đây. Bọn họ nên biết trước sẽ có ngày này, trên đời này không có gì là thập toàn thập mỹ cả đâu.
Quay lại Lam gia, nơi đó hiện tại đã sớm náo loạn thành một đoàn, những thứ kinh hãi thế tục kia từ trong ám ngục lao ra như ông vỡ tổ. Gặp người nào giết kẻ đó, máu nhiễm đỏ mặt đất, tiếng la hét hoảng sợ vang thấu trời xanh. Nhưng giễu cợt thay, đám nhân sĩ võ lâm còn chưa kịp rời đi chỉ đứng trên bờ tường nhìn cảnh máu chảy thành sông chứ không hề nhúng tay vào, bất quá là ngăn không cho những thứ kinh tởm kia chạy loạn ra bên ngoài, còn Lam gia, đã sớm thành chiến trường máu rồi. Đợi đến khi những thứ đó chém giết no nê, một mòi lửa đã thêu rụi sạch sẽ, Lam gia cũng chôn cùng ngọn lửa hung tàn.
Đương nhiên chuyện đó thì Nguyệt Tương Dao không biết cũng không muốn biết, đợi đến lúc nàng trở về phòng thì đã chiều tà, gió đêm thổi qua cộng thêm phải chạy qua chạy lại khiến cho Nguyệt Tương Dao khẽ rùng mình.
Lúc này một bóng đen đứng trong sân đưa ánh nhìn về phía nàng. Bóng hắn cao ngạo lạnh lùng đứng trong gió mang lại cho người ta cảm giác giống như hắn đã đứng ở nơi này thật lâu rồi, chỉ để chờ nàng vậy.
Trái tim khẽ đập mạnh, trong lòng ấm áp, Nguyệt Tương Dao nâng lên một nụ cười nhẹ. Quanh người cũng ít đi mấy phần lạnh nhạt. Tung người một cái đã tiếp xúc trực diện với gương mặt yêu nghiệt của người nào đó.
"Sau này không cho phép đi tới mấy nơi dơ bẩn như vậy." Không cần nói, Mặc Thần Dực đã đoán được mười mươi là do nàng làm. Thử hỏi trên Băng La Đảo này có ai còn đủ gan đi trêu chọc Lam gia như nàng. Đem áo choàng khoác lên vai Nguyệt Tương Dao, Mặc Thần Dực mới vừa lòng thu tay nhưng vẫn không nhịn được nghiêm túc ngăn cấm nàng.
"Không đi thì không đi!" Có lẽ bị Mặc Thần Dực làm cho đả động, hiếm khi Nguyệt Tương Dao mới bộc lộ ra dáng vẻ bướng bỉnh của một đứa trẻ. Cũng tiện tay đem áo choàng lông chồn ôm vào lòng.
Sực nhớ đến "mỹ nhân ngư" còn chờ cứu trong Long Quyển, Nguyệt Tương Dao liền kéo Mặc Thần Dực cùng vào trong.
Tổ hợp ba con thú bị bỏ quên nãy giờ: "..."
Chủ nhân trọng sắc khinh bạn!
Bất quá, "sắc" này đúng là đủ khả năng câu dẫn chủ nhân a. Huống chi, hai người đã sớm không minh bạch rồi.
Tiểu Châu: "Vậy bị bỏ rơi là đáng, đúng không?"
Vĩ Hồ và Tiểu Yên hai mặt nhìn nhau rồi đồng loạt hô to: "Phi chết ngươi con rắn ngu xuẩn!!!"
Đều quan trọng ở đây là bọn chúng bị nhốt bên ngoài có được không hả?!!
Đột nhiên bị kéo đến một nơi không mấy quen thuộc, Mặc Thần Dực có chút ngạc nhiên sau đó mới khôi phục lại tinh thần. Nhìn lại cảnh vật không có gì khác so với lúc trước, Mặc Thần Dực chỉ nhướng nhẹ mày. Chợt bàn tay vô tình bị ai đó kéo đi.
"Đi thôi!"
Nhìn thứ được gọi là "mỹ nhân ngư", môi Mặc Thần Dực khẽ co rút. Hắn hay muốn hỏi, thứ này thật sự là Mỹ nhân ngư trong truyền thuyết sao? Nếu giống, hẳn là giống nhau ở cái đuôi màu xanh lam lấp lánh vẩy bạc đi. Ngoài ra, nửa thân trên hoàn toàn khác một trời một vực.
