Mặt trời ló dạng đằng đông, cuộc sống trong khu rừng cũng bắt đầu một ngày mới. Chim chóc líu lo nô đùa, hoa tranh nhau đua nở rộ dưới ánh mặt trời ấm áp. Vực Hữu Phong nằm ở hướng đông của khu rừng, cũng là nơi hẹn của Nguyệt Tương Dao và sư phụ.
Trên đỉnh núi Nguyệt Tương Dao đã đến từ sớm, nhắm nhìn cảnh bình minh, tâm tình của nàng bình tĩnh lạ thường. Không phải nàng là sát thủ tắm qua máu bao người thì mới có thể bình tĩnh như vậy, đứng trước lựa chọn làm thay đổi con đường sau này khó ai mà bình tĩnh được, cho dù là nàng của trước kia cũng thế. Đây không phải là một câu hỏi mà ai cũng chọn đúng, sẽ không dễ dàng gì từ bỏ cuộc sống hiện tại để bắt đầu lại từ con số không cả.
Nguyệt Tương Dao đầm mình vào trong nắng bình minh, nàng thích nhất là cảm giác này, cảm giác ấm áp vừa ảo mộng vừa chân thực. Vĩ Hồ rất ngoan ngoãn ngồi trên vai nàng cùng nàng ngắm sự kỳ diệu của thiên nhiên.
"Dao Nhi, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con hoàn toàn không biết tình huống ở Long Phượng Giới như thế nào lại cứ đâm đầu vào nguy hiểm?" Không biết từ khi nào Lý Phi Tuấn đã xuất hiện bên cạnh nàng từ tốn hỏi. Thân ảnh của hắn vẫn đơn bạc như vậy, vẫn bi thương.
"Sư phụ, con đã quyết định rồi! Con sẽ đến nơi đó cứu sư phụ, báo thù cho sư mẫu!" Trong con ngươi tràn đầy kiên định, Nguyệt Tương Dao cũng không nhìn sư phụ vẫn tiếp tục nhìn mặt trời đang từ từ nhô lên cao, nhìn sự sống đang dần sinh sôi giống như khắc ghi lại hình ảnh cuối cùng của thế giới này.
"Haiz, Dao Nhi, ta không yêu cầu con đến cứu ta, ta chỉ mong con được sống hạnh phúc." Sống thay cho ta và sư mẫu con. Lý Phi Tuấn không nói câu còn lại bởi vì như vậy thì nàng sẽ càng kiên quyết báo thù cho hai người hơn. "Dao Nhi những lời cần nói cũng đã nói, ta bây giờ sẽ mở cánh cổng đi đến Long Phượng Giới, mọi sự tùy thuộc vào con."
Ánh sáng mặt trời vốn chói lóa bỗng nhiên bị mờ dần, bầu trời xanh thẫm cũng tối sầm lại, chim chóc khắp nơi ùa về tổ, thực vật xung quanh không ngừng run rẩy. Rõ là không có chút gió nhưng xung quanh như có một áp lực vô hình làm cây cối run chuyển, cực kỳ khủng bố. Bầu trời bắt đầu gầm thét, những tia chớp trắng xanh như cắt ngang cả bầu trời đang không ngừng vẽ loạn trên nền mầy đen đục. Gió dần nổi lên mang theo cát bụi bay tung tóe trên bầu trời.
Nguyệt Tương Dao khó khăn nhìn cảnh tượng oai hùng của bầu trời, nào ai nghĩ được khắc trước còn là bầu trời xanh trong, hoa cỏ vui mừng đón nắng, khắc sau là cảnh cơn thịnh nộ của trời đất, sấm vang gió bụi mịt mù! Lần đầu tiên, Nguyệt Tương Dao cảm thấy mình bé nhỏ khi đứng trước thiên nhiên thịnh nộ, một tia sét thôi thì nàng cũng đã tan thành tro bụi dưới uy lực của năm mươi triệu vôn! Đó không phải là thứ con người có thể chạm tới hay có được! Đó là sứ mạnh chỉ thuộc về thiên nhiên!
