Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Thấy Tiêu Lê Hoa đi lên phía trước, mọi người đều tránh sang hai bên, bây giờ trong thôn Tiêu Lê Hoa cũng có chút ít dang vọng, người trong thôn vốn cho rằng nàng muốn trèo cành cao bò lên giường chủ tử, gả cho người khác còn muốn làm ầm ĩ nên chướng mắt nàng. Nhưng mà Tiêu Lê Hoa đã phủ nhận, hơn nữa nàng làm chuyện tốt cho cả thôn, hiện tại lại luôn tự nhiên hào phóng, người trong thôn chất phác, đều nghĩ có lẽ nàng thật sự bị oan uổng, cho nên những năm này tinh thần mới không bình thường. nhưng đến nay thanh danh xấu đó đã không còn nữa, chỉ còn lại thanh danh tốt, trước đó Tiêu Lê Hoa đã từng giúp Hàm bá, hiện tại nàng tiến lên, mọi người lại nghĩ có phải nàng sẽ giúp Hàm bá một lần nữa không.

Hàm bá nhìn Tiêu Lê Hoa, trong nội tâm cũng dâng lên một chút hi vọng, chẳng qua là bờ môi giật giật không nói chuyện, ông thầm nghĩ nhà mình đã từng làm phiền phu thê Tiêu Lê Hoa không chỉ một lần, không thể làm phiền nàng nữa.

Chu đại tẩu nói: “Tiêu Lê Hoa, thế nao? Ngươi thật muốn ra mặt sao?”

“Vợ nhà Chu Đại, ngươi để cho Hàm bá bồi thường nhiều như vậy, lòng dạ cũng quá đen tối rồi, chiếm tiện nghi của lương thân như vậy, nhất định là không thể, ngươi cũng không sợ sẽ khiến cho người khác phải nhổ nước bọt sao?” Tiêu Lê Hoa nói với Chu đại tẩu, thầm nghĩ người này thật đúng là không ngại thanh danh ngày càng xấu, chỉ muốn thân thiết với tiền thôi.

Chu đại tẩu trợn mắt lên nói: “Lòng dạ của ta đen là thế nào? Bốn mẫu ruộng nước nhà ta a, cứ như vậy đã bị mấy đầu heo chết tiệt giẫm nát rồi, đến lúc đó không mọc ra lương thực, chúng ta phải sống thế nào đây? Ăn không khí sao? Chỉ còn lại mấy thứ thế này đoán chừng cũng chỉ đủ nộp thuế thôi, ngươi chính là đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng mà!”

“Chu gia, ruộng nước của nhà ngươi cũng không phải ruộng đất thượng đẳng? Chỉ có thể coi là trung đẳng, khoác lác coi chừng đau đầu lưỡi.”

“Đúng đấy, ta thấy mạ trong ruộng này còn có thể sống được bảy tám phần, ngươi lại muốn Hàm bá thoáng cái đã bồi một nửa sản lượng, ngươi chiếm bao nhiêu lợi vậy?!”

“Còn không phải sao, coi chừng đến lúc đó ăn quá no đấy!”

“Mấy con heo kia không đi giẫm ruộng nhà Tạ huynh đệ, chỉ giẫm mỗi nhà của bọn họ thôi, cũng không biết là vì nguyên nhân gì?”

“Nguyên nhân gì chứ? Người tốt thì có tốt báo!”

Mọi người bảy mồm tám lưỡi thảo luận sôi nổi, tóm lại không có một ai nói chuyện thay cho Chu gia, đều cảm thấy bọn họ quá đáng, nói xong đến cuối cùng thì thiếu chút nữa đã nói thành Chu gia bị heo giẫm là đáng đời, không chỉ chọc tức Chu đại tẩu, ngay cả Chu Đại cũng cảm thấy mặt bị kéo căng.


Chu đại tẩu trừng mọi người nói: “Các ngươi lại ở đó châm chọc ta thì ta sẽ để heo nhà ta đi giẫm ruộng nhà các ngươi đấy, nhìn xem xem các ngươi là người tốt hay là kẻ ác đây! Có bản lĩnh thì các ngươi đừng đến đòi tiền ta!”