Nếu nói trong tưởng tượng của loài người, nhân ngư là sinh vật đại diện cho sắc đẹp của biển cả. Thì hôm nay, coi như hắn mở rộng tầm mắt được chứng kiến "vẻ đẹp của biển cả" là như thế nào.
Khụ, không có lời miêu tả.
Nhìn phản ứng của Mặc Thần Dực, Nguyệt Tương Dao nhịn cười. Đến sát thần cũng động dung thì hẳn mọi người đã hiểu thứ này "xinh đẹp" tới cỡ nào rồi.
"Trị như thế nào?" Khó khăn lắm mới tìm lại giọng nói, Mặc Thần Dực ôm trán hỏi.
"Không khó, một giọt máu của Tiểu Châu là được!" Nếu là chuyện xảy ra nửa tháng trước, có lẽ Nguyệt Tương Dao sẽ hết cách, nhưng sau khi có thần thú Thanh Long trong tay, mọi thứ đều trở nên dễ dàng, bảo vật thu vào tay cũng khá "bộn" à nha.
"Tiểu Châu?" Một lần nữa được thưởng thức trình độ đặt tên siêu việt của nàng, Mặc Thần Dực chỉ biết lắc đầu thương hại cho con vật được gọi là Tiểu Châu. Sẽ không phải là một con vật gì đó suốt ngày ăn hạt châu đi?
"Đúng a! Quên mất, ta để bọn chúng ở ngoài rồi!" Lè lưỡi một cái, Nguyệt Tương Dao mới đưa ba thú đang ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn trở về Long Quyển.
Chỉ vào con vật thân hình thon dài màu xanh lam nằm cuộn tròn trên mặt đất: "Nó là Tiểu Châu."
Mặc Thần Dực quan sát con rắn nhỏ đồng thời con rắn nhỏ cũng quan sát hắn.
"Hắn là nam nhân của chủ nhân?" Lần đầu tiên đối diện với đôi đồng tử màu tím, Tiểu Châu có cảm giác như vừa người nhìn thấu không chút che đậy. Mà nam nhân này, rất rất rất nguy hiểm! Giác quan thứ sáu nói cho nó biết, đắc tội với nam nhân này là sai lầm nhất cuộc đời của một con người. Hắn ta còn khó đối phó hơn chủ nhân nưa a!
Nhìn con rắn rụt cổ sợ hãi, Mặc Thần Dực hài lòng gật đầu. Chợt kinh ngạc phát hiện, hình như...hắn hiểu được lời của con rắn này vừa nói nha.
"Xì! Nếu không phải bổn đại gia bị cái nơi này nhốt lại, nói không chừng bây giờ đã có thể hóa hình vui vẻ bên chủ nhân rồi!" Tiểu Yên kiêu ngạo vỗ ngực một cái.
Mà lời này nháy mắt làm gương mặt tuấn mỹ đen kịt. "Vui vẻ bên nàng?" Giọng nói nhàn nhạt không biểu tình nhưng lại làm sóng lưng Tiểu Yên lạnh lẽo.
"Cái đó... Ngươi hiểu được lời ta nói sao?" Quay cái đầu cứng ngắt lại, Tiểu Yên run rẩy hỏi. Trước đó Tiểu Yên ỷ vào Mặc Thần Dực không hiểu thú ngữ nên mới ba hoa, nếu biết hắn hiểu, có cho nó tiền nó cũng không dám! Vì sao? Vì tên này là một bình giấm chua nguyên chất!!!
"Thật sao? Ngươi hiểu được Tiểu Yên nói gì à?" Một bên yên lặng nhìn, hai mát Nguyệt Tương Dao phát sáng nhìn Mặc Thần Dực đồng thời cũng cắt ngang ngòi nổ của bình giấm chua, thành công làm hắn dời lực chú ý qua chỗ khác. Nhưng trước đó hắn không hề hiểu gì nha?
"Mới đây thôi, kể cả... Tiểu Châu cũng hiểu." Cái tên này thật sự quá khó nói, do dự một hồi lâu Mặc Thần Dực mới có thể thoải mái gọi ra. Mà một lần gọi này, mặt Tiểu Châu đen thui. Người khác gọi nó không cảm thấy gì, nhưng nà nam nhân này gọi, nó bất giác cảm thấy quỷ dị vô cùng.
