Trương Thanh Sơn đối với Lý Hà Hoa rất chán ghét lại khinh thường, nhưng mà đôi đũa lại không tự chủ mà duỗi đến thịt kho tàu trên bàn kia, hắn tự an ủi mình, nữ nhân kia thiếu nhà bọn họ nhiều như vậy, ăn của nàng một chút thịt kho tàu không tính là gì.
Nháy mắt khi ăn vào, Trương Thanh Sơn liền thấy một cảm giác sung sướng tràn ngập đại não, trong đầu vô cùng xác định thịt kho tàu trên bàn này là thịt kho tàu ngon nhất mà hắn từng ăn, khẳng định so với thịt ở tửu lâu trên trấn còn ngon hơn, tuy rằng hắn chưa ăn qua đồ ăn trong tửu lâu, nhưng không biết vì sao hắn cứ có cảm giác như vậy.
Nhìn nương hắn cũng có biểu tình y hệt, Trương Thanh Sơn rất nghi hoặc: “Nữ nhân kia làm sao lại có trù nghệ tốt như vậy? Con cảm giác thật không bình thường?”Trương Lâm thị cũng tỏ vẻ đồng dạng nghi hoặc.
Trương Thiết Sơn mặt không biểu tình liếc mắt một cái vào cửa phòng củi đang đóng chặt, trong mắt hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi ăn xong, Trương Thiết Sơn đem con mồi thu thập đơn giản một chút, ngày hôm sau trời sáng thì trực tiếp mang lên trấn bán.
Trấn trên có tửu lâu Phúc Mãn Lâu, mỗi ngày cần không ít thịt thú hoang để làm thức ăn, cho nên phàm là người nào có thể săn được thú hoang đều có thể mang bán cho tửu lâu này.
Nhưng mà bởi vì săn thú khó khăn, hơn nữa lại nguy hiểm, người bình thường căn bản không làm được, cho nên người có thể săn được thú hoang đã ít lại càng ít, cho nên giá của thú hoang này cũng không thấp.
Trương Thiết Sơn lúc thiếu niên thì đã bắt đầu lên núi săn thú, từ lúc đó thì bắt đầu đem con mồi bắt được bán cho tửu lâu này, bởi vậy cùng chưởng quầy tửu lâu rất quen thuộc.
Cách mấy năm, đây là lần đầu tiên sau khi trở về hắn lại mang con mồi tới bán.
Trương Thiết Sơn trực tiếp đi vào tửu lầu, đối với người đang đứng sau quầy tính sổ sách chào hỏi: “Chưởng quầy.
”Chưởng quầy ngẩng đầu, nhìn thấy là Trương Thiết Sơn thì lập tức kinh hỉ hô lên: “Thiết Sơn, là ngươi sao, mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?”Trương Thiết Sơn lộ ra một nụ cười nhạt: “Tham gia quân ngũ, vừa mới trở về.
”Chưởng quầy bừng tỉnh đại ngộ.
Mấy năm trước triều đình cùng người Lương khai chiến, hạ lệnh trưng binh, mỗi nhà đều phải có một người đi lính, không đi cũng có thể, bỏ ra mười lượng bạc là được.
Đại đa số dân chúng đều lấy không ra số tiền này, chỉ có thể để nam nhân trong nhà đi, nói vậy Trương Thiết Sơn chính là lên chiến trường đánh giặc, hiện giờ có thể nhìn thấy hắn trở về bình an thì rất cao hứng.
Chưởng quầy thu hồi sổ sách từ sau quầy đi ra, liếc thấy con mồi trong tay Trương Thiết Sơn càng cao hứng hơn, vỗ vỗ thân hình ngày càng cao lớn của Trương Thiết Sơn: “Nhà ta lại có người cung cấp dã vật rồi, ngươi không biết chứ, mấy năm ngươi không ở đây, nơi này của ta cũng không có người mang đến, các khách nhân muốn ăn ta đều phải trả giá cao đi mua thôi.
”Trương Thiết Sơn nhàn nhạt cười.
Chưởng quầy duỗi tay lấy một khối bạc nhỏ đưa cho Trương Thiết Sơn: “Đây, Thiết Sơn.
Đây là tiền con mồi hôm nay của ngươi.
”Sau đó quay đầu gọi tiểu nhị: “Mang con mồi đến phòng bếp cho Vương sư phụ làm, báo cho khách nhân hôm nay có dã vật.
”“Được.
” Tiểu nhị vui vẻ đi tới.
Trương Thiết Sơn cũng không khách khí, đem tiền nhận lấy sau đó đem con mồi đưa cho tiểu nhị.
Chưởng quầy cùng Trương Thiết Sơn nói một hồi, Trương Thiết Sơn mới cáo từ rời đi.
Hắn rời tửu lâu thẳng đến chợ mà đi, trong nhà trừ bỏ thịt hôm qua Lý Hà Hoa làm, đã thật lâu không đụng qua thức ăn mặn.
Nếu đã trở lại, hắn phải để người trong nhà trải qua những ngày tốt nhất.
Cuối cùng Trương Thiết Sơn ghé vào một nhà bán thịt heo nhiều năm mua một ít xương sườn, nghĩ nghĩ một lát lại quyết định mua thêm một ít thịt ba chỉ về để dành.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...