Đám người nghe xong thì đều ngậm miệng, Chu đại tẩu này thật đúng là nói không chừng sẽ làm như vậy, không đáng để gây sự với một cái gai như nàng ta.

Chu đại tẩu thấy thế thì đắc ý chống hông, nói với Tiêu Lê Hoa: “Tiêu Lê Hoa, nếu ngươi giúp đỡ Hàm bá thì đưa tiền ra đi, nếu không giúp thì tránh qua một bên! Lại nói hiện tại nhà các ngươi cũng là đệ nhất phú hộ của thôn này, giúp đỡ bồi thường cũng rất nhẹ nhàng a, bằng không các ngươi cứ ra tiền đi!”

Hàm bá vội vàng nói: “Không cần, không cần!”

Tiêu Lê Hoa nhướn mày, nàng có tiền, nhưng nàng lại không muốn để cho Chu đại tẩu chiếm tiện nghi, nhìn thấy bộ dạng đắc chí này nàng lại muốn để nàng ta phải chịu thiệt rồi hối hận. Nàng khoát khoát tay với Hàm bá, ra hiệu hắn không nên gấp.

Tiêu Lê Hoa nói với Chu đại tẩu: “Tất cả mọi người đều nói ruộng nước này của nhà ngươi chỉ bị phá hư chưa được một nửa, ngươi không nên nói là bị phá hủy đến bảy tám phần, chúng ta cũng không so đo với ngươi, so đo với loại người như ngươi thì nói mãi cũng không rõ được. Nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể chiếm lợi. Ta có một đề nghị, mọi người nghe một chút có được hay không, cam đoan không có ai chịu thiệt cả.”

Chu đại tẩu nghe xong thì cau mày, thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa lại muốn ra chủ ý gì? Nàng thật không tin Tiêu Lê Hoa có ý kiến gì hay, ngẫm lại năm trước nàng ta khiến nàng bán mấy con heo cho Trương Liên Hương mà đã có thể khiến nàng chịu thiệt rồi, đó chính là do Tiêu Lê Hoa ra ý xấu, nói không chừng lần này cũng giống vậy a?

Hàm bá vội vàng hỏi Tiêu Lê Hoa là có cách gì, người trong thôn cũng bảy mồm tám lưỡi thảo luận theo, Tiêu Lê Hoa thông minh là chuyện mà tất cả mọi người đều thừa nhận.

Lý Cao cũng nói: “Vợ tiểu tứ, ngươi nói cách của ngươi ra xem.”

Tiêu Lê Hoa nói: “Năm trước là một năm mùa màng bội thu, từng nhà đều có thu hoạch, ta nhớ được bốn mẫu ruộng của nhà Chu đại tẩuđánh được mười bốn gánh lúa. Năm nay xem mua màng cũng không tệ, chẳng qua đoán chừng cũng tương tự năm trước, nói cách khác thì không sai biệt lắm có thể đánh được mười bốn gánh lúa. Không bằng hãy làm như thế này, ngươi để lại bốn mẫu đất này coi như là cho Hàm bá thuê, lại để cho nhà Hàm bá đưa ngươi mười ba gánh lương thực, hoặc là tiền của mười ba gánh lúa. Sau đó mảnh ruộng này quy cho Hàm bá, để ngài ấy trồng trọt, các ngươi nói có được hay không?”

Mọi người nghe Tiêu Lê Hoa nói xong thì đều sửng sốt, có người đầu óc không linh hoạt thì không rõ ý của Tiêu Lê Hoa có tốt hay không, đây rốt cục là ai chịu thiệt ai chiếm tiện nghi đây?

Đầu óc của Chu đại tẩu nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng cảm thấy hình như là nhà mình chiếm được lợi, bản thân mình liều chết liều sống làm việc thì đến lúc đó cũng chỉ đánh được mười ba mười bốn gánh lúa, hiện tại không cần phí sức cũng có thể có được, đây nhất định là lợi nhuận ổn định nhất mà không cần bồi thường. Nhưng nàng nghĩ nếu để cho Hàm bá bồi cho nhà nàng mười bảy gánh lương thực, vậy nếu lợi nhuận nhiều hơn thì… A, chẳng qua đối phương nhất định sẽ không chịu.

