Mùa hè này đặc biệt nóng bức, cho dù là nông dân chịu khó nhất thì cũng tận lực chọn buổi sáng cùng chạng vạng tối để xuống ruộng làm việc, giữa trưa không ở trong nhà thì cũng tìm bóng cây nghỉ ngơi, miễn cho bị phơi nắng đến bệnh, đến lúc đó thời gian nghỉ ngơi càng dài hơn, nói không chừng còn phải uống thuốc, so với việc đi cuốc ít cỏ còn nghiêm trọng hơn.
Dưới cây liễu bên bờ sông có mấy người đàn ông đang ngồi nói chuyện phiếm, có người đi đến.
“Trương đại ca, ngươi cũng ngồi đây nghỉ ngơi sao? Những năm trước vào thời điểm này ngươi luôn chạy đến ruộng làm việc, khiến cha nương ta luôn mắng ta sợ khổ, năm nay ngươi đã nghỉ ngơi rồi, ta cũng có thể ít bị mắng chút.” Một người trẻ tuổi đi tới cười hì hì nói chuyện với một nam nhân trong đó, không khách khí ngồi bên cạnh hắn.
Người họ Trương kia cười nói: “Ngươi cũng không thể oán ta được, ngươi không phải không biết trong nhà ta nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể dựa vào mấy mẫu đất kia mà trồng ra nhiều lương thực chút, đến lúc đó có thể miễn cưỡng đủ ăn đủ uống, không dốc sức liều mạng thì không được a! Nhưng mà năm nay đã khác rồi, bây giờ trong nhà có nuôi ba con heo, lại nuôi thêm một ổ thỏ, đến lúc đó heo và thỏ có thể bán lấy tiền, đáng giá hơn cả số lương thực thu hoạch được nữa. Năm nay ta không còn lo lắng nữa rồi! Sao có thể liều mạng như trước chứ? Ta phải sống thật tốt để hưởng phúc, thân thể mà hư mất thì có ăn thịt cũng ăn không ngon a!”
Lúc nói đến lời này thì càng lên tinh thần hơn, khóe mắt đuôi mày đều lộ ra vẻ vui mừng!
Một nam nhân bên cạnh cũng nói: “Đúng thế, xác thật phải giữ sức khỏe, sang năm còn phải nuôi cá nữa! Đến lúc đó lại nhiều hơn một phần việc, càng phải hầu hạ mấy mẫu ruộng nước cho tốt nữa, cũng không thể vì cuốc mấy cây cỏ mà ném đi nhiều tiền được!”
Những người khác nghe đến chuyện nuôi cá thì càng thêm tinh thần, nhao nhao nói đến những con cá của nhà Tạ Hữu Thuận lớn bao nhiêu, lại nhao nhao hối hận vì lúc trước không nuôi theo, nếu không thì năm nay cũng có thể kiếm thêm tiền, hiện tại chỉ có thể nhìn cá bơi lội trong ruộng nước nhà người khác, bọn họ nhìn thấy ma thèm.
Người trẻ tuổi kia nói: “Tạ Tứ ca thật sự là tài giỏi, nhìn xem bây giờ huynh ấy sống thoái mái thế nào đi!”
“Tạ lão tứ đúng là tài giỏi, nhưng mà việc hắn có thể làm cũng chỉ giống như trước kia thôi.” Nam nhân đề cập đến chuyện sang năm nuôi cá bẹp miệng nói: “Hắn là có phúc khí cưới được một người vợ tốt, tài giỏi thật sự chính là vợ hắn. Thật sự là ông trời mở mắt rồi, trước đây là một nữ nhân mười dặm tám thôn nghe thấy thì đều muốn cười, trong nháy mắt đã biến thành một người hiền lành lại có thể làm việc. Bà nương nhà ta sao lại không thay đổi được như vậy chứ, cũng để cho nhà của ta tài nguyên cuồn cuộn.”
Những người khác nhao nhao cười người này, nói hắn không có phúc khí này.
Trương đại ca nói: “Về sau ít nói chuyện này đi, trước kia vợ của Hữu Thuận chẳng phải là bị người khác oan uổng, tức giận quá nên mới không thể sống tốt hay sao? Hiện tại nàng đã tốt hơn rồi, lại còn dạy cho chúng ta biện pháp kiếm tiền, lại còn xây cầu cho cả thôn, đây chính là người tốt, chúng ta phải biết tri ân, ngoài miệng cần tích khẩu đức a!”