Trong lúc Nguyệt Tương Dao cảm thán, không khí trước mặt nàng chợt co bớp tạo ra một lỗ hổng tối đen như mực, xung quanh còn có tia sét chớp nhoáng không ngừng. Một cơn gió thổi qua mang theo chiếc lá bay vào bên trong, một tia sét lao nhanh tới liền hóa chiết lá làm tro bụi. Chứng kiến sự hung tàn của tia sét, lưng của Nguyệt Tương Dao chợt lạnh.
"Những tia sét kia có nghĩa vụ phải tiêu diệt những thứ không theo quy luật muốn vượt qua cánh cổng." Thấy Nguyệt Tương Dao nhìn đâm đâm vào trong hố đen, Lý Phi Tuấn nhẹ nhàng giải thích. "Con an tâm, con vốn là người của thế giới bên kia cánh cổng nên nó sẽ không tổn hại con."
Nào ngờ Nguyệt Tương Dao lại lắc đầu "Sư phụ, năm đó người đã phải chịu đau đớn như thế nào để mang con đến được đây hả?" Lời nàng tựa như sắc bén lại tựa như uất nghẹn.
"..." Lý Phi Tuấn yên lặng không nói, tay chợt động liền đẩy Nguyệt Tương Dao vào hố đen không đáy kia. Tà áo phấp phới giữa trời gió bão dần mờ nhạt, gương mặt tuấn lãng không cảm xúc nhưng ánh mắt sâu sắc đầy ấp ôn nhu. "Dao Nhi, sư phụ sẽ phong ấn ký ức hôm nay và ba ngày trước để con không nhớ gì đến nó, không cần phải nhớ mối thù này để chống lại bọn họ. Dao Nhi, đến đó hãy sống cho thật tốt. Vĩnh biệt con, đồ nhi của ta."
Tận mắt thấy sư phụ đẩy mình vào hố đen, tận mắt thấy thân ảnh sư phụ dần tan biến, nhìn từng tia sét bao quanh mình, nhìn ánh sáng dần yếu ớt, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt, Nguyệt Tương Dao lần đầu tiên biết mùi vị của khóc là gì. Nó chát chát, mặn mặn và đau. Cảm thấy trong đầu trống trải, Nguyệt Tương Dao dần mất đi ý thức chìm vào trong bóng đen.
Cái hố đen dần tan biến, bầu trời tối sầm mưa như trút nước, cỏ cây dần an ổn chờ đợi ánh nắng mặt trời sau cơn mưa. Còn người dân trong thành phố sẽ không bao giờ giải thích được hiện tượng sấm chớp vừa rồi vì sao không hề nhận được thông báo. Còn tổ chức sát thủ sẽ mãi mãi mất đi một thành viên kiệt xuất. Con người là vậy, cứ đôi khi nghĩ mình trên đời này không hề có vướng bận gì nhưng khi nhắm mắt lại thì ngươi sẽ thấy bao nhiêu người vì ngươi mà khóc. Chẳng hạn như Nguyệt Tương Dao, nàng không có bạn bè, khi thực hiện nhiệm vụ cũng chỉ có một mình, vậy mà khi nàng rời đi là biết bao nhiêu người tiết nuối, tiếc nuối một thiên tài, tiếc nuối một cô bé ngốc nghếch...
_________________
Rừng rậm nhiệt đới, một nơi hoàn toàn xứng đáng với hai từ "chết chóc". Bởi vì bất cứ một thứ gì trong rừng cũng có thể giết người trong nháy mắt mà không ai biết. Hoa cỏ màu sắc sặc sở, kiều diễm, e thẹn,... Muôn màu muôn vẻ nhưng đó cũng là hàng ngàn cách giết người không tiếng động.