“Không được, vạn nhất năm nay tốt hơn so với năm trước, vậy nhà ta chẳng phải bị lỗ rồi sao?”


Chu đại tẩu nghĩ nghĩ rồi vẫn cự tuyệt.

Hàm bá cũng không nói lời nào, ông cảm thấy ý này của Tiêu Lê Hoa coi như cũng được, nhưng vừa nghĩ đến thoáng cái đã phải lấy ra nhiều lương thực hoặc tiền như vậy thì ông liền đau đầu. Chu gia muốn bọn họ bồi thường bảy gánh lương thực thì ít nhất có thể đợi đến mùa lúa chín rồi mới bồi.

Tạ Hữu Thuận nói: “Vậy thì chờ đến lúc thu hoạch rồi nhìn xem có phải là tốt hơn năm trước rồi hãy nói! Đến lúc đã cũng nhìn thử xem ruộng của nhà ngươi tổn thất bao nhiêu!”

Chu Đại thấy Tạ Hữu Thuận mở miệng, hắn cũng lên tiếng: “Nương của Đại Hổ, cứ làm như lời Tạ tứ đệ muội nói đi!”

Trong lòng Chu Đại nghĩ phu thê Tạ gia nhất định là muốn giúp Hàm bá, nhà bọn họ không chiếm được tiền nghi rồi, năm nay chính là mùa màng sẽ tốt, nhưng khẳng định sẽ không tốt bằng năm trước, có thể đánh được mười ba gánh hay không còn khó mà nói được. Có thể thoáng cái có được nhiều như vậy, còn giảm đi khí lực, chính là chuyện tốt, hắn cũng không muốn quá đắc tội với người trong thôn.

Thôn trưởng ở một bên cũng nói: “Ta thấy cách của vợ Tạ tứ rất tốt, cứ làm như vậy đi! Vợ của Chu Đại, ngươi thấy sao? Không sai biệt lắm làm được rồi.”

Chu đại tẩu thấy sau khi Tạ Hữu Thuận nói lời đó thì biết rõ tính toán của mình không thể gõ vang được rồi, đến khi chủ nhà và thôn trưởng lên tiếng thì nàng cũng thuận thế đi xuống theo,nói: “Nếu thôn trưởngvà đương gia nhà ta đã nói như vậy rồi thì cứ làm như vậy đi! Mười ba gánh lương thực, chờ đến khi đánh lúa xong thì chúng ta lấy hai gánh, mười một gánh còn lại thì quy ra tiền cho chúng ta! Ngay lập tức!”

Hàm bá nghe xong lập tức muốn tiền thì lại buồn phiền, ông nghĩ đến lại phải mượn nợ, chẳng qua chuyện có thể giải quyết như vậy, ông cũng chỉ có thể tiếp nhận, ngoại trừ phải mượn tiền, thì đây chính là biện pháp tốt nhất.

Mọi người thấy chuyện đã được giải quyết thì cũng đều tản ra, bọn họ sợ Hàm bá sẽ vay tiền bọn họ, nhà ai cũng không có nhiều tiền dư, mà có cũng không muốn cho người khác mượn.

Tiêu Lê Hoa nói: “Hàm bá, ruộng này nhà ngài muốn trồng sao? Nếu ngài muốn trồng thì cháu sẽ cho ngài mượn tiền, đến lúc đó ngài trả cho chúng cháu là được rồi. Còn nếu mọi người không muốn trồng thì ruộng này cứ chuyển cho chúng cháu. Dù sau ruộng này cũng ở cùng một chỗ với ruộng nhà chúng cháu, trồng trọt cũng thuận tiện.”

Hàm bá nói: “Vậy cũng được, cháu dâu a, lần này may mắn là có cháu cùng Hữu Thuận, nhưng chúng ta không dám làm phiền các con nữa. Hơn nữa heo nhà ta cũng có giẫm qua ruộng nhà cháu rồi, ta còn phải bồi thường cho các cháu!”