Những người khác nghe xong thì đều gật đầu.Lời này là lời nói thật, nếu không phải Tiêu Lê Hoa nói cho bọn họ con đường kiếm tiền bằng cách nuôi heo nuôi thỏ nuôi cá, làm sao mà hiện tại bọn họ có thể lòng dạ thanh thản ngồi ở chỗ này nói chuyện phiếm chứ? Tất cả đều hận không thể đi vào ruộng làm việc để thu được thêm chút lương thực làm no bụng. Hơn nữa ai mà biết được sau này đôi phu thê kia có thể có thêm biện pháp kiếm tiền nào hay không. Cũng không thể đắc tội bọn họ a, đắc tội với thần tài chính là muốn chết a!
Mấy người này lại vui vẻ trò chuyện tiếp, chỉ thấy có một nam nhân đội mũ rộng vành đi tới, nhìn lên thấy còn vác cuốc, xem bộ dáng là muốn xuống ruộng.Bọn họ vội vàng chào hỏi, mời người nọ ngồi xuống nghỉ ngơi đợi chút cho đầu đỡ nóng rồi làm tiếp, người nọ lại lắc đầu, than thở nói năm nay lúa mạch bị đốt rồi, phải hầu hạ mấy mẫu ruộng còn lại cho tốt để tranh thủ đánh thêm được chút lương thực, cũng không muốn ngồi đây để khó chịu, nói xong lại đi mất.
Mấy người đang ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi chính là những người trong nhà không có lúa mạch bị đốt. Mấy người họ nhìn người vừa đi qua, trong nội tâm vừa thấy may mắn vừa thấy đồng tình, nhao nhao mắng kẻ phóng hỏa.
“Đã qua gần một tháng rồi, quan phủ còn tìm chưa ra, tiền thưởng mà mấy người Tạ tứ ca treo giải với nhau đã lên đến bốn mươi lượng rồi, nhưng lại không thấy tin tức gì, xem ra là tìm không thấy rồi, thật sự là đáng hận!” Người trẻ tuổi kia nghiến răng nghiến lợi mà nói, “Nếu để ta biết được hung thủ là ai thì tốt rồi, ta không cần tiền thưởng, để cho ta đấm mấy đấm là được.”
Tất cả mọi người gật đầu, tuy nói phần thưởng bốn mươi lượng rất khiến người ra động tâm, nhưng đây chính là do mấy người Tạ Hữu Thuận góp lại, ai cũng không tiện cầm lấy a. Chỉ mong muốn tìm được kẻ phóng hỏa, vì người trong thôn trừ hại, được vài phần kính trọng của mọi người, lại có thể treo chút giao tình với mấy người Tạ Hữu Thuận, vậy là đủ rồi. Hiện tại mấy nhà có quan hệ tốt với Tạ Hữu Thuận đều cùng được thơm lây mà phát tài rồi. Có lẽ tiền dành dụm của bọn họ đều đã vượt qua bốn mươi lượng rồi, cứ nhìn số tiền mà bọn họ cầm ra làm tiền thưởng đi là biết.
Đã có đề tài nói chuyện, mọi người cứ thế mà nói khí thế ngất trời.
Lại có ba phụ nhân đi tới, là Tiêu Lê Hoa, Tử thị và vợ của Tạ Khánh Thu. Trong tay của Tiêu Lê Hoa và Tử thị có cầm theo rổ, bên trong có y phục, nhìn ra là đi giặt y phục rồi, mà trong tay vợ của Khánh Thu cũng cầm theo rổ, bên trong có mấy cái hũ không lớn.
Mọi người lập tức chào hỏi Tiêu Lê Hoa và Tử thị, nhưng lại không quá quan tâm đến vợ của Khánh Thu, bởi vì Tạ Khánh Phong cũng không ít lần bị người mẹ bất công là hai phu thê Tạ Khánh Thu làm cho tức giận. Thanh danh của một nhà ba người này thật không tốt, tất nhiên không có ai nguyện ý để ý tới.
Tiêu Lê Hoa cùng Tử thị cười lại một tiếng, sau đó thì đi tiếp.