Nguyệt Tương Dao cũng không ngoại lệ, nghe Mặc Thần Dực gọi Tiểu Châu một tiếng vô cùng "yếu đuối" như vậy có chút không hợp hình tượng. Cuối cùng vì suy nghĩ cho hắn, Nguyệt Tương Dao để cho Mặc Thần Dực tự chọn lựa tên cho nó.
Tiểu Châu: "..." Khác nào tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa a!
Vĩ Hồ: Đáng đời!
Suy cho cùng, Mặc Thần Dực cũng không thật sự muốn kéo dài vấn đề này nên gọi Tiểu Châu bằng cái tên nguyên thủy, Thanh Long. Nghe được cái tên cũ, Tiểu Châu suýt nữa mừng phát khóc. Ô ô, cuối cùng thì cũng có người thừa nhận nó!
Tiểu Châu không biết, thật ra là do Mặc Thần Dực vừa ý với câu nói trước đó của nó, nếu không, tình cảnh của nó còn bi thảm hơn cái tên Tiểu Châu này nhiều.
"Nhưng lý do?" Quay lại cấn đề cũ, Nguyệt Tương Dao tự hỏi có phải hắn đã lén đi học thú ngữ hay không.
Trầm mặt.
"Có lẽ do bình thuốc giải đó?" Ngẫm nghĩ một hồi, ngoài nguyên nhân này ra thì Nguyệt Tương Dao thật sự không thể nghĩ ra nguyên nhân thứ hai.
"Cũng có thể! Như đã nói, thuốc giải có thể để lại di chứng. Hẳn đây là di chứng." Vậy mà Vĩ Hồ cứ nghĩ do nam nhân này quá may mắn, tỉnh lại mà không có xảy ra điều gì. Nhưng không ngờ là phản ứng đến chậm chứ không phải không có, mà di chứng này hình như cũng không xấu lắm, ít nhất thì nó tiện dụng.
"Tiểu Hắc!" Tiểu Yên bỗng nhiên hô một tiếng. Từ trong rừng đào vươn ra cái đầu đen thùi lùi lười biếng của Tiểu Hắc, nó ngáp một cái rồi chậm chạp đi ra.
Tiểu Hắc vừa xuất hiện, hai mắt Nguyệt Tương Dao sáng lên, không trở ngại liền nhảy qua ôm lấy thân hình béo ú của Tiểu Hắc. "Hắc hắc! Ngươi lại mập lên rồi, lớp lông này thật ấm!"
Nghe vậy hai tai Tiểu Hắc dựng đứng, lông toàn thân xù lên rơi vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, mà cơ thể đã lui về phía sau chục bước. Hai mắt vàng kim tròn xoe chớp chớp nhìn Nguyệt Tương Dao đầy đề phòng, giống như Nguyệt Tương Dao mà bước thêm một bước, Tiểu Hắc nó sẵn sàng chạy khỏi đây.
"Ngao!" Lông của ta không ấm, chủ nhân người cắt lông của Vĩ Hồ kìa!
"CMN! Ngươi con báo kia không được dẫn lửa qua ta!" Vĩ Hồ nhịn không được thô tục một câu, cả người vo tròn thành một cục bông nhỏ, hai mắt như hai viên đạn nhin chăm chăm vào Tiểu Hắc. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Tiểu Hắc bây giờ đã là cái bia trăm lỗ thủng rồi.
Buông Tiểu Hắc ra, Nguyệt Tương Dao quay lại nhìn Mặc Thần Dực như hỏi hắn có hiểu Tiểu Hắc nói gì không. Và như ý, Mặc Thần Dực gật đầu. Nguyệt Tương Dao vui vẻ nhưng nội tâm thì kêu gào. Nàng dắt theo Tiểu Hắc ra khỏi U Ám Sâm Lâm hơn mười năm mà chỉ mới hiểu được đôi chút hành động của nó. Vậy mà hắn, một sớm một chiều đã hiểu được Tiểu Hắc. Tại sao giữa người với người lại chênh lệch đến như thế chứ!
Còn muốn nói cái gì đó thì Nguyệt Tương Dao bị cắt ngang bởi tiếng ho của Tiểu Yên bị bỏ quên ở góc xó nào.
"Chủ nhân, vẫn còn thứ đợi người."
"Nhắc mới nhớ, trước đó chúng ta phải xử lý cái "mỹ nhân ngư" này đã!"
Mỹ nhân ngư nằm im ở một bên muốn kêu gào: Ta cứ ngỡ phải đến Tết năm sau thì mới tới lượt ta chứ?!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...