Tiêu Lê Hoa nhìn lão nhân thoáng cái lại giống như đã già đi mười tuổi, nghĩ đến năm trước ông còn rất tinh thần, đến bây giờ mới qua một năm, thật sự là chuyện không may đều rơi trúng người của ông ấy, nàng cũng đồng tình, rất muốn giúp ông ấy một phen.


“Hàm bá, đều là người cùng một thôn, ngài cũng nói Hữu Thuận là cháu của ngài, cháu là cháu dâu của ngài, mượn bạc của chúng cháu thì có gì mà xấu hổ chứ. Còn nữa, chuyện heo nhà ngài giẫm ruộng nhà chúng cháu thì ngài cũng không nên gấp. Như vậy đi, đến lúc lúc đó ngài ngăn ra hai mẫu ruộng nước cho chúng cháu mượn dùng một chút là được, tiền đã mượn thì đợi đến khi thu hoạch xong trả cho chúng cháu.”

Tiêu Lê Hoa nói như vậy, Tạ Hữu Thuận cũng ở một bên phụ họa, hắn nghĩ vợ nhà hắn thật là thiện lương.

Hàm bá thấy phu thê bọn họ cũng là chân tâm thật ý, cuối cùng cũng đáp ứng, ôngnghĩ đôi phu thê này thật là người tốt, lại giúp ông một lần nữa, chờ đến khi thu hoạch lương thực, nộp thuế xong thì phần còn lại trả cho bọn họ là được!

Thôn trưởng giúp hai nhà viết khế ước cho thuê đất, người trong thôn cho thuê đất đều phải viết khế ước, bởi vì lúc trước đã từng xảy ra mâu thuẫn, chờ viết xong, Tiêu Lê Hoa cười cười, thầm nghĩ về sau Chu gia nhất định sẽ hối hận, có khế ước này ở trong tay thì bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Dương Thảo nói: “Lê Hoa thật sự là thiện tâm.”

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Là do chúng ta nhanh mồm nhanh miệng, với lòng tốt của tẩu tử thì tẩu khẳng định cũng sẽ giúp đỡ mà.”

Dương Thảo nghe xong cũng cười nói: “Cũng đúng, chẳng qua là, Lê Hoa à, vừa rồi muội nói muốn mượn hai mẫu đất là có ý gì? Không phải muội nói chờ đến khi Hàm bá thu hoạch xong thì sẽ trả tiền cho muội sao?”

Hàm bá cũng nhìn Tiêu Lê Hoa, vừa rồi ông cũng muốn hỏi, chẳng qua ông cảm thấy Tiêu Lê Hoa sẽ không lừa ông, cho nên trước nhiều người như vậy cũng không có vấn đề.

Tiêu Lê Hoa nói ra tính toán của mình, nàng muốn nuôi cá trong ruộng nước.

“Nuôi cá trong ruộng nước sao? Có thể nuôi sống được không? Sẽ không ăn mất cây lúa luôn chứ?” Dương Thảo nghe xong thì kinh ngạc kêu lên, đây là lần đầu tiên nàng nghe được chuyện thú vị như vậy.

Ngược lại thôn trưởng nghe xong thì đôi mắt sáng ngời, cảm thấy hình như có thể thực hiện được.

Tiêu Lê Hoa nói: “Có thể thực hiện được, mọi người nghĩ đi, có đôi khi trong khe nước nhỏ cũng có thể có cá, vì sao trong ruộng nước lại không thể nuôi chứ? Hơn nữa đến lúc đó còn có khả năng giúp đỡ ăn côn trùng, có thể giúp cho cây lúa nước phát triển tốt hơn. Đến lúc đó trong một mẫu ruộng có hơn một ngàn tám trăm con cá, không chỉ nói lúa nước, chỉ cần những con cá này thôi đã có thể lợi nhuận không ít tiền rồi. Thôn trưởng, có nuôi cũng phải nuôi sớm một chút, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất. Chẳng qua cũng đừng nói người trong thôn, bọn họ thấy được, nếu muốn nuôi thì bọn họ tự nhiên sẽ bắt chước mà làm, còn nếu nhát gan thì thôi. Đừng để đến lúc đó bọn họ nuôi không tốt lại nói này nọ.”