Nhưng trong lòng của vợ Khánh Thu lại nén giận, thầm nghĩ đám tiểu nhân nịnh bợ này, không phải là thích nịnh bợ Tiêu Lê Hoa sao, nàng nhìn trời rồi lại mở miệng nói như đang nói chuyện với không khí: “Người này thật là chịu khó a, nếu không chịu khó thì phải chết đói rồi, thực cho rằng chỉ ngồi dưới bóng cây khoác lác là có thể thổi ra núi vàng núi bạc hay sao? Chính mình chết đói thì không sao, đáng thương cho vợ con già trẻ trong nhà a! Cũng may ta gả cho một nam nhân biết chịu khó, nếu không thật không biết là phải khóc với ai đây!”
Mấy nam nhân ngồi dưới tán cây nghe xong thì nhíu mày, bọn họ cũng không ngốc, đều nghe được cả nhưng bọn họ cũng lười nói!
“Này, vợ của Tạ Khánh Thu! Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Không có việc gì mà lại lầm bầm lầu bầu, chẳng lẽ là đầu óc có vấn đề sao? Sớm biết như vậy thì bà mẹ chồng keo kiệt của ngươi không biết có đành lòng mà mua thuốc cho ngươi không a?” Người trẻ tuổi kia không ép được lửa giận, cũng bất chấp nhường nhịn nữ nhân, lập tức phản kích.
Những người khác nghe xong không khuyên nhủ gì, đều cười lên ha ha.
Tuy là vợ của Khánh Thu đội mũ rộng vành nhưng rất nóng, lúc này càng đỏ mặt tía tai, quay đầu lại mắng: “Ta cũng không nói ngươi, ngươi không có việc sao còn đáp lại?Ngươi mới là đầu có có bệnh! Cũng không biết tương lai nữ nhân nào không may lại gả cho ngươi nữa!Vừa lười vừa chanh chua, thật sự là thiếu nợ ngươi tám đời!”
Người trẻ tuổi kia tức giận đến giơ chân, vừa muốn nói tiếp thì đã bị người khác kéo lại, mọi người đều nói không đáng để so đo với nữ nhân này. Hơn nữa vợ của Khánh Thu rất xảo trá, mà nam nhân và mẹ chồng của nàng ta lại càng khiến người ta e ngại, vẫn là đừng trêu chọc nàng. Người trẻ tuổi kia dù rất tức giận nhưng cũng khẳng định là sẽ không náo loạn với nàng ta, nhưng lại lớn tiếng nói:
“Ta lười thì ít nhất ta còn ở nơi này nghỉ ngơi chờ xuống đất làm việc, còn nam nhân chịu khó kia của nhà ngươi đến bây giờ cũng chưa tới đây đâu, ngươi cầm hũ là định đưa nước cho hắn hả? Ta có lòng tốt nói cho ngươi biết, vẫn là đừng đi nữa, chồng ngươi lừa ngươi rồi đó, không chừng bây giờ hắn còn tự tại ở đâu đó mà ngủ ngon rồi! Bị gạt mà còn đắc ý, khó trách đôi mắt đều sắp nhìn thấy trời luôn rồi!”
Vợ của Khánh Thu nghe xong thì đột nhiên xoay người, trừng mắt nói: “Cái gì? Nam nhân nhà ta không ra ruộng sao? Các ngươi đã ngồi chỗ này bao lâu rồi? Sao mà các ngươi biết được hả?”
Trương đại ca nói: “Chúng ta cơm nước xong xuôi thì đã ngồi ở đây, mà nam nhân nhà ngươi cho dù có chịu khó thì cũng sẽ không cơm nước xong xuôi là xuống ruộng ngay chứ?”
Bên cạnh đã có người cười nói: “Nào có chịu khó như vậy a, trừ phi là đi gặp thân mật thì mới có thể chịu khó như vậy.”
Vợ của Khánh Thu trừng mắt nói: “Ngươi thả rắm loạn cái gì hả?”
Nói xong thì xoay người vộ và rời đi, trong lòng thầm mắng chửi Tạ Khánh Thu, thầm nghĩ nam nhân chết tiệt này, còn nhao nhao nói hai câu với mình rồi quơ quơ cái cuốc nói muốn xuống ruộng, chính mình còn đau lòng hắn nên mới đi đưa nước. Kết quả hắn căn bản không đi làm việc, làm hại mình bị người ta cười nhạo, tên ma quỷ này, xem nàng có tìm được hắn rồi tính sổ với hắn không?
Mấy người Trương đại ca thấy vợ của Khánh Thu đi mất, lắc lắc đầu, bĩu môi, cho dù trong lòng không hài lòng với vợ mình thì bây giờ, khi so sánh với nữ nhân nhà này đều cảm thấy tốt hơn nhiều.
Tử thị và Tiêu Lê Hoa còn chưa đi xa, nghe được lời mấy nam nhân kia nói với vợ của Khánh Thu, Tử thị nói: “Ngươi nhìn đi, trong nhà Tạ Khánh Thu lại sắp náo loạn rồi, từ khi Khánh Phong huynh đệ và Ngọc Nương cắt đứt với nhà bọn họ thì cả nhà này cứ ba ngày hai bữa lại náo loạn, không có người cung cấp chỗ tốt cho bọn họ, nên chỉ có thể đấu tranh nội bộ, nhìn xem bọn họ cũng có thể sống thật tốt a.”
Tiêu Lê Hoa cười nói: “Chỉ cần bọn họ đừng đi quấy rầy Ngọc Nương thì cứ để bọn họ náo loạn đi. Hi vọng Ngọc Nương có thể bình an sinh hài tử ra, bọn họ đã trông chờ đứa trẻ này từ lâu rồi.”
Tử thị nói: “Ta thấy bụng của Ngọc Nương như là bé trai đó.”
“Liên Hương tỷ và Dương Thảo tỷ cũng nói như vậy, tuy nói con gái cũng tốt, nhưng nếu thật có thể sinh được một bé trai thì Ngọc Nương không cần lo lắng về sau không thể mang thai lần nữa rồi. Ah!” Tiêu Lê Hoa đang nói chuyện thì bị Tử thị giật một cái, có người chạy nhanh đến từ trước mặt nàng, nàng nhìn xem thì thấy là Trương Thủy Đào, vừa rồi nếu không được Tử thị kéo thì nàng đã bị Trương Thủy Đào tông phải rồi.
Tử thị mất hứng nói: “Trương Thủy Đào, ngươi không có mắt và tai hay sao vậy? Không thấy được chúng ta đang đi tới à? Thiếu chút nữa là tông phải Tam đệ muội của ta rồi!”
Trương Thủy Đào mím môi, vén tóc qua bên tai nói: “Không phải không có đụng vào sao? Trách móc loạn cái gì? Ta mới lười nói lý với các ngươi! Xem các ngươi đắc ý được bao lâu!” Nói xong thì xoay người rời đi, đi vô cùng nhanh chóng, cơ hồ là chạy mất.
Tử thị nhíu mày nói: “Trương Thủy Đào này bị sao vậy? Bình thường thấy muội thì hai tròng mắt muốn trừng ra ngoài cơ mà, không làm ầm ĩ hai câu thì giống như không mang họ Trương vậy, hôm nay làm sao vậy chứ? Như là có việc gấp.”
Tiêu Lê Hoa cũng thấy Trương Thủy Đào có chút kỳ quái, chẳng qua thấy Trương Thủy Đào đã chạy mất rồi nên cũng không nghĩ nhiều nữa, lại cùng Tử thị đi về phía bệ đá bên bờ sông, muốn nhanh chóng giặt đồ rồi trở về. Kết quả còn chưa giặt xong y phục thì đã thấy Trương Liên Hương chạy đến, nói cho các nàng một tin tức lớn.
“Tống Tam Nương kia chết rồi! Là ngã ở bên cửa nhà, chảy không ít máu, lúc Cẩu Đản về nhà thì phát hiện ra, đứa bé kia đã bị sợ đến choáng váng rồi, thật sự là đáng thương a! Hiện tại Dương Thảo đang dụ dỗ nó, mọi chuyện đã loạn thành một đoàn.” Trương Liên Hương than thở nói, tuy Tống Tam Nương kia khiến người ta xem thường nhưng mà kiểu chết thế này lại khiến cho nữ nhân phải cảm khái a.
Tử thị cùng Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nhau, đều cảm thấy khiếp sợ, không nghĩ đến sau giờ ngọ một ngày mùa hè yên lặng lại có thể xuất hiện chuyện một thi hai mệnh như vậy, thật sự là mọi chuyện khó liệu a.
Tiêu Lê Hoa đột nhiên nghĩ đến bộ dáng bối rối ban nãy của Trương Thủy Đào, thầm nghĩ việc này có thể liên quan đến nàng ta hay không đây? Nàng ta và Tống Tam Nương đúng là có đại thù a, vừa rồi nàng ta cũng giống như là đang trốn chạy để thoát chết vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...