Giữa cảnh vật nguy hiểm, trên một khoảng đất trống, một tiểu nha đầu bốn tuổi đang giằng co với một con báo đen to lớn. Con báo cao gần hai thước, đây chắc chắn là một con báo trưởng thành. Nó có cặp răng nanh dài không bình thường, giữa trán có một vết sẹo dài khẳng định nó đã chiến qua nhiều trận và đó là phần thưởng của những kinh nghiệm chiến đấu đó, khuôn mặt của nó tức giận càng thêm đáng sợ. Con báo gầm gừ hướng con mồi lao tới.
Và con mồi không ai khác là Nguyệt Tương Dao bốn tuổi. Nguyệt Tương Dao tránh né cú vồ của con báo, mắng thầm xui xẻo gặp ngay loài động vật khó chơi nhất trong rừng rậm nhiệt đới. Nguyệt Tương Dao lại né khỏi một cái vuốt của nó, trong tay cầm một thanh gỗ vừa mới nhặt được xoay người nhanh chống bổ vào đầu con báo lớn.
Con báo bị đau điên cuồng gầm lên, nhân loại chết tiệt dám làm bổn vương đau, bổ vương phải xé xác ngươi! Báo đen lấy đà nhảy lên cành cây cao sau đó lao xuống như một mũi tên nhắm ngay nhân loại đã làm nó bị thương mà cấu.
Nhưng Nguyệt Tương Dao làm sao để cho nó đẽ dàng bắt được, ngay khi nó nhảy lên cây nàng đã hiểu ý đồ của nó nên đã phòng bị sẵn. Khi con báo lao xuống nàng không do dự hướng cây đâm về phía nó.
"Rầm!"
"Grào!!!"
Con báo đau đớn nằm phục ra đất, cành cây lúc nãy được Nguyệt Tương Dao điều khiển rất điêu luyện đánh vào chi trước của nó khiến nó không thể đứng dậy nổi. Một con vật nguy hiểm cở nào mà chỉ có thể nằm một chỗ thì chả khác nào thịt nằm trên thớt mặc người chém giết.
Nhưng lúc này Nguyệt Tương Dao chẳng có hơi sức đâu mà chém với giết, nàng hiện tại chỉ là một tiểu cô nương bốn tuổi không hề có chút sức lực nào, đối với trận chiến hôm nay với con báo đen này đã làm nàng kiệt sức rồi còn đâu.
Cố gắng lết người ra khỏi tầm tấn công của con báo, Nguyệt Tương Dao nặng nề nằm xuống thở hỗn hển. Lúc này Vĩ Hồ từ trong Long Quyển chạy ra, trong miệng còn nhận theo một cái khăn và một túi nước.
"Chủ nhân, người mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi." Nhìn xem bộ dáng của Vĩ Hồ có bao nhiêu chân chó thì có bấy nhiêu. "Chủ nhân, để ta đi sử lý con báo này cho. Ai bảo nó bắt nạt chủ nhân cuả ta cơ chứ!" Từ lúc nàng bị teo nhỏ, con hồ ly này không ngừng phát ngôn kỳ dị, nào là "chủ nhân của ta" hay là "chủ nhân đáng yêu ơi",... Làm nàng nổi da gà.
Vĩ Hồ tung tăng đi đến bên cạnh báo đen, không biết nó đã uy hiếp cái gì mà báo đen không ngừng run rẩy bẩy giống như chọc vào đại hiểm họa gì mà ánh mắt cứ nhìn nàng rồi đến nhìn Vĩ Hồ. Chốc lát sau VĨ Hồ chạy đến bên tay nàng cọ cọ nói "Chủ nhân yên tâm, con báo này sau này sẽ trở thành bạn của chúng ta."
"Nga!" Nguyệt Tương Dao kinh ngạc, rốt cuộc tiểu hồ ly này đã nói gì với nó mà nó thay đổi một trăm tám mươi độ thế, phút trước còn hùng hổ muốn ăn nàng, phút sau lại muốn theo nàng, đây là lý luận gì. Ánh mắt hoài nghi lại hướng về tiểu cầu bông bên tay. Tiểu hồ ly này có thân phận không bình thường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...