Hàm bá nghe thấy Tiêu Lê Hoa nói nuôi có cũng kiếm được nhiều tiền, vừa nghĩ đến một mẫu đất nuôi được đến tám trăm con cá, vậy là ông có thể trả hết nợ rồi! Ông lập tức kích động nói với Tiêu Lê Hoa là ông sẽ nuôi, để cho Tạ Hữu Thuận phải mang theo ông.

Thôn trưởng có chút do dự, ngược lại Dương Thảo rất ủng hộ, một năm nay Tiêu Lê Hoa đã kiếm được không ít tiền, nàng cảm thấy chỉ cần là chủ ý Tiêu Lê Hoa đưa ra thì nhất định có thể kiếm tiền.


Tạ Hữu Thuận nói với Tiêu Lê Hoa: “Ruộng nước nhà chúng ta đều nuôi cá hết.”

Thôn trưởng nói: “Thế thì kiếm đâu ra nhiều cá bột như vậy chứ?”

Tiêu Lê Hoa nói: “Chuyện này thôn trưởng cứ yên tâm, chúng ta có biện pháp cả, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Tạ Hữu Thuận thầm nghĩ trách không được lúc ở chỗ Triệu Lâm Đình khi nghe được hạ nhân nhà Triệu Lâm Đình nói đến chuyện cá bột thì vợ nhà mình lại nghe chăm chú như thế, hóa ra là nàng đã sớm nghĩ kỹ, vợ nhà mình thật đúng là tài thần nương nương.

Mộc Đầu vỗ tay nói: “Nuôi cá nhỏ a! Nương, con phải nuôi cá nhỏ! Con muốn nuôi cá nhỏ thành cá lớn, sau đó lại ăn cá kho tàu mà nương làm! Còn có cá hấp! Còn có cá đậu hủ! Còn có…”

Thạch Đầu vỗ vỗ đầu của cậu bé rồi nói: “Đồ tham ăn nhà ngươi! Nương, con muốn ăn cá nấu canh chua!”

Đám cháu trai cháu gái của Hàm bá cũng ở một bên vỗ tay reo hò, trong lúc nhất thời rất náo nhiệt.

Tiêu Lê Hoa nói với thôn trưởng: “Thôn trưởng, chuyện nuôi cá trong ruộng nước này, nếu mà nuôi được tốt, thì chúng ta sẽ là người đi đầu, đến lúc đó trong huyện thành biết được thì cũng là chuyện tốt.”

Thôn trưởng nghe xong lập tức hiểu được, gật đầu nói: “Được, vậy thì nuôi cá, người trong thôn mà muốn nuôi thì cũng để bọn họ nuôi, chẳng qua chúng ra cũng không thúc ép bọn họ làm.”

Thôn trưởng nghĩ nếu không nuôi được thì cũng chỉ bồi ít tiền, còn nếu thành công thì có thể khiến cho huyện lý coi trọng bọn họ, đến lúc đó thì thôn Hạ Cầu phát đạt rồi!

Khi về nhà Dương Thảo nói với Tiêu Lê Hoa: “Đợi đến khi mấy con cá kia được nuôi tốt, thì muội lại sẽ đắc tội Chu đại tẩu kia rồi!”

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Là nàng ta tự tìm.”

Đến bây giờ Tiêu Lê Hoa vẫn chưa quên, chuyện lúc trước nàng xuyên đến thế giới này Chu đại tẩu không thoát được liên quan, một năm qua nàng ta luôn đối đầu với mình, phải để cho nàng ta biết đối đầu với mình thì sẽ không có quả ngon để ăn!

Nhà Tạ Hữu Thuận nhanh chóng liên hệ được người bán cá bột, ngày thả cá thì người của toàn thôn đều ra nhìn, thấy được rất nhiều cá được thả xuống, nghe bọn họ nói xong, không ít người cũng động tâm, nhao nhao đi mua cá bột, cuối cùng tính ra thì toàn thôn cũng có hơn phân nửa là mua.

Chu đại tẩu nhìn đám cá bột kia, trừng mắt nhìn Tiêu Lê Hoa, trong lòng nghĩ Tiêu Lê Hoa, ta và ngươi không yên được đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui